Điền Duyên
Chương 43 : Nhận kết nghĩa
Vốn Lâm Đại Mãnh nói đùa, Nhậm Tam Hòa không chịu, cũng coi như xong.
Ai ngờ Nhậm Tam Hòa lại nói: "Tiểu đệ nghe người ta nói, nhận cha mẹ nuôi phải tìm người có phúc trạch thâm hậu, như vậy tiểu hài tử mới dễ dàng nuôi lớn. Hay là Hoàng đại ca, Hoàng đại tẩu để Đỗ Quyên bái Đại Mãnh tẩu tử làm mẹ nuôi. Lâm đại tẩu trai gái song toàn, cha mẹ hai bên đều khoẻ mạnh, chính là người phúc trạch thâm hậu."
Hoàng Lão Thực không cần suy nghĩ, vui vẻ gật đầu nói: "Tốt lắm a!"
Phùng Thị khều hắn, sẵng giọng: "Tốt cái gì mà tốt? Đại Mãnh tẩu tử có trai có gái, đang không có chuyện gì, tự nhiên nhận con gái nuôi để bận tâm à?" Nàng có chút không dám trèo cao.
Vợ Đại Mãnh lại sảng khoái cười nói: "Sao Đệ muội nói lời này! Nếu ngươi nếu không ngại ta liền nhận "Đậu Quyên" làm con gái. Nói thật, ta rất thích đứa bé này. Tương lai nếu Cửu Nhi nhà ta có phúc khí sẽ cưới nàng làm vợ. Nếu không có phúc khí này, dầu gì nàng cũng là con gái ta, ta vẫn có thể thương nàng."
Không chờ Phùng Thị nói chuyện, Lâm Đại Đầu giơ chân nói: "Tẩu tử, sao ngươi có thể đoạt cháu dâu chứ?"
Vợ Đại Mãnh làm bộ như muốn gõ đầu hắn, mắng: "Đoạt cái đầu của ngươi! Còn chưa định thân sao Đậu Quyên thành vợ Xuân Nhi hả? Không phải ngươi nói hoãn lại hai năm sau mới định thân, sợ tương lai Xuân Nhi không nên thân, hại Đậu Quyên sao? Nếu Xuân Nhi cưới không thành, Cửu Nhi nhà ta không thể cưới sao? Ngươi có tâm tư này còn không mau về dạy dỗ con trai cho tốt. Hừ! đợi trưởng thành, Đậu Quyên của ta muốn gả cho ai thì gả cho người đó!"
Nàng nghiễm nhiên tự cho mình là mẹ nuôi của Đỗ Quyên.
Vậy mà Lâm Đại Mãnh cũng gật đầu, nghiêm trang nói: "Nếu vợ ta đã nói thế thì cứ định như vậy. Đại Đầu, ngươi cũng đừng nhụt chí, con trai của ngươi vẫn có thể trông cậy được. Nghe nói bây giờ hắn rất có khả năng, còn đánh tiểu tử Cân gia một bàn tay nữa."
Mọi người ầm ầm cười to, không cảm thấy hai huynh đệ đang phá nhau.
Tại đây thôn nhỏ trong núi sâu, hàng năm ít tiếp xúc với người bên ngoài, tâm tính mọi người trở nên đơn giản, hào sảng hơn, cảm thấy cách nói của hai người Lâm Đại Mãnh là bình thường.
Lâm Đại Đầu biết đường ca đường tẩu (anh họ, chị dâu họ) làm người ra sao, hơn nữa luôn thương yêu chiếu cố hắn, bởi vậy cũng không nổi giận, chỉ là có chút chán nản tả oán: "Nhưng sao nhà ta có thể so được với nhà đại ca. Lão Thực huynh đệ khẳng định muốn đổi con rể."
Mọi người nghe xong càng cười nghiêng ngã.
"Ngươi lời nói này, bộ Lão Thực huynh đệ và đệ muội là người có ánh mắt nông cạn sao?" Vợ Đại Mãnh nói xong chuyển hướng nhìn Phùng thị, "Đệ muội có vui lòng đem Đậu Quyên làm con gái ta không?"
