Điền Duyên

Chương 167 : Chịu thua

Thêm nữa, nàng cũng không muốn làm quá tuyệt tình. Ngay cả Tiểu Bảo trưởng thành cũng có ý nghĩ của mình. Bộ dáng nói chuyện ngày đó, rõ ràng là không tán thành hành vi của gia gia nãi nãi. Tiểu Thuận còn nhỏ, sao biết tương lai không tốt? Có lẽ sau khi hắn lớn lên sẽ bị gia gia nãi nãi dạy dỗ khác tỷ muội các nàng, cũng có lẽ sẽ có chủ kiến của riêng mình, nhưng đây đều là chuyện tương lai. Nếu nàng vì chuyện xích mích của hai nhà mà ghi hận một đứa nhỏ, thì không phải là nàng cũng cố cháp như gia gia nãi nãi sao! Nếu sống với người có tính như vậy, nàng nghĩ tới đã thấy khó qua. Đây cũng là lý do nàng chán ghét gia gia nãi nãi. Như Phùng Thị và ông ngoại, đối với gia gia nãi nãi hận nghiến răng nghiến lợi, há mồm là mắng "Lão bất tử", "Lão già kia", nhưng bọn hắn chưa bao giờ dạy tỷ muội các nàng không thăm hỏi gia gia nãi nãi, thậm chí hằng ngày đưa hiếu kính gì đó, Phùng Thị không hai lời. Trái lại Hoàng lão cha và Hoàng đại nương, thập phần "Ân oán rõ ràng": có cơ hội là nói nương nàng không tốt ra sao, hận không thể để tỷ muội các nàng từ bỏ nương mới hết giận; nhúng tay vào việc hôn nhân của các nàng, muốn đoạn tuyệt quan hệ thông gia với Phùng gia. Cũng không nghĩ lại, Phùng Thị không tốt thì cũng là mẹ của cháu mình, vợ của con mình, máu mủ tình thâm sao có thể nói vứt là vứt? Kết quả của hành động đó là đem mấy cháu gái càng đẩy càng xa. Nhưng bọn họ lại không biết hối lỗi, chỉ thấy cháu gái bị Phùng Thị dạy hư. Thật là kéo không rõ! Tiểu Thuận nghe lời Đỗ Quyên nói, thực thích, vội năn nỉ nói: "Đỗ Quyên tỷ tỷ, ngươi dạy ta nhận được chữ có được hay không?" Đỗ Quyên nghĩ nghĩ, nói: "Ta rất bận rộn, ngươi học với Hoàng Ly trước, lúc ta rãnh rỗi sẽ dạy ngươi." Tiểu Thuận liền lấy lòng Hoàng Ly kêu lên: "Hoàng Ly tỷ tỷ, ta theo ngươi học." Cái này, ngay cả Hoàng Tước Nhi cũng nở nụ cười, không nghĩ ra vì sao hắn sợ Hoàng Ly như vậy. Đang nói giỡn, xa xa truyền đến kêu Tiểu Thuận, là Đại Nữu. Tiểu Thuận vội nói: "Đại tỷ kêu ta về ăn cơm." Nói xong đứng dậy muốn đi. Đỗ Quyên gọi hắn lại, lại cầm mấy khối điểm tâm đưa cho hắn, nói: "Hôm kia đưa hai bao cho nãi nãi, cái này cho ngươi ăn. Nãi nãi ném xuống đất, ta đành phải cầm về." Tiểu Thuận rất thông minh, vội nói: "Ta không để nãi nãi nhìn thấy." Đỗ Quyên khẽ cười sờ đầu hắn, để cho hắn đi. Nhà cũ bên kia, bởi vì bị đập một trận, cả nhà đều không có tâm tình. Đại Nữu nấu cơm chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, không có tâm tư chú ý. Mọi người ăn cơm như là báo cáo kết quả vậy, ăn qua loa một chén cũng không chết đói. Vì Tiểu Thuận đã ăn ở nhà Đỗ Quyên rồi, chỉ ăn lung tung một chút là xong. Sau bữa cơm, hắn lén cha mẹ chạy vào phòng bếp, cầm một khối điểm tâm cho Đại Nữu, "Đại tỷ, cho ngươi ăn." Đại Nữu nghi ngờ hỏi: "Ở đâu ra?" Tiểu Thuận vụng trộm nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: "Đỗ Quyên tỷ tỷ cho." Đại Nữu sầm mặt nói: "Ai kêu ngươi lấy đồ của các nàng?" Tiểu Thuận ngây