Điền Duyên

Chương 285 : Lâm Xuân cường ngạnh

Lâm gia cũng không ít người ra vào vì Hoàng gia mượn phòng bếp Lâm gia nấu nước nấu cơm, tựa như lúc trước Lâm gia xây nhà mượn bếp Hoàng gia. Bất quá, nay phòng ốc Lâm gia rộng mở, Lâm Xuân ở bên Tây sương càng không cho người vào. Hai người đi vào ngồi xuống, Đỗ Quyên thở dài, nói: "Nói đi!" Lâm Xuân nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì nhận định là Hoàng Nguyên?" Đỗ Quyên nghe xong cười khổ, nàng sớm biết hắn muốn hỏi câu này. Nàng thở sâu, kiên nhẫn nói cho hắn biết: Kiếp trước nàng cùng phu quân đồng thời tử vong. Nay sống lại, nàng và Hoàng Nguyên cùng một thời khắc xuất hiện nơi sơn dã. Hoàng Nguyên rất dễ dàng nắm giữ một ít kỹ năng kiếp trước của nàng, như từ nhỏ đã rành rẽ dùng bút lông ngỗng vẽ tranh, như biết dùng cao su làm pitton... Lâm Xuân cười nói: "Như vậy, ta cũng có thể nói ta chính là. Đáng tiếc là ngươi không tin. Đỗ Quyên, rốt cuộc là ngươi bởi vì trong lòng nhận định Hoàng Nguyên chính là phu quân kiếp trước của ngươi trước, sau đó mới phân biệt đối xử với hắn, hay là bởi vì có cảm giác đặc biệt với hắn mới nhận định hắn là phu quân kiếp trước của ngươi? Nếu như ngươi không biết hắn là đứa con mất đi của Hoàng gia, các ngươi như người lạ gặp lại, ngươi sẽ nhận ra hắn sao?" Đỗ Quyên nghe xong chấn động. "Ngươi còn không biết đi, gần trăm năm trước, trong năm Vĩnh Bình, Đại Tĩnh đã có bút lông ngỗng. Về phần cao su, nếu ta sinh ở ngoài núi, không cần Hoàng Nguyên nhắc nhở, ta chính mình có thể nhớ tới dùng nó phong bế máy ép sức nước." Ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, kiên quyết nói, "Cho nên, ta có một điều thỉnh cầu: trừ phi ngươi nói ra chính xác chứng cớ chứng minh Hoàng Nguyên là phu quân kiếp trước của ngươi, bằng không ngươi không thể gả cho hắn!" Đỗ Quyên sững sờ nhìn thiếu niên cường ngạnh, cảm thấy hắn thành thục không ít. Lâm Xuân thấy nàng không nói, nhướng mày nói: "Ngươi không nên cho ta một công đạo?" Đỗ Quyên bừng tỉnh, vội gật đầu nói: "Không, ta nên cho ngươi một công đạo. Nhưng là Xuân Nhi, ban đầu ngươi đáp ứng ta..." Lâm Xuân ngắt lời nàng, nói: "Ban đầu ta đáp ứng ngươi, để ngươi đoàn tụ cùng phu quân kiếp trước của ngươi. Hoàng Nguyên phải không?" Đỗ Quyên rất muốn gật đầu nhưng hắn lại không tin, không phục. "Việc này ngươi quá dễ dàng quyết định. Sao thấy ta không phải là phu quân kiếp trước của ngươi? Nghe các trưởng bối nói, chúng ta từ lúc còn trong tã lót đã nhất kiến như cố (= mới gặp lần đầu như đã thân quen). Thời điểm đó chúng ta còn ngây thơ, trong đầu không có bất kỳ ý tưởng hoặc ý đồ gì, nếu không có tiền duyên, sao lại hợp ý như thế? Mà ngươi nhận định Hoàng Nguyên chỉ dựa vào một sự trùng hợp." "Đó không phải là trùng hợp. Kiếp trước ta cùng phu quân đồng thời tử vong." "Vậy các ngươi là đồng thời đầu thai sao?" "Việc này phải hỏi Diêm Vương, ta không rõ ràng lắm!" "Ngươi không rõ ràng lắm, sao cứ nhất định là