Điền Duyên
Chương 274 : Rảo bước tiến lên giai cấp địa chủ
Đỗ Quyên nghe xong ngạc nhiên nhìn hắn, lập tức, vùi mặt vào hai đầu gối buồn bực cười.
Hoàng Nguyên bị nàng cười mà không hiêu vì sao, trực giác nói là có gì không đúng.
Hoàng Tước Nhi đi tới nói: "Cho heo ăn."
Nói xong, buông mi không đành lòng nhìn khuôn mặt xấu hổ của đệ đệ.
Hoàng Nguyên thất thanh nói: "Cho heo ăn? Cẩn thận như vậy, sao giống như cho người ăn vậy?"
Hắn thấy đám rau dại được rửa sạch sẽ, phơi khô ráo, Đỗ Quyên bằm thành nhỏ vụn, cắt xong cũng không để rơi rớt, mà được đựng trong một cái thùng gỗ, cho nên khẳng định là cho người ăn, không nghĩ tới là cho heo.
Đỗ Quyên khó khăn lắm mới ngưng cười, đối với hắn nói: "Ngươi nói hầm thịt ăn cũng không sai, nuôi heo lớn mới có thịt, có thịt, hầm với cái gì đều không quan trọng. Rau này gọi là "Rau sam", có thể ăn, phơi khô hầm thịt thật sự rất ngon."
Hoàng Nguyên buồn bực nhìn nàng, chợt thấy mình thực thiển cận.
Ngẫm nghĩ lại không cam lòng hỏi: "Cho heo ăn cần gì phải cẩn thận như vậy chứ?"
Đỗ Quyên nói, các lão nhân nói heo ăn rau cỏ có sương sớm dễ bị tiêu chảy, cho nên lúc nàng cho heo ăn rất để ý: mỗi lần đều đem rau dại rửa, lại hong khô, sau đó băm, trộn với cám bắp ngô mới cho heo ăn. Cũng là phòng ngừa heo sinh bệnh. Nông gia nhà nghèo, chết một đầu heo là không còn gì để ăn tết.
“Cho heo ăn như vậy thật sự rất tốt, heo của chúng ta rất ít nhiễm bệnh, lớn lên cũng béo.”
Hoàng Tước Nhi ở một bên tự hào bổ sung.
Hoàng Nguyên đau lòng chị em gái của mình qua ngày quá gian khổ, không tự giác muốn hỗ trợ, dùng đôi tay trần hốt đám rau dại Đỗ Quyên cắt xong vào thùng gỗ.
Hoàng Tước Nhi vội cản lại, sợ hắn dơ tay.
Đỗ Quyên nghe xong nhấp miệng cười, cũng không cản lại.
Hoàng Nguyên thấy nàng cười ý vị không rõ, sớm đỏ mặt.
Hắn không biết là Đỗ Quyên không cười nhạo hắn, mà là cảm thán: Kiếp trước, nàng là người thành phố, không hề biết làm việc nhà nông, ngay cả cơm cũng do Lý Đôn nấu cho nàng ăn. Kiếp này, “Lý Đôn” này lại không biết làm gì cả, nàng phải hầu hạ hắn, thật là thế sự vô thường, vận mệnh thay đổi liên tục!
Đang nghĩ ngợi, hai đứa nhỏ từ bên ngoài chạy vào.
“Đỗ Quyên tỷ tỷ, báo danh!”
Nhậm Viễn Thanh mềm mại nhu mì nói rồi nhào về hướng nàng.
Nhậm Viễn Minh hô to: “Biểu ca”. Tiến lên ôm cổ Hoàng Nguyên.
Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên ngước mắt lên nhìn, quả nhiên có một hán tử và vợ dắt 2 đứa nhỏ tới, thấy Hoàng Nguyên khom lưng kêu: “Hoàng tiểu phu tử khoẻ”.
Hoàng Nguyên vội kêu “Hoàng Ly”, rồi lấy ghế, tiếp đón bọn họ ngồi.
