Điền Duyên
Chương 269 : Kiếm tiền dưỡng gia
Lâm Đại Mãnh phun ra một ngụm rượu.
Lâm thái gia tiếp lời, chậm rãi nói: "Cháu dâu, lời này nên nói lúc không có người, ta lén nói sau cánh cửa là được; trước mặt người, ta vẫn nên khiêm tốn chút, đỡ làm cho người chê cười chúng ta không biết trời cao đất rộng!"
Vợ Đại Mãnh không phục nói: "Sao ta không biết trời cao đất rộng chứ? Ta nói lời này là có căn cứ: Cửu Nhi gởi thư về, nói hắn làm việc dưới tay Bạch Hổ Vương, cách chuyện nổi bật còn xa sao?"
Lâm Đại Mãnh nói: "Thuộc hạ Bạch Hổ Vương có mấy chục vạn người kìa, đợi con trai của ngươi nổi bật rồi nói sau."
Mọi người cười đến mức không kịp thở, ai cũng ngã trái ngã phải.
Lâm Đại Đầu cũng hùa theo, lớn tiếng nói: "Ta cảm thấy Xuân Nhi nhà ta có tiền đồ nhất: có thể văn có thể võ, còn có thể thợ mộc, hắn còn nuôi một con hổ nữa!"
Lâm Xuân vội xoay mặt, kéo Hoàng Nguyên uống rượu.
Hoàng Nguyên không động, nhìn hắn ha hả cười.
Hoàng Lão Thực nghe không hài lòng, cứng cổ nói: "Xuân Nhi thật không sai, nhưng vẫn kém Nguyên Nhi nhà ta một chút, Nguyên Nhi nhà ta còn khảo tú tài kìa."
Tuy nói tú tài bị cách bỏ, tốt xấu gì cũng từng thi đậu mà.
Lâm Xuân liền hướng Hoàng Nguyên nhướng mày, vẻ mặt đầy ý cười.
Hoàng Nguyên xấu hổ, nhanh chóng nâng chén nói: "Đến, nâng ly!"
Ở hành lang, đám người Đỗ Quyên cười đến đau bụng.
Khóe mắt Hoàng Nguyên dư quang thoáng nhìn, vội ngoắc bảo các nàng lại, cười hỏi: "Các ngươi nói đi, ta và Lâm Xuân ai tốt hơn?" Không chờ trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Quyên nhắc nhở: "Ta là đệ đệ ngươi đó!"
Lâm Xuân chống tay, cũng nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, chỉ gọi một tiếng: "Đỗ Quyên!" Trong mắt lại có thiên ngôn vạn ngữ, không muốn bỏ qua.
Đám người Hoàng Tước Nhi thấy Đỗ Quyên bị điểm danh, không lên tiếng, để cho nàng nói trước.
Những người còn lại đều im lặng nhìn về phía Đỗ Quyên.
Trước mắt bao người, Đỗ Quyên cười gượng hai tiếng, nói: "Kiểm tra ta hả? May mắn coi như ta đọc vài cuốn sách, "Phu thước có sở đoản, tấc có sở trưởng; vật không đủ khả năng, trí có sở không rõ."* so sánh hai ngươi, làm sao mà so được?"
* Trích trong Sở Từ của Khuất Nguyên, wikisouce dịch:
Thước có khi ngắn, mà tấc có khi dài, vật có chỗ không đủ mà trí có chỗ không sách, số có chỗ đoán không tới mà thần có chỗ không thông
Hoàng Nguyên nói: "Nhân tình có thân sơ!"
Đỗ Quyên nhìn hắn le lưỡi, cười nói: "Hoàng Nguyên, lòng ta luôn rộng lớn!"
Hắn là đệ đệ nàng hay là Lý Đôn chuyển thế, tình cảm của nàng nên thiên vị; nhưng Lâm Xuân lại do nàng một tay dạy dỗ, từ nhỏ "dưỡng" tới lớn, hơn nữa rất ưu tú, nàng thật sự khó thiên vị.
Lâm Xuân hài lòng cười, đối với Hoàng Nguyên nói: "Thế này mới công bằng!"
Hoàng Nguyên phẫn nộ nói: "Thế này mới không công bằng!"
Trong tư tâm Lâm Xuân đồng ý lời hắn nói, nhìn về phía Đỗ Quyên ánh mắt nhu nhu.
Những người khác còn hồ đồ, đều hỏi Đỗ Quyên có ý gì.
Nhậm Tam Hòa liền hướng mọi người giải thích.