ngẩn cả người, không dám lên tiếng. Tiểu Bảo sớm phát hiện đệ đệ không thích hợp, đi theo hắn, lúc này đi tới nói: "Sao không thể lấy? Nhà Đại bá không phải là kẻ thù, sao không thể lấy?" Đại Nữu giận, mắt đỏ lên, nói: "Khẳng định các nàng nói chúng ta không tốt, mắng gia gia nãi nãi và cha mẹ, có phải không?" Nàng sợ Tiểu Thuận bị dạy phản loan. Tiểu Bảo đã phản loạn rồi. Tiểu Thuận vội vàng lắc đầu nói: "Không có. Đỗ Quyên tỷ tỷ còn nói gia gia tốt đó." Cái này, đừng nói Đại Nữu không tin, ngay cả Tiểu Bảo suýt bị sặc. Tiểu Thuận cũng đưa một khối điểm tâm cho hắn, hắn đang ăn. Tiểu Thuận thấy ca ca tỷ tỷ không tin, liền đem lời Hoàng Ly mắng gia gia nãi nãi, lời Đỗ Quyên dạy hắn, học lại một lần. Đại Nữu ngây ngẩn cả người. Tiểu Bảo hừ một tiếng, nhìn đại tỷ nói: "Thế nào?" Tiểu Thuận ngước đầu nhỏ lên nhìn đại ca, rồi quay qua nhìn đại tỷ, nghiêm túc hỏi: "Ca, tỷ, rốt cuộc gia gia nãi nãi ta có phải là người xấu hay không?" Đại Nữu phóng mặt nói: "Đương nhiên không phải là người xấu. Ngươi đừng nghe người ta nói bậy!" Tiểu Bảo lại ngớ ra không nói. Yên lặng một hồi, hắn mới nói: "Không phải Đỗ Quyên nói ngươi trưởng thành tự mình nghĩ sao." Tiểu Thuận truy vấn "Ca ca trưởng thành, ca ca nghĩ sao?" Tâm tình Tiểu Bảo rất phức tạp, hừ một tiếng mới nói: "Gia gia nãi nãi không xấu, đại bá đại nương cũng rất tốt. Không hiểu sao bọn họ cả ngày ồn ào cái gì! Phiền chết!" Nói xong cũng không quay đầu lại, bỏ đi. Hắn thật sự là phiền chết! Tiểu Thuận cũng tinh tế thở dài, xoay người đi ra ngoài. Không phải hắn không thông minh, trươc đây hắn không lưu tâm việc này, nên rất hồ đồ. Không giống như Hoàng Ly, bị buộc đối mặt mọi chuyện từ gia gia nãi nãi, suy nghĩ nhiều hơn, hơn nữa Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên cố ý chỉ bảo, trở nên quỷ tinh. Tiểu Thuận chạy ra ngoài đường. Tiểu Bảo từ bên cạnh chui ra kéo lấy hắn hỏi "Đi đâu?" Tròng mắt Tiểu Thuận chuyển động, thăm dò hỏi: "Ca, ta muốn học chữ với Đỗ Quyên tỷ tỷ, ngươi nói tốt hay không tốt?" Mắt Tiểu Bảo sáng lên, nói: "Được a! Sao lại không tốt." Ngẫm nghĩ lại không yên tâm hỏi: "Nàng chịu dạy ngươi?" Tiểu Thuận vui sướng gật đầu nói: "Đỗ Quyên tỷ tỷ nói nàng lúc rãnh rỗi sẽ dạy ta. Bảo ta học với Hoàng Ly tỷ tỷ trước." Tiểu Bảo nghe xong thập phần vui vẻ, thấp giọng dặn hắn đừng nói việc này với cha mẹ và gia nãi, "Bọn họ biết được khẳng định không cho ngươi đi. Ngươi len lén học, ta giúp ngươi giấu. Nhất định phải học nhiều chút, phải vượt qua Kim Quý biểu ca." Nhắc tới Diêu Kim Quý, hắn hận nghiến răng nghiến lợi. Biết được vài chữ là nghĩ mình là đại gia, chút bản lĩnh cũng không có, chạy đến nhà hắn đến thể hiện "Kim Quý". Đỗ Quyên, Cửu Nhi và Lâm Xuân đều nhận được chữ mà vẫn phải làm việc. Tiểu Thuận liên tục gật đầu, hai huynh đệ đạt chung nhận thức. Từ nay về sau Tiểu Thuận thường chạy đến nhà đại bá, cùng Hoàng Ly chơi đùa, học chữ. Hoàng Ly mượn cơ hội hỏi thăm chuyện nhà gia gia nãi nãi, giống như an bài nội ứng ở nhà gia gia. Rất