Điền Duyên
Chương 328 : Mang thai
Nàng khinh thường nói: "Vậy cũng là chuyện? Mặc kệ, gội đứa trẻ nào đi một chuyến, đưa thư đến là được, để nàng đợi chút không được hả! Việc của ta mới gấp đó —— Đỗ Quyên nói là."
Hoàng Tiểu Bảo vừa nghe Đỗ Quyên nói, vội hỏi chuyện gì.
Thanh Hà thấy hắn quả nhiên để bụng, đắc ý, tằng hắng một cái nói: "Đỗ Quyên nói tìm một ít cây non cải dầu, ta nhổ một gùi, đang muốn đưa đi. Nhiều như vậy, sợ khiêng không nổi, lỡ bị dập là không sống nổi. Ngươi không đi hỗ trợ sao? Đi rồi ở đó ăn cơm luôn."
Thì ra Đỗ Quyên trồng rau xong, còn dư khối lớn đất hoang, nàng liền trồng cải dầu. Bởi là đất hoang mới khai phá, không có phân bón tốt, trồng cũng muộn, nên không trông chờ có thu hoạch, chỉ chờ năm sau xuân về hoa nở, lại xới đất bón phân.
Ai ngờ ông trời chiếu ứng người cần mẫn, nàng bất quá tát chút tro rơm rạ, mầm cải dầu mọc lên rất tốt. Chỉ là không quá chỉnh tề, có luống chỉ có vài cây rau, có luống không, không biết bị chuột phá hay là như thế nào.
Nàng liền vui vẻ hẳn lên, nghĩ sang năm chẳng sợ trồng mấy chục cân hạt giống rau, có thể đổi thành mấy cân dầu cũng tốt, vì thế thu xếp tìm cây non. Bởi vì có vài người cải dầu như ra quá kín, muốn nhổ bớt đi một ít, cho nên nàng mới cùng đám người Quế Hương hỏi xin.
Hoàng Tiểu Bảo vừa nghe việc này quả nhiên trọng yếu, lại nghĩ Đỗ Quyên cũng không có người hỗ trợ, tuy có Lâm Xuân, cũng là cả ngày làm nghề mộc, nên vội vàng đáp ứng đi.
Vừa lúc tư thục tan học, đám trẻ như chim sẻ trào ra. Hắn liền ngăn lại một đửa ở cách vách nhà Hòe Hoa, kêu hắn đưa tin cho nhà Hòe Hoa, cho người đi tiếp Hòe Hoa; lại cùng Tiểu Thuận chào hỏi, nói buổi trưa không trở về nhà ăn cơm, sau đó mới đi theo Thanh Hà.
Thanh Hà được như nguyện, đắc ý vạn phần, một đường cùng hắn cười nói đi về phía nam.
Đứa nhỏ được Hoàng Tiểu Bảo ủy thác, liên tục đáp ứng, quay đầu cùng các đồng bọn chạy trốn vui đùa, bỏ việc này ra sau ót, đợi về nhà ăn cơm được một nửa mới đột nhiên nhớ ra, nhanh chóng đi cách vách nói, lúc này Vương gia mới đi tiếp Hòe Hoa.
Lại nói Thu Sinh, ôm Hòe Hoa chạy như bay tới miếu nương nương, lại phát hiện Xuân Sinh ở bên Đông sương cửa đã bị khoá, bất đắc dĩ đành phải vào Tây sương, đặt nàng lên giường.
Khi đó, hai gò má Hòe Hoa đã đỏ bừng, nóng lên.
Phát hiện Thu Sinh muốn buông nàng ra, nàng nắm chặt không chịu buông tay, chỉ nói: "Đừng đi".
Thoáng chốc thiếu niên nhu tình đầy cõi lòng, thép cứng hóa thành chỉ mềm, đáp ứng nói: "Ta không đi." Hòe Hoa thế này mới an tâm, mê ly mở hai mắt, nhìn hắn cười ngớ ngẩn.
Cười làm cho tim Thu Sinh đều tan chảy.
Kỳ thật, Hòe Hoa căn bản không thanh tỉnh, cũng không nhận ra hắn.