Hai vợ chồng kia câu nệ bất an, tự ti hổ thẹn, cũng không ngồi xuống, nôn nóng đi theo phía sau Hoàng Nguyên. Không đợi hắn hỏi đã cướp lời hắn kể ra, nói nhà hắn nghèo, cũng không có tay nghề. Thứ nhà hắn có, Hoàng gia cũng có; thứ nhà hắn không có, Hoàng gia có, cho nên không biết lấy cái gì giao phí nhập học và sách vở.
Hoàng Nguyên vội cười nói: “Vậy cũng không khó, thỉnh đại thúc giúp nhà ta……”
Dư đại thúc không đợi hắn nói xong, mãnh mẽ cắt đứt lời hắn, lớn tiếng nói: “Đi, ta đi! Mới vừa đi tới ruộng nhà ngươi. Ai! Đi trễ, ngoài ruộng đã có bốn năm người làm việc. Cha ngươi nói người đủ rồi, không cần hỗ trợ.”
Vẻ mặt hắn vô cùng hối hận, phảng phất mất đi một cơ hội tốt bằng trời.
Hoàng Nguyên vội hỏi: “Vậy bó củi……”
Dư thím lại cướp lời nói: “Năm xưa cha hắn ngã gãy chân, không thể lên núi chặt cậy.”
Hoàng Nguyên liền an ủi bọn họ: “Đừng nóng vội”, vừa nhíu mày cố nhớ nhà còn cần cái gì, vừa bảo bọn họ hai vợ chồng ngồi xuống nói chuyện.
Dư đại thúc và vợ liền thấp thỏm mà ngồi. Hai tiểu tử đứng ở một bên.
Người ta thấy tiểu phu tử nửa ngày cũng không có chủ ý gì, hắn lại gấp gáp, nhịn không được cười làm lành nói: “Không bằng chờ lúc thu thóc, ta đưa hai gánh gạo tới.”
Hoàng gia chỉ có tám phần ruộng nước, gạo nhất định thiếu.
Hoàng Nguyên lại do dự: Hắn đối với tình hình thôn Thanh Tuyền có hiểu biết nhất định, biết nhà này nếu đưa hai gánh gạo cho nhà mình, chính bọn họ cũng chỉ có thể cả năm đều ăn lương thực phụ, vậy thì tựa hồ quá vô tình.
Đỗ Quyên thấy hắn khó xử, muốn nhắc nhở lại nhịn xuống, xem hắn quyết định như thế nào, nên làm nhẹ lại động tác băm đồ ăn, chỉ thái nhỏ, khẽ kéo, vừa nghiêng tai lắng nghe.
Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly cũng đều nhìn Hoàng Nguyên, bộ dáng ra vẻ đều do hắn làm chủ.
Tâm tư Hoàng Nguyên liền chuyển, ánh mắt dừng ở Đỗ Quyên đang thái rau heo, chợt có một kế, liền nói: “Đại thúc, vãn bối cũng không thể muốn gạo của các ngươi. Gạo cho chúng ta, các ngươi ăn cái gì? Ta có một chủ ý: Không bằng ngươi giúp nhà ta đốn củi đi. Mặc kệ khi nào, nhà này luôn cần củi lửa. Chỉ là tỷ muội nhà ta đều là nữ nhi mảnh mai, đốn củi quá cố sức……”
Đỗ Quyên nghe được mặt đều đỏ, nghĩ thầm ngươi thật đem chúng ta như thiên kim?
Nhưng cảm giác được người coi trọng che chở thật sự tốt, thế nên Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly đều hạnh phúc thẹn thùng cười, thật sự có vài phần mảnh mai.
Dư đại thúc mừng rỡ nói: “Vậy cũng được?”
Hoàng Nguyên khẳng định gật đầu nói: “Đương nhiên được! Vốn dĩ không thu đại thúc cũng không có gì, nhưng người trong thôn nhiều, nếu không theo quy củ, khó làm cho người tin phục, nói không chừng đại thúc và thím còn phải nghe người nhàn thoại, chúng ta cũng không thể kẻ thu người không, đành phải như vậy.”