Hoàng Nguyên?" "Trùng hợp như vậy, chẳng lẽ không phải là duyên phận?" "Duyên phận? Hoàng thím làm mất Hoàng Nguyên, ngươi cùng hắn từ lúc sinh ra đã cách xa, từ đó về sau trời nam đất bắc, đã chứng minh các ngươi vô duyên! Hoàng thím nhặt ngươi về, vào lúc ban đêm liền đưa vào nhà ta, cầu nương ta cho bú sữa. Sau đó chúng ta gặp nhau, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chúng ta mới là có duyên!" Đỗ Quyên nghe hắn lý giải và kết luận, cảm thấy không thể tưởng tượng. Nhưng là, nàng lại không thể bác bỏ. Lâm Xuân thấy nàng không nói, tăng thêm giọng điệu nói: "Nếu thật sự phu quân kiếp trước của ngươi tìm tới, mặc hắn là Hoàng Nguyên hay Hắc Nguyên, ta sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không thương tâm khổ sở, chỉ biết mừng cho ngươi. Nhưng ngươi không thể  mơ hồ nhận định một người như vậy, không hề có căn cứ đã nói hắn là phu quân kiếp trước của ngươi. Như vậy đối với ta không công bình!" Không công bình? Đỗ Quyên sững sờ nhìn thiếu niên. Thiếu niên cũng không né tránh quay lại nhìn nàng, sự ái mộ và đau xót lộ rõ trước mắt nàng, làm cho nàng không tự chủ được ngừng thở. "Nếu kiếp trước ta tu luyện không đủ, kiếp này ta tiếp tục tu luyện. Kiếp này tu luyện không đủ, kiếp sau ta tu luyện tiếp. Tu luyện một vạn năm, ta cũng muốn cưới ngươi làm vợ!" Hắn khẽ giọng nhưng kiên định phát ra lời thề, hoàn toàn không có sự xúc động hay vội vàng của thiếu niên, mà lại giống như người từng trải qua chua xót thất ý, thấy rõ sở cầu của mình, muón dùng tinh lực suốt đời của mình theo đuổi đến cùng. Hai tháng qua, hắn nếm đủ hết nỗi khổ tương tư. Nhưng mối tương tư kia lại ngọt ngào! Mà khi hắn nhận được lời nhắn của anh em mình, như bị sét đánh. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Hoàng Nguyên từ đệ đệ biến thành phu quân của Đỗ Quyên. Điều này làm hắn không cách nào tiếp nhận. Tâm Đỗ Quyên trầm xuống, miễn cưỡng tươi cười. Nhưng nàng lại không thể cự tuyệt thẳng hắn, thậm chí, nàng càng để tâm cẩn thận và ôn nhu hơn bất cứ lúc nào, đơn giản là nàng đối mặt thiếu niên mới mười mấy tuổi, thoạt nhìn rất lão thành, cảm tình lại đơn thuần, hắn cũng không có năng lực chịu đựng mạnh mẽ. "Lâm Xuân..." Đỗ Quyên chần chờ cười khẽ, "Nếu Hoàng Nguyên nhớ tới chuyện của kiếp trước, ngươi thật có thể buông tha tâm tư này không? Nếu là như vậy, ngươi nên sớm chuẩn bị. Những kia lý do kia dù là không đủ, ta còn có cảm giác của mình. Nếu như nhất định phải đưa ra chứng cớ xác thực, trừ phi mời được Diêm vương gia đến, bằng không ta cũng không biết nói cho ngươi biết nguyên do trong đó như thế nào." Giờ khắc này, nàng thật tâm ân cần thăm hỏi Diêm vương gia, vì sao an bài nàng như thế. Lâm Xuân quật cường nhìn nàng chằm chằm nói: "Cảm giác của ngươi sẽ không sai sao?" Đỗ Quyên im lặng, đành gượng cười với hắn. "Dù sao ta cũng chỉ có yêu cầu này. Nếu ngươi thật muốn gạt ta, vậy cũng tùy ngươi." Lâm Xuân nói xong, đứng lên đi ra ngoài