Nhưng Thu Sinh không biết, chỉ lo phát sầu: cứ kéo như vậy cũng không phải a! Thay quần áo cho nàng, còn phải nấu chút canh gừng cho nàng uống, bằng không sẽ sinh bệnh nặng.
Hắn cúi đầu, lấy môi chạm nhẹ lên trán thiếu nữ, cảm thấy nóng bỏng, càng thêm nóng vội.
Không dễ dàng để Hòe Hoa nằm yên, hắn nhẹ nhàng bỏ tay nàng ra, đặt nàng lên giường, kề tai nói nhỏ: "Hòe Hoa. Ngươi năm đây một lát, ta đi gọi người tới. Thay quần áo cho ngươi xong mới có thể trở về."
Hòe Hoa ân a hai tiếng, không gây rối nữa.
Thu Sinh cho rằng nàng nghe hiểu, yên lòng.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thấy phải lập tức gọi người, hoặc mang xiêm y thuốc đến, rồi đưa nàng đi về, không thể trì hoãn nữa. Sau khi nghĩ xong, hắn tìm bốn phía, nhưng trong phòng này không có quần áo chăn đệm, hắn chỉ tìm được miếng vải bọc hành trang, che tạm cho Hòe Hoa, sau đó khép cửa lại vội vàng đi.
Đi qua bờ hồ, hắn cầm gì đó, chạy nhanh vào trong thôn.
Dọc theo con đường, hắn thật phân vân: muốn tới nhà Hòe Hoa gọi người, lại cảm thấy không thể đi, nên gạt trước rồi tính; một hồi lại cảm thấy nên kêu Xuân Nhi đến, lặng lẽ điều trị cho Hòe Hoa; một hồi lại cảm thấy kêu Xuân Nhi cũng không được, không có phương tiện, nên gọi một cô gái đến chiếu ứng, đó chính là Hoàng Tước Nhi; sau đó trong lòng lại đánh trống: Xuân Nhi cũng tốt, Hạ Sinh, Tước Nhi cũng thế, việc này để bọn hắn biết, chung quy không đẹp mắt, hắn coi như xong, sao lại không sao với mặt mũi Hòe Hoa?
Càng nghĩ, lòng càng dày vò, đến cửa thôn cũng không quyết định được.
Lúc này hắn mới phát hiện, việc này không phải dễ làm.
Đây không phải là chuyện của một mình hắn, còn phải cố kỵ Hòe Hoa.
Đang lúc còn phân vân thì gặp cha Hòe Hoa và ca ca.
Hắn liền trợn tròn mắt, cười khan nói: "Thúc, Đại Cường ca, các ngươi đi đâu?"
Cha Hòe Hoa cười nói: "Thu Sinh a! Đi săn thú hả? Ta đi đón khuê nữ. Hòe Hoa nhổ củ cải, bị trật chân nên đi đón nàng."
Thu Sinh "Nga" một tiếng, muốn nói gì lại không nói ra được, mặt liền đỏ lên. Hắn không tự chủ đi theo phía sau bọn họ, theo hướng ruộng đồng.
Phải nói như thế nào đây?
Chẳng lẽ nói cho bọn hắn biết, vừa rồi hắn cùng Hòe Hoa ra sao, sau đó hắn đưa nàng vào trong miếu sao? Hoặc là chỉ nói Hòe Hoa rơi xuống nước, việc khác đều không nói? Nhưng bộ dáng Hòe Hoa như thế, đến lúc đó hắn phải nói như thế nào cho vuông tròn đây!
Hắn tâm loạn như ma, không biết thế nào mới tốt.
Đại Cường quay đầu kinh ngạc hỏi: "Ngươi đi theo làm cái gì?"
Thu Sinh lúng túng cười hỏi: "Cần ta hỗ trợ không?"
Cha Hòe Hoa vội nói: "Không cần, không cần. Ta cùng Đại Cường là được. Chỉ một gánh củ cải, ta cõng Hòe Hoa được rồi. Thu Sinh, đa tạ ngươi."
Khi nói chuyện, đã ra khỏi thôn, nhìn thấy ruộng đồng.