Dư thím kích động nói: “Chủ ý này tốt! Củi lửa nhà ngươi chúng ta bao. Hoàng tiểu phu tử thương tiếc chúng ta như vậy, chút chuyện này mà không làm, người ta còn không mắng chúng ta không biết tốt xấu. Chỉ là phải như nhau: Nhà người khác mỗi tháng đều giao hai mươi văn, nhà ta liền đốn củi, củi lửa không đáng tiền, các ngươi một năm lại không dùng bao nhiêu củi lửa, chúng ta quá chiếm tiện nghi, người ta vẫn nói nhàn thoại.”
Chồng nàng cũng tỏ vẻ việc này quá nhẹ nhàng, sợ người không phục.
Hoàng Nguyên vốn là đau lòng tỷ muội, thử thăm dò hành sự. Thấy bọn họ vui, trong lòng hắn liền có gan quyết định, vì thế lại nói: “Cũng không có gì. Ta lại có chủ ý khác: thân mình đại thúc không tốt, việc đốn củi đơn giản này cũng đừng làm, giao cho người khác làm đi, các ngươi giúp nhà ta làm việc khác.”
Mặt hai vợ chồng Dư đại thúc tức khắc hiện lên vẻ hồi hộp, rất sợ hắn đưa ra việc khó, mình không thể hoàn thành, chi bằng đốn củi.
Hoàng Nguyên cười, giơ tay ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, rồi chỉ về hướng Đỗ Quyên đang thái rau heo nói: “Nhìn đi, nhà ta nuôi hai đầu heo, tỷ tỷ của ta mỗi ngày đều phải xử lý cơm heo. Ta thấy hai tiểu tử nhà ngươi thực ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ an bài bọn họ đọc sách, mỗi ngày sớm hay muộn hỗ trợ đào một gánh rau dại mang về nuôi heo. Như thế nào?”
Dư đại thúc nghe được càng mừng, chuyện này càng dễ dàng hơn đốn củi.
“Ai nha, chuyện đơn giản như vậy ……”
“Nhưng đừng cảm thấy đơn giản. Làm một ngày thì dễ, nhưng kiên trì mỗi ngày sẽ khó. Vãn bối an bài như vậy, làm cho bọn họ dùng đôi tay của chính mình kiếm chi phí học hành, thứ nhất là làm cho bọn họ vì phụ mẫu phân ưu, thứ hai là vì tôi luyện tâm tính bọn họ, tam là làm bọn hắn ghi nhớ: học sinh nhà nghèo nếu muốn nổi bật, phải ra sức cực khổ nhiều hơn người khác. Lúc ta còn trẻ, cũng từng ở phủ thành bày bán tranh ở vỉa hè đó!”
Lời nói này, đại khái Dư đại thúc nghe hiểu ý, đôi mắt liền đỏ, đẩy hai đứa con tới dập đầu Hoàng Nguyên.
Hai đứa bé cũng hiểu chuyện, lập tức hướng Hoàng Nguyên quỳ xuống.
Hoàng Nguyên thản nhiên để bọn họ thi lễ, lại dặn dò bọn họ một phen, cũng để cho Đỗ Quyên chỉ điểm bọn họ làm như thế nào.
Đỗ Quyên nghe đến choáng váng, lúc này mới tỉnh thần, vội nói tuy là rau dại, lại do nhà nàng cố ý trồng ở hai đầu bờ ruộng, chân núi, sườn núi, cho nên……
Chờ cả nhà Dư đại thúc cảm thấy mỹ mãn rời đi xong, Đỗ Quyên nhìn Hoàng Nguyên còn có chút sững sờ. Nàng cảm thấy, hiện giờ Hoàng gia đang rảo bước tiến vào giai cấp địa chủ, sắp thoát ly giới lao khổ đại chúng. Sau này có phải nàng không cần làm việc hay không?
“An bài như vậy được không?”
Hoàng Nguyên cười hỏi nàng.
Đỗ Quyên nói: “Tốt thì tốt, chỉ là ngươi nói ta quá ngượng ngùng: Tỷ muội của ngươi dù không phải như lang sói, nhưng không dính dáng gì đến "mảnh mai", đốn củi càng là dễ, đâu ra cố hết sức?”