Phùng Thị vui sướng gật đầu nói: "Đây chính là phúc khí của nàng không cầu được. Đợi chọn một ngày lành, chúng ta mang nàng tới cửa kết bái."
Thấy vợ chồng Lâm Đại Mãnh coi trọng con mình như vậy, nàng đương nhiên cảm thấy hãnh diện.
Nhậm Tam Hòa nói: "Còn chọn ngày gì chứ, hôm nay vừa lúc. Buổi tối tẩu tử chuẩn bị 2 bàn tiệc rượu, coi như là rượu nhận thân. Người ở chỗ này làm chứng, coi như là nhận."
Đã nói đến nước này, Lâm Đại Mãnh phất tay nói: "Hôm nay người đầy đủ, hai bên nội ngoại đều ở đây, trước sau gì cũng là nhận."
Vợ hắn cũng cười nói: "Đúng vậy. Hôm nay liền nhận. Đệ muội, sau này chúng ta chính là một nhà kết nghĩa."
Vài phụ nữ ở cạnh bên làm việc lắng nghe bọn hắn nói chuyện.
Nghe được câu nói này, vợ Đại Đầu không làm việc, bỏ rổ trong tay xuống chạy tới nói: "Nhận mẹ nuôi cũng nên nhận ta, Hoa Nhi còn đang ăn sữa của ta."
Lâm Đại Đầu ủ rũ cúi đầu nói: "Ngươi cho là ta không nghĩ tới sao? Nhậm huynh đệ nói nhận mẹ nuôi phải chọn người có phúc khí dầy, trai gái song toàn, cha mẹ hai bên đều còn. Chúng ta không được."
Vợ Đại Đầu liền há to miệng.
Nàng chỉ có con trai không có con gái, cha mẹ chồng đã qua đời, dĩ nhiên không thể so với Đại Mãnh tẩu tử.
Nhậm Tam Hòa nhìn lướt qua nàng, lại cười nói: "Vậy vị tẩu tử này chính là bà vú. Tình cảm vú nuôi cũng không kém."
Trong mắt của hắn có chút ngạo mạn, phảng phất vợ Đại Đầu có thể bà vú cho Đỗ Quyên đó là phúc khí của nàng mới kiếm được.
Phùng Thị vội nói: "Đúng vậy, Hoa Nhi ăn sữa của tẩu tử lớn lên, tương lai khẳng định đối tốt với tẩu tử."
Nàng lại quên mất tên mới của Đỗ Quyên, như cũ gọi "Hoa Nhi".
Lâm Đại Đầu bỗng nhiên cười nói: "Tương lai Đỗ Quyên sẽ là vợ Xuân Nhi nhà ta, đương nhiên không thể nhận làm con gái." Nói xong lấy cùi chỏ huýt vợ, biểu tình tính kế nhỏ nhặt.
Vợ hắn cũng bừng tỉnh đại ngộ, ha hả cười, tự cho là đã đạt được.
Nhậm Tam Hòa thấy bộ dáng đắc ý của hai người, khẽ cười nói: "Nghe hai vị đại ca đại tẩu tranh nửa ngày, tiểu đệ còn chưa thấy qua tiểu ca nhi đâu. Không bằng ôm đến cho chúng ta coi trộm một chút."
Vợ Đại Mãnh cười hô lớn Thu Sinh, kêu đem Xuân Nhi và Cửu Nhi đến, nói muốn chọn con rể. Mọi người nghe vậy cười ầm lên.
Trong tiếng huyên náo, bất thình lình Đỗ Quyên bị biến hóa làm sửng sốt.
Rất nhanh, nàng hiểu rõ dụng ý của Nhậm Tam Hòa. Lấy uy vọng của Lâm Đại Mãnh tại thôn Thanh Tuyền, nếu nhận vợ hắn làm mẹ nuôi, tất nhiên là ô dù bảo vệ tốt nhất. Hơn nữa, nhân phẩm của vợ Đại Mãnh hôm nay nàng đã kiến thức qua, so với Phùng Thị thì mạnh mẽ hơn nhiều, tương lai có thể che chở nàng một chút.
Nàng bội phục Nhậm Tam Hòa nghĩ đến chu đáo, vừa nóng lòng muốn cầu chứng có phải hắn là Lý Đôn không, nghĩ ra một chiêu số, đem tay nhỏ che miệng, sau đó giơ lên ——
Đây là động tác hôn gió.