trước. Nếu Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên hợp mưu lừa hắn, hắn cũng không thể không đau. Nếu thật sự là như vậy, hắn còn tưởng nhớ nàng sao? Vừa nghĩ tới, ngực đã đau nhói. Chờ hắn đi khuất, Đỗ Quyên ngồi yên suy nghĩ chuyện vừa rồi. Có nên nói cho Lâm Xuân biết hay không, nàng là tá thi hoàn hồn, mang theo ký ức của kiếp trước? Còn có, nàng không phải đầu thai đến đây, nàng là xuyên việt. Kiếp trước nàng cùng Lý Đôn đồng thời từ vách núi rơi xuống, sau đó lại cùng Hoàng Nguyên đồng thời xuất hiện ở sơn dã, nàng không thể bỏ qua trùng hợp đó. Dù Hoàng Nguyên không có ký ức kiếp trước của Lý Đôn, nhưng khi Đỗ Quyên đến thì Lâm Xuân đã nửa tuổi, lại không có bệnh tật gì. Đỗ Quyên cảm thấy, vô luận là đầu thai hay là xuyên việt, Lý Đôn cũng không thể có liên quan gì với hắn. Trước mắt, nàng chỉ có thể đợi kỳ tích xuất hiện sao? Lại nói Lâm Xuân, sau khi ra cửa lại đi tư thục tìm Hoàng Nguyên. Hoàng Nguyên đang giảng bài nhìn thấy hắn, vội nói với các học sinh hai câu, rồi vội vàng đi ra. "Trở về lúc nào?" "Vừa mới." Hoàng Nguyên tính nhẩm ngày, dù ngày 15/8 Lâm Đại Đầu phái người đi phủ thành truyền tin cho hắn, hành trình này cũng thật cấp bách. May mà hắn có võ công mới có thể trở về hôm nay, cũng chứng minh tâm tình của hắn có bao nhiêu cấp bách! Hắn yên lặng nhìn Lâm Xuân, nói: "Ngươi đều biết?" Cũng không hỏi hắn là làm sao mà biết được. Lâm Xuân hì hì cười, nói: "Ngươi muốn cưới tỷ tỷ của mình, ta còn có thể không biết? Vừa biết, như thế nào cũng phải trở về xem xem." Hoàng Nguyên nghe xong lời này, có chút tức giận, nghĩ nghĩ, lại cố nhịn. "Lâm tam ca cần gì nói lời châm chọc tiểu đệ. Tiểu đệ là dạng người gì, Đỗ Quyên lại là người nào, Tam ca chẳng lẽ không rõ ràng sao?" Lâm Xuân nghiêm túc nói: "Đỗ Quyên là dạng người gì, ta đương nhiên biết rõ; về phần ngươi là dạng gì người, ta thật không rõ lắm. Hoàng Nguyên, Tảm cô nương thật để tâm tới ngươi đó!" Hoàng Nguyên nhất thời nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Thỉnh Lâm tam ca nói cẩn thận." Lâm Xuân gật đầu nói: "Phải nói cẩn thận. Ta cũng muốn nói với ngươi một câu: bất cứ việc gì phải nghĩ kỹ rồi hãy làm, tức "Thận Hành"! Vừa rồi ta đã cùng Đỗ Quyên nói..." Lập tức cũng không giấu diếm, đem đối thoại của hắn cùng Đỗ Quyên hết thảy nói cho Hoàng Nguyên nghe, "Đỗ Quyên không thật thích ngươi, nàng cho rằng ngươi là phu quân kiếp trước của nàng, mới đối ngươi như vậy. Nếu ngươi không thể chứng minh mình là phu quân kiếp trước của nàng, chính là lừa hôn!" Hoàng Nguyên cười lạnh nói: "Bất kể có phải hay không phải, kiếp trước coi như là mây khói, không cần chứng minh. Nay sống lại, ta cùng Đỗ Quyên tình đầu ý hợp, ngươi cứ nhất định dựa vào điểm ấy áp chế nàng, làm cho nàng tiến thoái lưỡng nan, đó có là hành động của quân tử sao? Còn không cô phụ tình nghĩa của nàng đối với ngươi?" Lâm Xuân cũng cười lạnh nói: "Tình đầu ý hợp? Thật là buồn cười! Ngươi đi trong thôn