Điền Duyên
Chương 34 : Giúp những tên cướp nhỏ
Trong lòng suy nghĩ, cố chống đỡ nhưng không chịu nổi, rơi vào giấc ngủ mê.
Ăn ngủ, tỉnh ngủ ăn nữa, Đỗ Quyên hạnh phúc khỏe mạnh trưởng thành.
Tuy nàng không biết bộ dạng của mình như thế nào, nhưng thường nghe người khác nói: con bé này vừa trắng lại mũm mĩm, ánh mắt thật sáng, còn nói miệng nhỏ đỏ au, cười đáng yêu chết người, nàng liền suy đoán ra mình hiện tại thực khỏe mạnh, cảm thấy hết sức hài lòng.
Chạng vạng mùng bốn tháng năm, Đỗ Quyên bị một trận ồn ào náo động làm tỉnh lại.
Phùng Minh Anh vừa trông coi cháu vừa may vá, Hoàng Tước Nhi cũng ở một bên học tập xỏ chỉ.
Thấy nàng mở to mắt, Phùng Minh Anh và Hoàng Tước Nhi vui vẻ cười, vừa đưa tay niết má mềm mại của nàng, nói: "Đã tỉnh. Cha ngươi đã trở lại, mang về rất nhiều thứ. Muốn đi coi không?"
Đỗ Quyên nghe xong tinh thần phấn chấn, lại u oán không thôi: tiểu di này, thích nựng nàng. Hoàng Tước Nhi cũng học theo, hơi tí là đưa tay nhéo má nàng, chắc là mềm mềm nắm hết sức thoải mái.
Các nàng nhéo thoải mái, nàng bị nhéo thập phần không thoải mái, vội xoay mặt nhìn ra ngoài.
Phùng Minh Anh vừa thấy động tác này, cười nhìn Hoàng Tước Nhi nói: "Ta nói lỗ tai nàng thính, nghe thanh âm bên ngoài mới tỉnh. Tước Nhi, đem áo choàng ngắn màu hồng trên giường đến đây. Mặc xiêm y vào chúng ta đi ra ngoài xem náo nhiệt!"
Vừa nói, vừa lanh lẹ giúp Đỗ Quyên thay tã, rổi mặc áo choàng màu hồng Hoàng Tước Nhi lấy vào, thu thập xong, mới ôm nàng đi ra bên ngoài.
Trong sân người la hét ầm ĩ, nam nữ hai nhà Hoàng, Lâm đều có mặt. Có thêm một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, màu da đen cường tráng, sau này Đỗ Quyên nghe Lão Thực cha gọi hắn "Mãnh đại ca", là Lâm Đại Đầu đường huynh, Lâm Đại Mãnh. Ông ngoại Phùng Trường Thuận lại tới nữa, Đỗ Quyên nhớ tới là hắn tới đón bà ngoại và tiểu di, lần trước lúc về đã nói xong.
"Được rồi, cứ quyết định như vậy!"
Và với thanh âm của Lâm Đại Mãnh, mọi người đều cười, thập phần vui sướng.
Vừa rồi hình như là Phùng Trường Thuận nói không thể không duyên cớ nhận mấy thứ này, cũng không biết hai huynh đệ Lâm Đại Đầu nói những gì, hắn khoái trá tiếp thu.
Lâm Đại Đầu nhân tiện nói: "Hai con hoẵng, 12 con thỏ, mười lăm con chim trĩ, một đầu nai..."
Hắn đếm số, Phùng Minh Anh cũng ôm Đỗ Quyên chen vào, nhìn thấy một đống rất nhiều động vật lớn nhỏ dưới đất, màu sắc rực rỡ gà rừng và nai sặc sỡ, Đỗ Quyên nhất thời hưng phấn cười.
Nàng cười, đối diện lập tức vang lên "A, ách" thanh âm, thì ra là Thu Sinh đang ôm Lâm Xuân.
Tiểu tử kia nhìn thấy nàng, đột nhiên huy động hai cánh tay, duỗi người chồm ra phía trước.
Thu Sinh ôm không vững, thiếu chút nữa là ngã quỵ, tức giận đến tái mặt quát: "Quậy nữa ta đánh ngươi!"
Lâm Đại Đầu vội nói: "Ngươi ôm đệ đệ qua bên kia. Hắn muốn chơi với Hoa Nhi."
Nói xong nhìn Hoàng Lão Thực nói: "Trước kêu mấy phụ nhân đến giúp đỡ. Đêm nay phải làm hết mấy thứ này bằng không sẽ bị thối. Thân thích của ai thì tự thỉnh, truyền lời cho những người khác, đừng nói là làm tiệc đầy tháng, chỉ nói muốn ăn thịt thì đến. Cũng không cần tặng lễ, đem rau xanh rau khô trong nhà thuận tay mang đến, làm tiệc quá tiết đoan ngọ."
Thì ra là bọn họ đã thương nghị: lấy cớ bọn họ đánh món ăn thôn quê (săn thú), mọi người họp lại qua đoan ngọ, cũng không nói rõ làm tiệc đầy tháng cho Đỗ Quyên. Không nói là làm tiệc đầy tháng nên không cần tặng lễ, tương lai Hoàng gia cũng không cần hoàn lễ. Nghĩ đến ăn thịt giúp vui, mang rau xanh trong nhà đến, góp tiền quá tiết.
Người trong núi quanh năm suốt tháng yên tĩnh nhàm chán, ít có dịp náo nhiệt, người trong thôn rất thích tham gia, huống chi còn có món ăn thôn quê đâu.
Lâm Đại Đầu muốn đưa Hoàng gia nhân tình lớn, đưa lộ liễu, Hoàng gia tỏ vẻ không chịu nổi, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này.