Chợt nghe Quế Hương nói: "Ta mặc kệ cái gì thước tấc, Xuân Sinh ca ca đương nhiên tốt nhất."
Lâm Đại Đầu đập bàn tán thành.
Hoàng Ly nghiêm nghị nói: "Xuân Sinh ca ca đương nhiên tốt nhất, ca ca ta càng tốt hơn nữa. Bọn họ là tuyệt đại song kiêu!"
"Phốc!"
Đỗ Quyên vội vàng che miệng quay đầu.
Hoàng Tước Nhi và Hạ Sinh trốn sau lưng mỉm cười, nhất trí im miệng không nói.
Lâm gia, Tiểu Liên một mình ngồi trong viện, ngước nhìn sao trên trời, tai nghe tiếng cuời nói náo động từ cách vách truyền đến, im lặng không lời gì để nói.
Mà Hoàng gia có một nhóm người tới nữa.
Ăn xong cơm tối, người chung quanh ra ngoài hóng mát, vừa lúc Hoàng gia có chuyện vui, nên đều đi tới Hoàng gia. Mọi người hàn huyên ân cần thăm hỏi, bỏ qua đề tài vừa rồi, đàm luận chuyên khai trương tư thục. Có người hỏi Lâm Xuân chuyện đi thư viện học. Phùng Thị và vợ Đại Đầu bị một đống phụ nữ vây quanh, đầy tai đều là lời tán thưởng và lấy lòng, cười đến quai hàm đều đơ.
Hòe Hoa cũng đi theo cha mẹ nàng, mang theo đệ đệ muội muội tới.
Nương Hòe Hoa nương hết lời khen ngợi Lâm Xuân với vợ Đại Đầu, sau đó hỏi ngày nào hắn đi.
Vẻ mặt vợ Đại Đầu đầy vinh quang đáp: "Ngày sau. Cha hắn không yên lòng, muốn đích thân đưa hắn đi, nói đi cho biết đường, sau này có nhớ thì đi phủ thành thăm hắn còn biết đường đi."
Một phụ nữ nói: "Chồng ngươi là xót con!"
Nương Hòe Hoa gấp gáp vội vàng nói: "Ngày sau? Tốt lắm, vừa lúc Đại Tráng nhà chúng ta muốn đưa muội muội hắn đi tới nhà Đại cô. Vốn định ngày mai đi, nếu nhà các ngươi cũng muốn đi, không bằng đợi một ngày, cho bọn họ kết bạn đi chung, ta và cha hắn cũng yên tâm chút. Bằng không, Đại Tráng mang một cô gái đi đường núi, ta cũng không yên lòng."
Tâm tình vợ Đại Đầu đang tốt, không chút suy nghĩ liền gật đầu nói: "Vậy thì dễ dàng thôi, ngày mai cùng đi chung. Thu Sinh cũng muốn đi đưa nữa."
Nương Hòe Hoa vội cảm ơn một hồi, vẻ mặt thập phần vui sướng.
Vợ Đại Mãnh ở một bên nghe xong, cảm thấy kỳ quái, nhỏ giọng hỏi em gái chồng, là nương Quế Hương: "Không phải nói là không đi sao, sao giờ lại muốn đi? Trời nóng như vậy, tới nhà thân thích cũng không sợ phiền người ta, còn nói trong nhà đi không được."
Thì ra gần đây tâm tình Quế Hương không tốt, nương nàng liền gửi thư cho chị mình, nhờ nàng cho cháu gái tới ở mấy ngày giải sầu. Vì không muốn lộ ra, còn gọi Hòe Hoa. Nhưng Quế Hương không có tâm tình, không muốn đi, Hòe Hoa liền nói cũng không đi. Ai ngờ hôm nay lại nói đi, hơn nữa là đi một mình, không biết tại sao.
Nương Quế Hương lắc đầu, tỏ vẻ không rõ ràng lắm. Nửa ngày mới nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ là vì nhờ đại tỷ hỗ trợ tìm một nhà tốt ở ngoài núi chứ."
Vợ Đại Mãnh gật đầu nói: "Chắc là như vậy. Hòe Hoa cũng lớn, trong thôn này con trai cùng trang lứa nàng lại không thích, người nàng thích lại không thích nhà nàng, đành phải tìm bên ngoài."
Nương Quế Hương hiểu ý gật đầu.
Đỗ Quyên đang cùng Quế Hương, Hòe Hoa, Nhị Nha nói chuyện, mang quà ra cho các nàng.
