Điền Duyên

Chương 211 : Dao động

Lâm thái gia lại sắc bén hỏi liên tiếp nhiều vấn đề: "Có thể nói là định với hạng người gì không? Ở nơi nào? Tên họ gì? Lúc nào đến tìm ngươi?" Lúc này đổi lại Đỗ Quyên sửng sốt, ánh mắt dại ra, cuối cùng lắc đầu. Lâm thái gia liền cười, nói: "Vậy được rồi. Người này nhất định là Xuân Nhi!" Hắn dứt khoát nói, Đỗ Quyên nghe buồn bực không thôi, vội la lên: "Quá..." Lâm thái gia giơ tay ý bảo nàng đừng nói chuyện, Đỗ Quyên đành ngoan ngoãn im miệng. Hắn chuyển hướng vợ chồng Lâm Đại Đầu nói: "Ta nghe các ngươi nói Xuân Nhi và Quyên nha đầu ngày đầu tiên gặp mặt đã thích nàng, sau này nàng không ăn sữa hắn cũng không ăn. Các ngươi không cảm thấy quái sao? Nếu đúng như Đỗ Quyên nói, đó là mệnh trời đã định nhân duyên, sẽ không còn kỳ quái." Lâm Đại Đầu bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời mặt mày tươi rói, lúc này nói với mọi người chuyện của Đỗ Quyên và Lâm Xuân khi còn nhỏ. Nói đến chỗ kích động, còn vỗ bàn hưởng ứng. Bởi rất nhiều trao đổi của 2 đứa bé đều phát sinh khi đang bú sữa, vợ Đại Đầu nhịn không được cũng nói tới. Nàng nói thập phần chi tiết, nói Lâm Xuân mỗi lần bú đều đợi muội muội ngậm vú trước hắn mới bắt đầu ăn, hoàn toàn quên cố kỵ ở đây có nam nhân. Người khác cũng không lưu tâm, đều nghe thập phần chuyên chú. Thật sự là chuyện của Đỗ Quyên và Lâm Xuân khi còn nhỏ rất thú vị, Lâm Xuân vô cớ bênh vực Đỗ Quyên thật đả động bọn họ, bởi vậy mọi người đều tin tưởng đây là trời định nhân duyên. Vợ Đại Đầu lại nói tới lần đầu tiên Đỗ Quyên và Lâm Xuân gặp mặt. Từ miệng nàng, 2 đứa bé lần đầu tiên gặp mặt đã tình đầu ý hợp. Đỗ Quyên nghe choáng váng. Nếu không phải nàng mang theo ký ức đến, gần như đều muốn tin tưởng lời của nàng. Nhưng hai người này nhớ lại chuyện xưa, hơn nữa Phùng Thị và Hoàng Lão Thực hoặc gật đầu, hoặc thêm một đôi lời bổ sung, hoàn toàn gợi lên ký ức lúc bé của Đỗ Quyên, trong đầu nàng tự động hiện lên một bộ hình ảnh hoàn chỉnh quá trình Đỗ Quyên và Lâm Xuân trưởng thành, làm nàng xuất thần. Trong lòng nàng có chút do dự, có chút hoài nghi, lại không thể tin được. Nhớ tới Dương Nguyên, ý niệm trong lòng kiên định lần nữa. Nàng vẫn cảm thấy Dương Nguyên mới là Lý Đôn! Cử chỉ, thần thái, phương thức làm việc đều giống Lý Đôn. Lúc này, đúng lúc Lâm Đại Đầu nói đến tình hình lần đầu tiên Lâm Xuân mở miệng nói chuyện, nói hắn dùng mọi cách để nhi tử kêu cha, kết quả nhi tử há mồm là kêu "muội muội", dùng việc này chứng minh ở trong lòng hắn Đỗ Quyên còn quan trọng cha. Đỗ Quyên cười, cảm thấy hắn quá phóng đại. Lần đầu tiên Lâm Xuân mở miệng gọi nàng, thuần túy chính là 2 đứa bé ở chung lâu, tuyệt đối so với kẻ làm cha Lâm Đại Đầu có chút thân hơn, việc