nhanh đến mùng 2 tháng 2, Lâm Đại Đầu thỉnh gia gia nãi nãi  nhà mình cùng trưởng bối trong tộc, hướng Hoàng gia đặt sính lễ định thân. Đây là ngày quan trọng, trưởng bối hai nhà đều phải hiện diện. Bởi vậy, Lâm thái gia tự mình ra mặt, đi theo Hoàng Lão Thực tới nhà cũ Hoàng gia. Chỉ chốc lát, Hoàng lão cha, Hoàng đại nương, Hoàng lão Nhị, Hoàng Tiểu Bảo và Tiểu Thuận đều tới. Phượng Cô và Đại Nữu không có tới. Lâm thái gia chỉ nói vài câu với Hoàng lão cha, hỏi hắn vì sao không thích Lâm gia, Lâm gia đắc tội hắn chỗ nào; Hai là nói cho hắn biết: Phùng Trường Thuận có bốn người con trai, con cháu đầy đàn, hưng vượng không biết bao nhiêu, khuyên Hoàng lão cha đừng ép buộc con cháu của mình. Ép buộc không làm gì Phùng Trường Thuận được, cùng lắm thì đem Phùng Thị trở về, xui xẻo vẫn là Hoàng gia. Hoàng lão cha đã sớm chịu thua, chỉ đợi một bậc thang đi xuống. Vợ chồng Nhậm Tam Hòa cùng nhau đâp, triệt để đập tỉnh hắn. Hắn lại quật cường, bất quá chỉ là thôn phu sơn dã, đối với cường quyền bản năng sợ hãi. Phùng gia, hắn không sợ. Khí thế Nhậm Tam Hòa lại làm trái tim hắn băng giá. Người này, hắn không thể trêu chọc. Đêm hôm đó Diêu Kim Quý nói cho hắn biết, Đỗ Quyên nhận hắn căn bản vô dụng, chỉ cần người không chết, thì vẫn là cháu gái Hoàng gia. Nhưng hắn không dám lấy chuyện này ra bức Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nữa, bởi vì đại nhi tử căn bản không nghe hắn nói. Cháu gái không thèm quan tâm tới thanh danh, lại không dám khi dễ Phùng thị, biết cũng như không. Duy nhất là tự giữ mình, cũng dự liệu được là Lâm gia đính thân với Hoàng Tước Nhi thì không dám không mời hắn. Cho nên, Lâm thái gia tự mình tới cửa thỉnh thì hắn liền thuận thế xuống đài. Đỗ Quyên thấy gia gia nghiêm mặt, lên mặt đi vào viện, bày ra một bộ dáng kiêu căng, tuyên cáo mình không thể động chạm vào thân phận trưởng bối, vừa buồn cười lại đáng giận. Nàng đương nhiên sẽ không làm mắt mặt hắn, cười híp mắt kêu "Gia gia, nãi nãi!"  Hoàng đại nương trừng nàng, lộ vẻ không cam tâm. Đỗ Quyên bước lên phía trước đỡ nàng, cười nói: "Nãi nãi mau vào ngồi. Lâm lão thái thái và Lâm nãi nãi các nàng đều ở trong phòng ta. Nương ta vẫn không thể xuống giường, đang đợi nãi nãi tới đây chống đỡ đó, thất lễ cũng không tốt." Một mặt nâng nàng lên cao, mặt khác gõ nàng: con dâu cả vẫn không thể xuống giường đó, đừng gây chuyện nữa! Hoàng đại nương phẫn nộ "Hừ" một tiếng rồi mới chịu hả hê nói hai câu, tỷ như "Có việc cầu ta mới kêu nãi nãi...", nhưng một trận tiếng cười truyền đến, còn chưa thấy rõ là ai đã bị người lôi đi. Thì ra là vợ Lâm Đại Mãnh đứng bên cửa sổ nhìn thấy bọn họ, như một trận gió chạy ra đón, lôi kéo vào trong, miệng nàng nói không ngừng, chân không nghỉ kéo vào nhà. Đỗ Quyên theo ở phía sau vụng trộm cười, đem nước trà trái cây mang lên, tùy các nàng nói giỡn, tự đi ra sau bận rộn. Lâm gia sính lễ thực dày: trang sức là một đôi trâm bạc và một bộ bông tai bạc rơi (bông tai tòng teng), hai thất vải bông mịn đỏ in