Phần lớn món ăn thôn quê do Lâm Đại Mãnh săn. Cha hắn là lý chính, ở thôn Thanh Tuyền rất có uy vọng, thường xuyên làm chút chuyện lung lạc lòng người. Hôm nay hắn cống hiến món ăn thôn quê, vừa vì nhân tình đường đệ, lại đưa Hoàng gia một nhân tình, lại kêu người trong thôn đến ăn tiệc, cũng vì nhà mình kiếm mặt mũi và uy tín, nhất cử tam đắc*! nhất cử tam đắc = một việc làm được ba việc lợi
Hắn lập tức cười nói: "Đem trẻ cùng tuổi với Xuân Nhi, trẻ con sinh tháng trước đều mời đến. Nói đến cùng chúng ta vui vẻ, dù sao cũng muốn làm trăng tròn cho cháu gái. Đông trẻ con, vừa vui mừng vừa náo nhiệt, cho cháu gái thêm mặt mũi."
Lời này vừa ra, mặt mày Phùng Trường Thuận, Lâm Đại Đầu và Hoàng Lão Thực hớn hở, cảm thấy hết sức sướng ý.
Đỗ Quyên trong lòng cũng tán thưởng cách xử lý của người này, không khỏi nhìn hắn vài lần.
Thấy cử chỉ hắn bất phàm, nghĩ rằng vô luận thành thị hay nông thôn, cuối cùng sẽ có một hai người nổi bật không giống bình thường, thôn nhỏ cũng không ngoại lệ.
Phân công xong, mọi người vội đi mời người.
Đỗ Quyên nháo tiểu di hạ thấp người, nhìn kỹ những động vật kia. Cuối cùng Lâm Xuân phát hiện Đỗ Quyên muốn coi gì đó, trực tiếp tránh thoát ra khỏi sự cầm tù của Thu Sinh, bò dưới đất kéo đuôi chim trĩ chơi.
Mặt mày Hoàng Tước Nhi tươi rói, tay nhỏ không ngừng kéo lông chim trĩ, dùng sức nhổ lông chim, còn thúc giục Phùng Minh Anh: "Tiểu di, nhổ nhanh nha! Chờ các nàng tới, dùng nước nóng, lông bị nóng hỏng rồi."
Đỗ Quyên vội vàng gật đầu, "Uh, ân" hai tiếng.
Hoàng Tước Nhi nghe xong, vội tranh thủ thời gian quay đầu, đem một cọng lông đen nhét vào tay muội muội, săn sóc cười nói: "Cho ngươi chơi!"
Đỗ Quyên thực cảm ơn nắm chặt, đáp trả tiểu thư tỷ một khuôn mặt tươi cười.
Thấy bộ dáng nghe hiểu của muội muội, Hoàng Tước Nhi thực vui vẻ, kìm lòng không được dí má sát vào muội muội đụng một cái, cười híp mắt sờ tóc nàng, nói: "Ngoan ngoãn, tỷ tỷ nhổ cái này, làm tốt cho ngươi chơi."
Vừa nói vừa vội đi.
Đỗ Quyên buồn cười, đồng thời chợt thấy người bị chèn lấn khó chịu, xoay mặt nhìn, không lời gì để nói. Phùng Minh Anh gắt gao kẹp nàng trong ngực, hai tay bắt lấy một con chim trĩ, kéo "hoa xiêm y" của người ta. Không chỉ nàng, Hạ Sinh và mấy đứa trẻ không quen biết cũng mạnh mẽ vặt lông gà, chỉ có Thu Sinh hướng phía phòng bếp, la hét muốn tìm dao đến, muốn chặt sừng hươu...
Giúp những tên cướp nhỏ!
Đợi vợ Đại Đầu dẫn bốn năm nàng dâu đùa giỡn đi tới nhà Đỗ Quyên, nhìn thấy ba con chim trĩ trọc đầu, thất thanh kêu lên: "Đây là làm sao? Ái dồ, thối tiểu tử..."
Nhìn thấy có Phùng Minh Anh và Hoàng Tước nhi, vội im miệng sửa lời nói: "Bé gái đều thích cái này. Minh Anh, nhổ đủ chưa? Tay ngươi mềm, nhổ không ra, thím tới giúp ngươi nhổ."
Các nàng dâu vừa thấy tiểu di, vội hỏi dài hỏi ngắn, hỏi thăm bao lớn, hứa hôn với người ta chưa.
Phùng Minh Anh bị hỏi đến đỏ mặt, vội nháy mắt ra lệnh Hoàng Tước Nhi đem lông gà bỏ tạm vào cái giỏ trúc, vội vàng ôm Đỗ Quyên vào phòng.
Buổi tối hôm nay, sân Hoàng gia náo nhiệt, các hán tử lột da lóc xương từng con thú, các nàng dâu giết gà thái thịt, hầm nấu, vội đến nửa đêm.
Đỗ Quyên ngủ, nửa chừng bị bọn họ đánh thức vài lần, phỏng chừng những nhân tài này chỉ ngủ hai giờ, sớm tinh mơ đã dậy như mừng năm mới vậy.
Ai, chủ yếu là dịp náo nhiệt trong núi quá ít!
Buổi sáng, Đỗ Quyên được mặc vào một bộ xiêm y đẹp, là do tiểu di dùng nhưng khối vải vụn cắt thành hình vuông đủ màu sắc may thành áo ngắn, phía dưới mặc quần hồng, giầy nhỏ đầu hổ là bà ngoại làm.
Nhìn bé gái xinh đẹp, tiểu di và tiểu thư tỷ lại nhịn không được ngứa tay, xem nàng như cục bột xoa nắn một hồi, hung hăng hôn hai cái, mới ôm đi ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
47 chương
501 chương
102 chương
64 chương
9 chương