này không có gì kỳ quái cả. Nàng nghe vợ Đại Đầu càng nói càng khoa trương, trong lòng càng khẳng định ý niệm ban đầu. Vì thế cười tủm tỉm nghe, trong lòng vừa tìm từ nên nói như thế nào. Lâm thái gia và Lâm thái thái nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng đầu tiên là xuất thần, do dự, thậm chí bộ dạng phục tùng suy tư. Tiếp đó giống như nghĩ thông suốt điều gì, vẻ mặt buông lỏng, lại lộ ra mỉm cười, đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không ổn. Quả nhiên, Đỗ Quyên rất mau sẽ lên tiếng, nói người này không phải là Lâm Xuân. Ngư nương nương có nhắc nhở nàng, bằng không nhận lầm người thì phiền toái. Mọi người đột nhiên yên tĩnh, ngây ngốc. Vợ chồng Lâm Đại Đầu càng như bị dồi một bầu nước lạnh, lạnh thấu tim. Đỗ Quyên nhìn biểu tình thất lạc của bọn họ, lòng đầy áy náy nói: "Đại Đầu bá bá, ta vẫn coi ngươi và thím như cha nương vậy. Nếu không nhờ thím cho ta bú sữa, sợ là ta không sống nổi. Nhưng là chuyện này, ta thật không thể lừa các ngươi, cũng không thể lừa Xuân Nhi." Lâm Đại Đầu miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười, so với khóc còn khó coi hơn. Há mồm, muốn nói điều gì, lại nói không được. Lâm thái gia lại lấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy đối với Đỗ Quyên nói: "Nha đầu, ta mặc kệ Ngư nương nương nói với ngươi cái gì. Nếu nàng chưa nói người này họ gì tên gì, lớn lên trông thế nào, ở đâu, ngươi không thể nói Xuân Nhi không phải là người đó. Ngươi không sợ nghĩ sai sao? Đến lúc đó hối hận là chính ngươi." Đỗ Quyên chấn động, một lần nữa do dự. Nàng ngạc nhiên vì tâm ý của mình dao động, đành phải nghĩ đến Dương Nguyên, để hắn giúp mình kiên định tâm ý. Biểu tình của người có mặt khác nhau, không thể bình tĩnh được. Mọi người bao dung Đỗ Quyên như thế, không phải là bởi vì Ngư nương nương. Trong này, phải kể tới thần thái Hoàng lão cha và Hoàng đại nương nhẹ nhàng nhất, cái gai trong lòng nhiều năm qua rốt cuộc kết liễu. Đỗ Quyên ngay cả việc hôn nhân với Lâm gia cũng từ chối, chứng minh năm xưa nàng không cố ý đối nghịch gia gia nãi nãi, thật là Ngư nương nương có sắp xếp. Bởi vậy, Hoàng lão cha mang cái giá của gia gia ra, nói: "Đỗ Quyên, Lâm thái gia ngươi nói rất đúng, việc này phải suy nghĩ kỹ, đừng tùy tiện nói." Lâm gia nghe xong rất là ngoài ý muốn, đều vui mừng không thôi. Người ở chỗ này, phải kể tới tâm tư Nhậm Tam Hòa phức tạp nhất. Hắn rõ ràng hơn ai hết. Năm Đỗ Quyên 2 tuổi rơi xuống nước, căn bản không phải được Ngư nương nương cứu, mà là hắn cứu. Lúc Đỗ Quyên 5 tuổi từ Cây Lê Câu lạc đường, cũng là hắn mang nàng về thôn Thanh Tuyền. Lẽ ra, cái gọi là "Ngư nương nương" căn bản vô căn cứ. Nhưng khi Đỗ Quyên 2 tuổi đã vẽ ra Ngư nương nương