Chợt nghe Đại Cường nói: "Hòe Hoa ở đằng kia!"
Thu Sinh đưa mắt vừa nhìn, chỉ thấy bóng dáng màu đò mà hắn tâm niệm đang nghiêng ngả lảo đảo đi bên hồ nước, không khỏi ngẩn ngơ.
Sao nàng lại đi ra?
Sao không đợi hắn đến?
Bỗng nhiên trong lòng hắn vừa động, nghĩ: khẳng định Hòe Hoa không muốn chuyện này bị bất luận kẻ nào biết, bao gồm người nhà của nàng, điều này làm cho mặt mũi nàng để nơi nào nha? Lúc này, hắn vạn vạn không thể đi qua, trách nhiệm của hắn bây giờ là nhanh chóng chuẩn bị tốt sính lễ, mau chóng tới Vương gia cầu hôn.
Nghĩ thông suốt xong, hắn liền dừng chân lại, mặc cho cha con Vương gia đi qua.
Nhưng hắn không nỡ trở về, lại không tiện ở lại chờ, do dự trù trừ.
Suy nghĩ một hồi, hắn vội vàng chạy về nhà, bỏ lại đồ đạc, không thèm ăn cơm, mà đi tới nhà cũ Lâm gia. Đi trên đường thôn, hắn thả chậm cước bộ, đợi ba cha con kia.
Quả nhiên không bao lâu, Vương gia tới.
Hòe Hoa được cha nàng cõng, ca ca của nàng gánh củ cải.
Thấy hắn, cha Hòe Hoa vội hỏi: "Thu Sinh, lại đi đâu?"
Mắt Thu Sinh nhìn Hòe Hoa trên lưng hắn, miệng đáp: "Cha ta kêu ta tới nhà Đại gia gia mượn đồ. Hòe Hoa có sao không?"
Cha Hòe Hoa nói: "Tốt cái gì? Xem, bị rớt xuống nước đó. Thật dọa người!"
Hòe Hoa cũng nhìn thấy Thu Sinh, hai má hồng hồng, xấu hổ, khẽ giọng gọi: "Thu Sinh đại ca. Ta tốt. Không có chuyện gì!"
Thì ra, rời đi ôm ấp của Thu Sinh một hồi, nàng bị lạnh đến mức tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh lại đau đầu muốn nứt, tinh thần hoảng hốt. Cố gắng hồi tưởng chuyện lúc trước, đánh giá bốn phía. Gần đây nàng luôn tâm niệm kế hoạch này, cho nên mau chóng muốn ngồi dậy, lại phát hiện mình đang nằm tại Tây sương miếu nương nương, nàng liền cười —— Gần đây Xuân Sinh vẫn ở miếu nương nương.
Chỉ là, hắn sinh khí sao?
Nếu không cũng sẽ không đặt nàng ở đây, hẳn nên để ở phòng hắn ở.
Hắn sinh khí cũng đúng, việc này hoàn toàn ở ngoài ý liệu, ngay cả nàng cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.
Nàng cố gắng chống đỡ, đi khắp miếu tìm kiếm Lâm Xuân.
Nhưng tìm tất cả các phòng cũng không thấy bóng dáng của hắn.
Hòe Hoa kết luận hắn rất giận, không biết nên làm thế nào, cho nên trốn ra ngoài.
Qua chuyện này, oán khí trong lòng nàng tiêu tán chút, một lòng mong có kết quả tốt, nghĩ bước kế tiếp.
Nàng âm thầm nghĩ: "Xuân Sinh không phải người không đảm đương, làm việc này tuyệt sẽ thừa nhận. Nếu quá áp bức hắn, hại hắn mất mặt hư thanh danh, hắn sẽ chán ghét ta, ngược lại không tốt. Không bằng ta lặng lẽ giấu đi chuyện này, chờ hắn nghĩ thông suốt đến tìm ta, mới có vẻ ta một lòng vì hắn. Chờ hắn tới, ta sẽ nói không để hắn khó xử, nguyện ý làm thiếp. Đỗ Quyên khẳng định sẽ không đáp ứng, vừa lúc cho hắn thấy rõ phẩm tính nàng ích kỷ, sau đó chán ghét nàng, hận nàng, như vậy ta mới có thể được như nguyện gả cho hắn."