Nếu Nhậm Tam Hòa thật là Lý Đôn, không có khả năng không phản ứng.
Quả thật Nhậm Tam Hòa có phản ứng, bất quá không phải kinh hỉ mà là nghi hoặc, nhìn Phùng Thị hỏi một câu làm cho Đỗ Quyên suy sụp ủ rủ nói: "Nàng đây là... ngáp? Muốn ngủ?"
Đỗ Quyên trợn trắng mắt, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ngáp? Ta không há mồm có được không!
Trong lòng nàng dâng lên cảm giác thất vọng, cuối cùng lại làm động tác vung quyền.
Nhậm Tam Hòa thấy tay nhỏ của nàng động không ngừng, nghi ngờ hơn, chân mày cau lại.
Đỗ Quyên triệt để nản lòng. Người này khẳng định không phải là Lý Đôn, xem ra cùng thân thế của thân thể này có chút liên hệ, cho nên liều mạng vì nàng kiếm người bảo hộ.
Nhưng sao hắn nhận định mình chính là đứa nhỏ hắn muốn tìm?
Ngày đó Phùng Thị đúng là trên núi sinh đứa nhỏ.
Nếu nói Phùng Thị sinh đứa nhỏ bị hắn ôm đi, vậy hắn vừa thấy mặt hẳn nên xác định mình là đứa nhỏ hắn muốn tìm mới đúng. Nhưng ở thời điểm ban đầu, rõ ràng là hắn không thể xác định. Thời điểm nào xác định, Đỗ Quyên cũng không quá rõ ràng.
Lúc này Phùng Thị đối với Nhậm Tam Hòa thập phần cảm kích, thấy hắn hỏi, vội giải thích: "Không phải là muốn ngủ, nàng mới ngủ dậy. Đứa bé này thích động tay động chân."
Đỗ Quyên nghe xong buồn bực không thôi.
Nhậm Tam Hòa nghe vậy mới thoải mái, cẩn thận ước lượng Đỗ Quyên, nhìn nàng mỉm cười.
Đỗ Quyên nhìn hắn thầm nói: "Mặc kệ ngươi là ai, đừng hại ta là được. Bằng không, chờ ta trưởng thành, không để ngươi yên." Bỗng nhiên nàng nhìn hắn khó chịu.
Hi vọng lớn thất vọng càng nhiều, lời này một chút cũng không sai.
Nhưng Đỗ Quyên là loại người nào? Nàng thầm nghĩ, hắn không phải là Lý Đôn cũng tốt, đỡ phải lúc mình trưởng thành, Lý Đôn lại thành đại thúc. Tốt nhất Lý Đôn cũng như mình xuyên vào mình một đứa bé, hai người mới xứng đôi.
Vì thế lại tưởng tượng bộ dáng khả ái của Lý Đôn khi còn nhỏ, cùng bộ dáng thời thiếu niên, rồi đến thanh niên... Cái này không cần nghĩ, lời nói cử chỉ của hắn nàng không chỉ là quen thuộc.
Đang trong hồi tưởng đẹp đẽ, Lâm Xuân và Cửu Nhi bị ôm tới.
Lâm Đại Mãnh đón lấy con trai, đỡ cánh tay nhỏ của hắn, cho hắn đứng trên đùi mình. Cửu Nhi vừa gọi vừa nhảy, một khắc cũng không nghỉ.
Nhậm Tam Hòa chắt lưỡi nói: "A! Không hổ là con trai Đại Mãnh ca, sức mạnh này như con báo nhỏ."
Lâm Đại Mãnh nghe xong cao hứng cười ha ha.
Lâm Đại Đầu cũng ôm Lâm Xuân khom lưng để sát vào Nhậm Tam Hòa, vì thân mình Lâm Xuân nghiêng về trước, cố gắng giãy giụa muốn nhìn Đỗ Quyên.
Tiểu oa nhi đang nhìn Đỗ Quyên cười, bỗng liếc mắt thấy Cửu Nhi đưa tay qua, lập tức một bàn tay đảo qua, rất nhanh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
47 chương
501 chương
102 chương
64 chương
9 chương