hỏi thăm một chút, nghe chuyện thanh mai trúc mã của Đỗ Quyên và Lâm Xuân, câu chuyện của 2 đứa trẻ vô tư." Hoàng Nguyên sắc bén chỉ ra: "Nói là thanh mai trúc mã, vì sao chậm chạp không định thân? Mười mấy năm đều không định, có thể thấy được Đỗ Quyên chỉ coi ngươi là ca ca, không có ý niệm gì." Lâm Xuân tức giận nói: "Đây là Đỗ Quyên cuồng dại. Ai biết bị ngươi thừa dịp mà vào." Hoàng Nguyên chọc tức: "Ta được cái gật đầu của Đỗ Quyên, lại có trưởng bối tác chủ, sao bị ngươi nói tệ như vậy?" Lâm Xuân cậy mạnh nói: "Vốn cũng không khó! Ngươi vừa mới nói quân tử, ta hỏi ngươi: ngươi phá hư nhân duyên người khác, tính là quân tử gì chứ?" Hoàng Nguyên mở to hai mắt nói: "Sao thấy được là ta phá hư, mà không phải là ngươi phá hư?" Hai mắt Lâm Xuân sáng ngời, gằn từng chữ: "Bởi vì, lúc Đỗ Quyên còn chưa trăng tròn, Hoàng gia đã cùng Lâm gia định  hôn ước miệng. Vì thế, cha ta và đại bá ta còn giúp Đỗ Quyên xử lý tiệc đầy tháng, có người cả thôn làm chứng. Trừ phi phu quân kiếp trước của Đỗ Quyên tìm đến, bằng không nàng nhất định phải gả cho ta! Điểm ấy, ngày đó ngự sử đại nhân cũng từng bình phán như thế. Hôn ước miệng của hai nhà Lâm Hoàng đã định, chẳng qua Lâm gia ta thiện tâm, ta lại đau lòng Đỗ Quyên, có lòng muốn thành toàn cho nàng nối tiếp tiền duyên, không chịu cưỡng bức nàng mà thôi. Nếu ngươi không thể chứng minh chính mình là phu quân kiếp trước của Đỗ Quyên, khăng khăng cố chấp muốn cưới nàng, ta sẽ tới nha môn cáo ngươi bừa bãi chiếm vợ người!" Lời này như sét đánh ngang trời, đánh Hoàng Nguyên hôn mê. Hắn làm sao biết được phu quân kiếp trước của Đỗ Quyên ra sao để chứng minh? Vì thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Xuân nghênh ngang mà đi. Buổi trưa tan học, hắn trở về Hoàng gia. Trên đường thôn người đến người đi, thấy hắn đều cung kính chào hỏi. Hắn cười đáp trả, hai mắt tìm bốn phía, nhìn thấy Đỗ Quyên đang cùng đại tỷ bưng thức ăn ra bàn ngoài sân. Trên mặt nàng trước sau như một tươi cười, nhưng hắn nhìn ra nụ cười kia không còn tươi đẹp như ngày xưa. Dưới chân một chuyển, hắn đi về phòng mình. Để sách xuống, hắn đi phòng bếp nói với Đỗ Quyên: "Lâm Xuân trở lại, làm vài món thức ăn, ta đi qua bồi hắn ăn." Đỗ Quyên sửng sốt, nghi ngờ đánh giá hắn, suy đoán dụng tâm của hắn. Hoàng Nguyên cười nói: "Bên kia yên tĩnh. Ta đã lâu không gặp hắn, muốn nói chuyện với hắn. Huynh đệ chúng taq, lời nói chí thú hợp nhau, không có gì không nói được." Mắt Đỗ Quyên sáng lên, nhìn hắn tràn ngập chờ mong. Hoàng Nguyên ra mặt, có thể đạt được hiệu quả bất ngờ hay không? Dù không thể, thiếu niên với nhau cũng dễ câu thông. Vì thế, nàng vội gật đầu nói: "Đi đi. Ngươi xem, muốn ăn món gì. Các ngươi có uống rượu không? Lấy chút rượu ngọt. Lâm Xuân thích ăn cá, dĩa cá kho tàu trên bàn ngươi bưng đi; còn có canh chua cá, cũng múc một chén đi; chim trĩ này ngon..." Bất luận nàng nói cái gì, Hoàng Nguyên đều cười tủm tỉm gật đầu, mặc cho nàng an bài.