Quế Hương lại nghe thấy đối thoại của nương Hòe Hoa và mợ Đại Đầu, nên hỏi Hòe Hoa: "Không phải ngươi nói không đi nhà đại cô sao, sao giờ lại muốn đi? Trời nóng như vậy, rong núi còn mát mẻ chút, ngoài núi rất nóng, đi nhiều thật không có phương tiện."
Hòe Hoa hơi lúng túng, khẽ cười nói: "Là nương nói, đi ra ngoài trải đời cũng tốt."
Chỉ nói một câu này rồi không nói thêm gì, như không muốn nói đến chuyện này nữa, chuyển qua hỏi Đỗ Quyên đặc sắc ở phủ thành.
Trong lòng Quế Hương nghi ngờ, cũng suy đoán nhị thẩm muốn gả vị đường tỷ ra ngoài núi, nên nàng không được tự nhiên, bởi vậy không muốn nhiều lời. Nghĩ như vậy, nàng đồng tình với nàng, không hỏi thêm nữa.
Đỗ Quyên cũng cho rằng nương Hòe Hoa sinh có tâm tư khác. Điều này cũng không kỳ quái, chỉ là tâm tư Hòe Hoa, nhất thời nàng không thấy rõ, nên không hỏi thêm, chỉ nói chút dân tình phong tục ở phủ thành cho các nàng nghe.
Hòe Hoa nghe xong hai mắt lóe sáng, ngẫu nhiên quay đầu nhìn về phía bàn Lâm Xuân, thần thái càng sáng sủa. Nàng nói với Đỗ Quyên: "Thấy đệ đệ ngươi, ta mới biết được thì ra người đọc sách là như thế."
Đỗ Quyên thật không biết nói như thế nào.
Hòe Hoa như vậy, tốt xấu còn thấy qua thiếu niên; những tiểu thư nhốt mình trong khuê phòng, quanh năm không gặp qua thanh niên, khó trách khi vừa gặp một thư sinh tuấn tú, nghe hắn đọc vài câu thi từ, là sinh tâm ái mộ.
Quế Hương nghe xong không vui, cho rằng nàng thấy Hoàng Nguyên liền mất hồn, cảm thấy hắn tốt hơn Lâm Xuân, Cửu Nhi, nên nói: "Sao chưa thấy qua? Cửu Nhi ca ca và Xuân Sinh ca ca chính là người đọc sách."
Đỗ Quyên bật cười.
Nàng nói với Quế Hương: "Đúng vậy. Cửu Nhi và Lâm Xuân đều rất ưu tú. Tài học của Lâm Xuân, ngay cả phu tử thư viện đều tán thưởng, nếu không sao có thể thoải mái thu nhận hắn như vậy."
Còn có một câu nàng chưa nói: thư viện có rất nhiều thư sinh không hẳn so được với hắn đâu!
Quế Hương nghe xong đắc ý đối với Hòe Hoa "hừ" một tiếng, như muốn thị uy.
Hòe Hoa mỉm cười cúi đầu, không giải thích.
Bàn bên kia cơm no rượu say, Hoàng lão cha kêu thu thập bàn.
Tỷ muội Đỗ Quyên vội chạy tới, ngay cả Quế Hương và Hòe Hoa cũng đi hỗ trợ.
Trong chốc lát đã thu dọn xong thức ăn thừa và bát đũa, lại rót trà, mang lên trái cây tươi, mọi người tiếp tục nhàn thoại. Tỷ muội Đỗ Quyên lúc này mới bày bàn nhỏ khác ăn cơm.
Bởi mọi người đều quan tâm điều kiện vào tư thục, vấn đề học phí lại được đề cập. Hoàng Nguyên thấy tối nay người tới không ít, liền đứng ra cao giọng thuyết minh.
"Các vị gia gia, nãi nãi, thúc bá thím, vãn bối thuở nhỏ gặp nạn, lưu lạc bên ngoài nhiều năm. Hôm nay trở về, đang muốn tận hiếu trước mặt ông bà và cha mẹ, bù lại nhiều năm thương tiếc. Nhưng vãn bối "Vai không thể gánh, tay không thể xách", chỉ nhận được vài chữ. Muốn phụng dưỡng cha mẹ trưởng bối, đành phải dạy học, không thể để cha mẹ vất vả cần cù làm việc, cung cấp nuôi dưỡng vãn bối. Đó mới là bất hiếu!"
Mọi người đều gật đầu không ngừng, thầm khen hắn hiểu chuyện.
Vợ chồng Hoàng lão cha và Hoàng Lão Thực lâng lâng, thần hồn nhộn nhạo.