hoa, sáu cân rượu, sáu cân mì sợi, sáu cân dầu vừng, 200 trứng gà, có lá trà, táo đỏ, đậu phộng đại biểu cát tường như ý, trái cây cùng bánh hỉ, điểm tâm, còn có hai con dê núi, hai đôi hồng gà cảnh màu sắ rực rỡ, đều là huynh đệ Thu Sinh ngày hôm qua lên núi săn. Lần trước đã tặng qua một chiếc vòng vạc và khoá vàng Kỳ Lân. Sính lễ lần này ở thôn Thanh Tuyền tương đương dày. Bởi vì trò khôi hài này, Lâm Đại Đầu không chịu để người khen chê, nên mới hạ vốn gốc. Lâm Đại Mãnh cười nhạo hắn nói, sau này còn có đại lễ, phí dụng nghênh cưới, hắn còn phải như trâu già vùng vẫy giành sự sống. Đây vẫn mới là tiêu dùng của một đứa con, đợi cưới đủ hết bốn con dâu về, Đại Đầu hắn không chừng sẽ gầy thành tiểu đầu. Nhậm Tam Hòa cười nói: "Vẫn là nuôi khuê nữ tốt." Hoàng Lão Thực liền nhe răng cười. Lâm Đại Đầu lại vui tươi hớn hở nói mệt cũng đáng. Chẳng những hắn cao hứng, huynh đệ Lâm gia đều rất cao hứng. Đặc biệt Hạ Sinh tràn đầy sức lực, hỗ trợ nấu nước chẻ củi, giết gà lột da thỏ, ôm đồm tất cả việc nặng, phát huy đầy đủ tác dung của con rể. Thu Sinh thì cùng Lâm Xuân ngồi xổm dưới chân tường, lột da rồi phân chia thịt dê. Tiểu Bảo bọn họi vây quanh xem. Bởi Đỗ Quyên nói dê lớn, Lâm Xuân liền thương nghị với nàng: "Không bằng chúng ta nướng ăn, làm náo nhiệt chút, hoàn hảo chơi vui." Đem ánh mắt liếc Hoàng Tiểu Bảo một cái. Đỗ Quyên giật mình, gật đầu đáp ứng nhanh nhẹn phân công nhiệm vụ. Lúc trước nháo đến không chịu nổi. Hôm nay định thân làm càng vui vẻ càng tốt. Thu Sinh cười nói: "Chỉ có các ngươi nghĩ ra được." Đỗ Quyên nói: "Thu Sinh ca ca, đợi ta nướng xong ngươi đừng cướp ăn." Tiểu Bảo lại hưng trí bừng bừng giật giây, nói nướng thịt chơi vui. Nói làm là làm, mọi người liền bận rộn lu bù: Thu Sinh, Hạ Sinh vận chuyển củi lửa, tại trong viện đốt một đống lửa; bàn nhỏ cũng được chuyển ra. Lâm Xuân, Cửu Nhi cắt thịt, Đỗ Quyên ướp thịt, sau đó xuyên vào cây trúc đã vót nhọn nướng. Đông Sinh, Hoàng Ly và Tiểu Thuận vui quên trời đất, cuồng đảo quanh đống lửa. Mẻ nướng thứ nhất ra lò, Đỗ Quyên lấy thịt xuống bỏ vào hai chén, lại cầm đũa, đối vớiTiểu Bảo cười nói: "Tiểu Bảo ca ca, ngươi đưa vào được không? Ta sợ gia gia thấy ta mất hứng, lại mắng ta." Hoàng Tiểu Bảo vội tiếp nhận nói: "Ta đưa, ta đưa, ngươi đừng đi." Lâm Xuân đến đỡ lấy một cái bát, ôm lấy vai Tiểu Bảo nói: "Hai ta cùng đưa vào." Rồi đi vào nhà. Cửu Nhi trợn trừng mắt nhìn theo bóng lưng của bọn họ, không biết sao bọn họ tốt như vậy. Đỗ Quyên bật cười, tiếp tục nướng thịt. Trong phòng bếp mùi thơm toả bốn phía. Phùng Minh Anh, vợ Đại Đầu và Hoàng Tước Nhi bận rộn khí thế ngất trời. Lâm Xuân và Tiểu Bảo vào phòng, dùng đũa gắp thịt nướng cho mọi người ăn. Lâm thái gia cười ha hả nói: "Đám nhỏ thật có tinh thần." Hoàng lão cha quét mắt liếc Lâm Xuân, sầm mặt không nói. Lâm Xuân cười hì hì nói: "Hoàng gia gia, ngươi còn giận ta sao? Ngày đó trở về, thái gia ta nhéo tai mắng ta. Hôm nay ta bồi lễ cho ngươi. Thịt này do ta nướng, ngươi nếm thử