Nghĩ xong, nàng không chờ hắn nữa, có đợi cũng không đợi được.
Nàng đi ra khỏi miếu, mơ hồ phân biệt rõ phương hướng, như cũ đi tới bờ sông.
Nàng hiện tại đang bệnh, đầu óc choáng váng, đi đường cũng không ổn.
Vừa đi vừa nghi ngờ: sao người trong nhà còn chưa tới chứ? Lẽ ra lúc trước bọn họ làm... việc kia, đã nên tới.
Nhớ tới chuyện đó, lòng nàng nóng lên, triền miên không kềm chế được.
Lúc nhu tình tràn đầy cõi lòng, thấy mình quá may mắn: may mắn người nhà không tới, bằng không nhìn thấy, nếu nháo lên mới là chuyện xấu. Nói đến cùng, nháo lớn là bất đắc dĩ; phàm là có đường đi, nàng không nghĩ nháo, càng không nguyện ý buộc hắn, vậy đối với nàng cũng không có lợi gì.
Như bây giờ, là hoàn mỹ nhất!
Hòe Hoa ngồi xuống bờ sông, tắm nắng ấm sau giờ ngọ, hạnh phúc cười.
Lúc cha va ca ca nàng tới đón, nàng nói rửa tay không cẩn thận rớt xuống nước, hết cách đành ngồi đây phơi nắng.
Cha nàng mắng vài câu, nói nàng không cẩn thận rồi vội vàng cõng nàng bước đi.
Bởi vì nàng có tâm tư này, cho nên lúc nhìn thấy Thu Sinh, kìm lòng không được đỏ mặt, bởi vì nhìn thấy hắn là nhớ đến Lâm Xuân. Đây chính là đại bá tương lai đó.
Thu Sinh thấy nàng như vậy, tự cho là nàng là hiểu, nhất thời thần hồn bay mất.
Chân hắn không tự chủ bước theo bọn họ, nhưng thấy cả người Hòe Hoa ướt đẫm, lại cảnh giác: đi theo như vậy, không phải nói cho người biết là có việc sao!
Bởi vậy hắn dừng chân lại, mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ đi xa.
Sau đó hắn cũng không tới nhà Đại gia gia, mà nhanh như chớp chạy về nhà.
Đến nhà, hắn đau khổ nghĩ: rốt cuộc nên lập tức nhờ người đi làm mối mới tốt, hay là qua vài ngày đi mới tốt đây? Nếu qua vài ngày, vậy phải đợi bao nhiêu ngày đây?
Năm ngày?
Mười ngày?
Càng kéo dài, Hòe Hoa có trách hắn trễ nãi hay không?
Đi sớm, Hòe Hoa có trách hắn nóng vội không?
Hắn không bình thường, lúc ưu tư buồn khổ, lúc một mình ngẩn người bật cười, có khi nhớ tới muốn có thêm nhiều sính lễ, nhanh chóng lại vào núi đi săn thú.
Mà Hòe Hoa sau khi về nhà, cũng không bình thường.
Nàng lẳng lặng chờ Lâm Xuân tới cửa, cho hắn vài ngày quyết định việc này.
Một ngày không đến, hai ngày cũng không tới, nàng tự trấn an bản thân, nghĩ hắn khó xử và xấu hổ bất mãn, cảm thấy nên cho hắn thêm mấy ngày, hắn mới có thể thể thấu hiểu tình nghĩa kiên trinh và khổ tâm của nàng đối với hắn.
Như thế qua sáu bảy ngày, nàng bỗng nhiên vội.
Đến tháng, nguyệt tín nàng không có tới.
Nàng vừa mừng vừa sợ, trông mòn con mắt đợi đến bình minh, ngày hôm sau vẫn không có tới.
Ngày thứ ba, như cũ không có tới.
Đến tận lúc này, nàng kết luận mình có khả năng mang thai.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
93 chương
8 chương
23 chương