có đuôi cá; còn có, hắn đã sớm phát hiện, Đỗ Quyên dạy Lâm Xuân và Cửu Nhi rất nhiều thứ, đều không phải do mình truyền thụ cho nàng. Những thứ rậm rạp chằng chịt tính toán và công thức, ngay cả hắn cũng xem không hiểu. Cho nên, hắn rất hoang mang. Bị ánh mắt mọi người chiếu vào, Đỗ Quyên luống cuống, cảm thấy có chút đâm lao phải theo lao, lại không biết giải thích như thế naog. Nàng thật không muốn lừa dối người. "Lời nói dối chân thật" thực làm nàng đau đầu. Ban đầu, nàng chỉ nói với một mình Lâm Xuân. Sau này, nàng không thể không nói cho Cửu Nhi. Hiện tại, nàng lại không thể không nói cho những người này. Nàng cảm thấy mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm, kết cục thế nào, nàng không thể nắm chắc. Xuất phát từ bản năng đề phòng, nàng vẫn chưa nói đến sự tồn tại của Lý Đôn với những người này. Với Lâm Xuân và Cửu Nhi, nàng phòng bị nhiều hơn. Nàng cảm thấy, chuyện huyền diệu như vậy, càng nói cụ thể, chi tiết, càng dễ bị người hỏi ra sơ hở. Nhưng nói được không rõ ràng, mơ hồ, tương lai càng dễ dàng hành sự tùy theo hoàn cảnh, căn cứ sự thật đem câu chuyện biên tập tròn trịa hơn. Đang lặng im, Lâm Xuân từ ngoài xông vào, vẻ mặt vội vàng. Lúc hắn đang nghỉ tạm, nghe Đông Sinh và Thập Cân nói đoàn người lão thái gia bọn họ đi Hoàng gia, có chút giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ là để giáo huấn Đỗ Quyên? Đỗ Quyên làm những chuyện kia cũng nói cho hắn. Hắn còn nhắc nhở nàng không nên làm quá, hắn cũng là người Lâm gia đó. Không kịp nghĩ kỹ, hắn lập tức vội vàng chạy tới. Lúc đi vào nhìn, một phòng trưởng bối, ngồi theo thứ tự chủ khách, bối phận cao thấp, còn có nam nữ chia ra ngồi hai bên, duy chỉ có Đỗ Quyên ngồi trên ghế nhỏ phía dưới, tựa như trong sách nói tam đường hội thẩm. Thấy trận này, hắn càng kinh ngạc. Hắn nhanh chóng cùng Đỗ Quyên trao đổi ánh mắt, vừa ra vẻ kỳ quái nhìn quét mọi người, hỏi: "Thái gia gia, Đại gia gia, các ngươi đây là..." Đỗ Quyên cướp lời nói: "Bọn họ đến vì ngươi cầu thân. Ta nói với bọn họ, việc hôn nhân của ta Ngư nương nương có an bài khác, bọn họ không tin." Nàng sợ Lâm thái gia hỏi Lâm Xuân trước, Lâm Xuân bị lỡ miệng. Nàng nói nội tình cho Lâm Xuân nhiều hơn nói với bọn hắn. Trên cơ bản, ngoại trừ chuyện mang theo ký ức xuyên qua, chuyện khác nàng đều nói cho hắn nghe, ngay cả chuyện Dương Nguyên cũng nói. Bởi vì nàng không muốn lừa dối hắn chút nào. Ban đầu, trước tiên vì ngăn chặn tâm tư hắn muốn cưới mình, miễn cho mình thêm phiền toái; sau này thì là vì để cho hắn biết là nàng không lấy hắn bởi vì nàng đã có tiền duyên. Lâm Xuân nghe xong lời này, nhìn ánh mắt Đỗ Quyên, lập tức hiểu ra. Hắn liền vội vàng nói: "Thái gia gia, chuyện này Đỗ Quyên có