xem." Nói xong đem bát thịt trong tay đặt trước mặt hắn. Lâm thái gia cười tủm tỉm nhìn tôn tử, quả thực không thể tin vào tai của mình, đương nhiên, cũng có chút không thể tin vào ánh mắt của mình: đứa bé này luôn có chủ ý, đây là làm sao? Mặc dù nghi hoặc, ngoài miệng lại nhanh chóng tiếp theo câu chuyện, vờ cả giận nói: "Ngươi còn biết nhận sai? Miệng tiện, làm hại Hoàng gia gia ngươi mắng Lâm gia ta "không lớn không nhỏ". Mặt mũi gia đình đều bị ngươi làm mất hết!" Hoàng lão cha nghe hắn mắng Lâm Xuân, trên mặt không nhịn được, vội hoà giải, cười khan nói: "Con nít nói chuyện, ai cũng không để bụng." Nói xong chợt nghĩ lại, mặt nóng bừng lên. Không nên để bụng lời nói của con nít, hắn lớn tuổi rồi lại so đo hơn thiệt, mắng hết cả nhà người ta. Vì thế vội vàng bổ cứu nói: "Ngày đó ta cũng là... Bị lão Đại làm tức đầu óc u mê." Lâm lý chính cười nói: "Có tuổi tác, ai không có chút tính tình. Không nói nữa, đều là thân gia, nói những chuyện đó cũng không có ý tứ." Trong lòng cười lạnh không thôi. Lâm Xuân nói tiếp: "Đều là ta không tốt." Mọi người thấy hắn ra dáng lãnh trách nhiệm, ồ ồ cười vang. Tiểu Bảo vỗ vai hắn, cười nói: "Ngươi nướng thêm mấy cây thịt cho gia gia ta ăn, coi như bồi tội." Nói xong, kéo hắn đi ra ngoài. Trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào của thiếu niên, nói đợi đầu xuân mọi người tụ lại cùng lên núi săn thú. Đi theo sau Hoàng Ly, Tiểu Thuận bưng một chén thịt nướng vào phòng đưa cho các nữ khách ăn. Đông Sinh cầm đũa theo sau, ba đứa bé líu ríu nói không ngừng. Hoàng lão cha và Hoàng lão Nhị nhìn thấy tình hình này, có chút ngẩn người. Lâm thái gia ý vị thâm trường nhìn Hoàng lão cha nói: "Tiểu Bảo nhà ngươi hợp ý với cháu của ta. Tương lai bọn họ khẳng định sẽ thân thiệt, gặp chuyện cũng có thể góp một bàn tay." Hắn đây là chỉ điểm cho Hoàng lão cha: Hoàng gia có hai cháu trai, cháu gái Hoàng gia gả tới Lâm gia, đối với cháu trai hắn chỉ có lợi, lão hồ đồ mới muốn Lâm gia từ hôn đó. Hoàng lão cha có thể nói cái gì? Dù hiểu rõ đạo lý đó, trong lòng như cũ bị nghẹn một hơi. Chỉ là, khẩu khí này đời này hắn cũng đừng nghĩ được xì ra. Trong phòng, các nữ khách cũng nói chuyện rất náo nhiệt. Thật ra Hoàng đại nương còn muốn nhắc lại chuyện lúc trước, muốn đạp Phùng Thị một cước, chứng minh nàng khi dễ cha mẹ chồng ra sao, nhưng con cháu dâu ruột của Lâm gia từ bốn phương Đông Tây Nam Bắc, lôi chuyện từ xưa đến này ra nói, bà nào có phần chen vào. Nghe đến chỗ mấu chốt, còn không tự chủ hỏi thêm, phụ họa, hoàn toàn bị nắm mũi dẫn đi, quên mất hai nhà hôm kia còn cãi nhau. Cứ như vậy, Hoàng gia và Lâm gia rốt cuộc kết thân. Oanh oanh liệt liệt một trận khôi hài hạ màn, tốt xấu không có nháo đến mức nâng quan tài vào cửa. Mặc kệ có thừa nhận hay không, lần này Hoàng lão cha không thể nắm được đại nhi tử. Người thôn Thanh Tuyền không khỏi cảm thán thế sự biến đổi thất thường, rất mong đợi xem việc hôn nhân của Lâm Xuân và Đỗ Quyên, không biết là thuận lợi hay sẽ có biến hoá mới.