Hoàng Nguyên nói tiếp: "Chư vị hương thân phụ lão đều cùng tổ tông Hoàng gia tương giao. Về học phí, vãn bối không dám đòi nhiều, nhưng nếu không thu, vãn bối không thể phụng dưỡng cha mẹ ông bà. Bởi vậy, sau khi vãn bối thương nghị cùng lý chính, định ra quy định này: gia cảnh khá, mỗi tháng mỗi người trả hai mươi văn, không có tiền thì lấy vật khác thay thế cũng được. Nếu thật khốn cùng thì không ra tiền ra vật, đến giúp Hoàng gia làm vài ngày việc nhà nông cũng được, để cha mẹ vãn bối bớt vất vả, cũng coi như vãn bối tận hiếu."
Lời này vừa dứt, đám người ầm một tiếng nổ tung, đều ồn ào kêu tốt.
Mọi người không ngừng nịnh hót đám người Hoàng lão cha, nói ông nuôi ra cháu trai tốt, biết nhân nghĩa, hiểu tình lý, thật đúng là người tốt!
Có người tinh tế vội truy vấn, dùng thứ gì có thể thay tiền trả học phí.
Hoàng Nguyên bỗng có chút ngượng ngùng, nói khẽ với Lâm Đại Mãnh vài câu.
Lâm Đại Mãnh liền đứng ra cười nói: "Thứ này không tốt, cũng không quý, chỉ cần Hoàng gia sử dụng được. Nói thí dụ như, Hoàng gia lao động ít, thiếu đồ gia dụng và dụng cụ xây dựng, ngươi lại nghèo, chỉ cần có sức lao động, vào núi tìm ít gỗ tốt về thay thế."
Tiếng nói vừa dứt, liền có hán tử cười ha ha, nói hắn "hiểu được!"
Chẳng những chính hắn hiểu, còn dong dài giải thích với người chung quanh: lương thực, gà vịt và trứng gà liền đừng đưa cho Hoàng gia, cái này bọn họ không thiếu; ngược lại là đá, gỗ, dược liệu, da lông động vật, vân vân... đều được, không cần giúp làm việc.
Đỗ Quyên nghe xong tán dương, nghĩ thầm năng lực lĩnh ngộ của người thật cao.
Hoàng Ly đắc ý cười.
Là nàng nhắc nhở ca ca, nói muốn cái phòng lớn, cho nên vật liệu gỗ và đá đều có thể làm học phí. Lúc ấy Hoàng Nguyên nghe xong sửng sốt, vì chưa nghe qua bao giờ.
Tuy là đưa gì đó, nhưng đưa bao nhiêu cũng phải rõ ràng.
Hoàng Nguyên nói, lấy vật thay phí, hắn cũng là lần đầu tiên tiếp xúc, định tiêu chuẩn gì, mọi người phải thương nghị, để không thể quá nhiều, miễn cho Hoàng gia bị người trạc cột sống, cũng không thể tùy ý đưa loạn, không có định số, dễ khiến cho người khác không phục.
Lập tức, mọi người sôi nổi mở lời, người có mặt định ra chương trình: người nói một năm đưa cho Hoàng gia mấy cây gỗ, kẻ nói đưa bao nhiêu đá, làm đậu hủ đưa đậu hủ, làm mì sợi đưa mì sợi, phẩm loại đủ loại, cái gì cần có đều có, chỉ có Lâm gia cho tiền bạc.
Việc này nói định xong, mỗi người đều thấy thoải mái, không còn gánh nặng.
Đám phụ nữ thấy nhi tử Hoàng gia đối với cha mẹ tri kỷ như thế, lại là niên thiếu tuấn lãng, nói chuyện làm việc hào phóng quang minh, thập phần hâm mộ, liền hướng Phùng Thị hỏi thăm chuyện chung thân của hắn.
Vợ Đại Mãnh cười nói: "Hỏi cái này à? Ta khuyên các ngươi đừng nên hỏi, hỏi cũng là không. Cháu Hoàng gia như vậy, tương lai khẳng định sẽ nổi bật, muốn cưới cũng là cưới tiểu thư khuê các."
Mọi người nghe xong đều tin là thật, trong lòng không khỏi ê ẩm.
Phùng Thị xấu hổ, vội nói: "Đâu có! Nguyên Nhi tú tài đều không có, tương lai còn không biết như thế nào đâu. Tẩu tử chẳng lẽ không nghe nói: một nhà kia, hắn đã định thân, người ta ngại hắn chọc quan tòa, sau này từ hôn. Gia đình nhà giàu, chúng ta với không nổi!"
Nói xong, nàng theo bản năng nhìn ra hành lang.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
93 chương
8 chương
23 chương