Hoàng Ly cùng Hoàng Tước Nhi nghe xong đồng loạt che miệng cười.
Hoàng Nguyên nói: “Ngươi nói làm trong lòng ta càng thẹn.”
Nhân tiện hỏi các nàng, còn có chuyện gì có thể để cho người ta làm.
Hoàng Tước Nhi nói: “Còn có chuyện gì? Cơm phải do chính chúng ta ăn.”
Đỗ Quyên cũng cười rộ lên, nói: “Cứ như vậy thì cần phải mua nha đầu tới hầu hạ. Nói thật ra, tuy rằng là hưởng phúc, chỉ là trong nhà có nhiều người ra vào, ta còn không quen đâu. Chúng ta người một nhà quen tự tại.”
Hoàng Ly mạnh mẽ gật đầu nói: "Đúng, làm cao quá thì không được!"
Hoàng Nguyên cười nói: "Ta dĩ nhiên biết tâm ý của các ngươi."
Lúc này bên ngoài lại có người kêu, Hoàng Nguyên vội cùng tỷ muội chào hỏi, rồi cùng Nhậm Viễn Minh đi tư thục. Hoàng Ly ở phía sau nũng nịu dặn dò: "Ca, buổi trưa về sớm chút ăn cơm!"
Hoàng Nguyên quay đầu đáp ứng, cười phất tay với các nàng, còn thêm một câu: "Ta muốn ăn củ sen xào giòn!" Hoàng Ly nhận lời: "Ai!"
Đỗ Quyên híp mắt cười nhìn bọn họ, thiếu chút nữa cắt trúng tay.
Hôm nay lại thu hơn mười học sinh, so với hôm qua thoải mái hơn. Hai vợ chồng Hoàng Lão Thực ở dưới ruộng làm việc. Vì có người hỗ trợ, buổi chiều cũng sớm kết thúc công việc. Còn tỷ muội Đỗ Quyên thu thập việc nhà vô cùng thuần thục, nấu cơm chiều xong, lại dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chuyển bàn nhỏ ra, làm sạch giường trúc, cũng chuẩn bị trái cây để cả nhà hóng mát.
Một vòng hàng rào không giấu được sự sung sướng của nông gia. Tiếng cười giòn giã vượt qua tường tràn ra ngoài.
Hoàng Nguyên trở về, còn ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng cười kia liền cảm thấy thần thanh khí sang. Khi vào sân, lại thấy bọn tỷ muội như hồ điệp nhẹ nhàng qua lại trong sân, trong lòng càng tràn ngập đủ loại tư vị: hạnh phúc, yên tĩnh, nhàn nhã và an nhạc tự tại.
Hoàng Ly và Tiểu Thuận thấy hắn về, lập tức chạy qua.
Hoàng Nguyên hưng trí, thừa dịp trước khi ăn cơm, ở trong sân dạy đệ muội đọc thi văn, giảng giải chuyện lý thú trong văn đàn.
Sau bữa cơm, huynh đệ tỷ muội hắn hóng mát nói giỡn. Hoàng Nguyên lại dạy Hoàng Ly đánh đàn.
Đỗ Quyên ngồi trên giường trúc, dựa vào Hoàng Tước Nhi, nhàn nhã phe phẩy quạt lông. Nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, nàng nhịn không được trêu ghẹo nói: "Hoàng Ly, ngươi đàn không khác gì Tiểu Bảo ca ca cưa gỗ. Ngươi mệt mỏi thì không sao, chỉ có chúng ta cần phải chịu đựng một thời gian..."
Hoàng Tiểu Bảo cười ha ha.
Hoàng Ly nghe xong mặt không phục.
Đêm lặng sao thưa, tiếng cười ngừng lại. Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên bàn về kinh sử văn chương, những huynh đệ tỷ muội khác đều ở bên nghe. Tiểu Thuận nghe say mê không muốn đi...
Hết thảy an bài thỏa đáng, tư thục quyết định mùng một tháng bảy khai giảng.
Buổi sáng hôm đó, một đám thân thích từ Cây Lê Câu tới.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
93 chương
8 chương
23 chương