nói cho ta biết..." Còn chưa nói xong, Lâm thái gia cắt ngang lời của hắn, khẽ cười nói: "Được rồi, ngươi cũng đừng nói nữa. Chúng ta đều hiểu được. Nếu Đỗ Quyên nói việc hôn nhân của nàng Ngư nương nương có sắp xếp, vậy trước tiên nghe theo đi, chẳng lẽ chúng ta có thể bức thân?" Dễ dàng nghe theo như vậy? Đỗ Quyên và Lâm Xuân hiển nhiên không ngờ tới sẽ như vậy, trong lòng bất an hẳn lên. Hai người hiểu ngầm, trao đổi ánh mắt, suy đoán dụng ý Lâm thái gia. Lâm thái gia quét nhìn bọn họ, cũng trao đổi ánh mắt với Lâm thái thái, nhịn cười cúi đầu bưng chén trà lên uống, thực nhàn nhã. Cái gì mà Ngư nương nương an bài? Đây không phải là an bài! Có ai đẹp đôi hơn cặp trước mắt này không? Hắn sống đến từng tuổi này, bản lãnh khác không có, nhãn lực vẫn phải có. Uống hai hớp trà, hắn để ly xuống, đứng lên, cười nói: "Đi! Bọn họ còn phải ra ruộng, đều có việc. Chúng ta đừng ở đây chậm trễ người ta. Lỡ việc trồng cấy lại đòi chúng ta bồi thường." Nói làm ai cũng cười, hộc hộc đồng loạt đứng dậy. Lâm Xuân trễ một bước, muốn cùng Đỗ Quyên nói chuyện, nhưng Lâm thái gia ở phía trước kêu "Xuân Nhi đến đây, ta và ngươi đi xem chỗ kia một chút đi." Hắn đành phải đưa ánh mắt cho Đỗ Quyên, nhanh chóng đi theo. Đợi những người này đều đi, Đỗ Quyên sờ trán, thở ra một hơi. Rốt cuộc vẫn đi đến bước này, thật khó ứng phó. Ai, Lâm Đại Đầu, nàng vẫn không đấu qua hắn! Lại nói cách vách, đám người Lâm thái gia sau khi ngồi xuống, gọi Lâm Xuân tới hỏi: "Xuân Nhi, việc này ngươi nghĩ như thế nào?" Không chờ hắn trả lời, lại nói: "Đừng nói với ta là ngươi không muốn cưới Đỗ Quyên. Nếu thật nói như vậy, ta lập tức định một mối hôn nhân khác cho ngươi." Trước một bước ngăn chặn lời hắn muốn nói. Lâm Xuân bị kinh hoảng há to miệng. Vợ Đại Mãnh hôm nay rất ít nói chuyện, lúc này nói: "Xuân Nhi, ngươi thật không có tiền đồ, vợ là phải đoạt..." Lâm Xuân bị mọi người nhìn chằm chằm, một hồi lâu mới nói: "Làm sao mà đoạt? Nếu vợ là của ta, ai cũng đoạt không được; nếu không phải của ta, ta cũng không thể giở thủ đoạn như Bát Cân vậy. Ngư nương nương đã nói như vậy, thời điểm đến chẳng phải sẽ biết." Đám người Lâm thái gia ngây ngẩn cả người. Hắn ha hả cười nói: "Chúng ta sống đến từng tuổi này lại không nhìn thông suốt bằng một thằng nhóc ngươi. Kỳ thật ta cũng không có ý gì khác, chỉ là bên Đỗ Quyên, ta thấy nàng luôn cho rằng lương xứng của nàng là người khác. Ngươi cả ngày ở ngay trước mặt nàng mà nàng không để ý. Ngươi phải nhắc nhở nàng. Ngư nương nương không nói rõ ràng là người nào đúng không? Ta thấy ngươi chính là người đó!" Mặt Lâm Xuân đỏ lên, rũ mắt xuống nói: "Đỗ Quyên cũng không rõ ràng lắm." Trong lòng lại vô cớ vui mừng, bên miệng kéo ra một nụ cười.