Điền Duyên
Chương 103 : Thiếu niên
Mấy mẹ con nói tới chiên bánh trôi, làm mì phở, làm bột khoai núi, Hoàng Ly nghe xong hưng phấn không thôi, nằm không yên, dựng thẳng hai chân lên tường, còn muốn dùng sức đưa lưng dựng đứng lên ép vào tường, chổng ngược trồng chuối, làm ván giường ván tường kêu vang "thùng thùng".
Làm như vậy, ống quần nàng trượt xuống lộ ra hai đoạn cẳng chân trắng nõn rắn chắc.
Đỗ Quyên vội vàng chặn lại nói: "Đừng làm trật cổ."
Hoàng Tước Nhi đồng thanh nói: "Cẩn thận bị lạnh."
Phùng Thị lại chồm người ra cho tiểu khuê nữ một bàn tay, mắng: "Ngủ cũng không thành thật, tác yêu tác quái! Làm hỏng giường, coi ta không lột da của ngươi."
Hoàng Ly vội vàng đem chân thả xuống, chui vào ổ chăn.
Đỗ Quyên liền chuyển đề tài, hỏi tới tình hình nhà ông ngoại, ở đó có món gì ngon, có chỗ nào chơi vui.
Phùng Thị ôm đầu gối nói: "Có cái gì mà chơi vui, còn không phải cũng nghèo như chúng ta vậy. Cũng là núi nhiều, chỉ là người đông hơn chút, cách vài dặm đường có một thôn trang. Núi cũng thấp hơn rất nhiều, đường dễ đi hơn, có thị trấn..."
Đỗ Quyên hiểu, bởi vì đường dễ đi nên người ở đông hơn.
Người đông, sản vật trên núi sẽ không phong phú như ở đây, dĩ nhiên bị tàn phá hết.
Hoàng Ly mới nằm một hồi lại không thành thật, ngóc đầu hỏi: "Nương, thị trấn bán những gì?"
Phùng Thị nói: "Cái gì cũng có bán."
Hoàng Ly nghe xong chưa từ bỏ ý định, hỏi tới: "Cái gì cũng bán, vậy là bán cái gì?"
Phùng Thị cười nói: "Cho ngươi nghiến răng! Ăn, mặc, chơi, đều có bán."
Hoàng Ly nghe xong hai mắt tỏa sáng, bám riết không tha hỏi tới: "Ăn, mặc, chơi, là những gì?"
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi ha hả cười rộ lên.
Phùng Thị cũng sẵng giọng: "Ăn thì có đủ màu sắc kiểu dáng điểm tâm và trái cây chiên dầu. Mặc có đủ loại vải bông đầy màu sắc, chơi... Ai nha! dù sao có thật nhiều rất nhiều."
Từ ngữ của nàng không nhiều, không thể ứng phó sự "ham học hỏi" của tiểu khuê nữ, đành nói cho qua.
Hiển nhiên Hoàng Ly không hài lòng câu trả lời của nàng, cảm thấy không đủ chi tiết, bởi vậy oán giận nói "Cũng không mang ta đi. Thật là! Ta đã năm tuổi, ngày trước ta còn lên núi nhặt nấm kìa."
Đỗ Quyên vạch trần nói: "Ngươi gọi đó là nhặt nấm à? Là ta và tỷ tỷ mang ngươi lên núi chơi có được không? Chúng ta tìm được nấm, sau đó kêu ngươi nhặt, còn phải phòng ngừa sói đến cắn ngươi, còn phải coi chừng rắn cắn ngươi. Lúc trở về ngươi đi không được, chúng ta phải cõng ngươi..."
"A a —— "
Hoàng Ly thét chói tai ngắt lời, không cho nàng nhắc lại chuyện cũ "không chịu nổi" của mình.
Phùng Thị nhìn mấy tỷ muội tranh cãi ầm ĩ, trên mặt vẫn mang theo ý cười.
Bất tri bất giác, đêm đã khuya, nàng không đi về phòng, cùng ba khuê nữ chen chúc một giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau Phùng Trường Thuận đi về, nói là cuối năm chuyện nhiều, không thể trì hoãn.
Phùng Thị và khuê nữ vẩy nước quét nhà lau dọn, bắt đầu bận rộn.
Hôm sau là hai mươi bảy tháng chạp, người vào núi săn thú đã trở lại. Có Lâm Đại Mãnh, Lâm Đại Đầu, Hoàng Lão Thực, Lâm Phúc sinh và Lâm Thu Sinh, thậm chí Cửu Nhi và Lâm Xuân đều đi.
Bởi vì nhà Nhậm Tam Hòa ở bên ngoài thôn, gần núi, cho nên mọi người khiêng con mồi đến nhà hắn trước, chia đều rồi mới kéo về nhà mình.
Cửu Nhi và Lâm Xuân 9 tuổi, làn da phơi đen nhẽm, thập phần rắn chắc khỏe mạnh. Một thân quần áo ngắn, đeo đai lung bằng vải thô, nhìn lại tựa như thiếu niên mười một mười hai tuổi. Tuổi tác hai người tuy nhỏ nhưng đều buộc tóc ở đỉnh đầu để phương tiện ở trong núi đi lại.
Cửu Nhi giống cha hắn, lời nói hào khí lại sảng khoái, còn có chút hung ác.
Lâm Xuân trầm ổn hơn nhiều, ngôn ngữ cũng ít nhưng không phải là trầm mặc ít nói và chất phác, mà là khi hắn đối mặt với người khác, luôn dựa vào sức quan sát sâu sắc, bất động thanh sắc đánh giá đối phương. Một khi nói chuyện là thập phần thoả đáng, đúng ngay trọng tâm.
Hai thiếu niên từ lúc bốn tuổi, sớm muộn gì đã theo Nhậm Tam Hòa học võ. Bắt đầu năm nay, Nhậm Tam Hòa và Lâm Đại Mãnh vào núi săn thú, mang theo bọn họ cho bọn họ lấy kinh nghiệm. Trong những ngày Lâm Xuân không vào núi, hắn theo sau Đại gia gia Lâm lý chính học nghề mộc.
Tính cả Đỗ Quyên dạy, hai đứa trẻ đều được huấn luyện tinh anh giống nàng kiếp trước.
Trong đó, Lâm Xuân đặc biệt bận rộn. Bởi vì Đỗ Quyên suy xét hắn cần học nghề mộc nên đặc biệt dạy hắn toán học, kế tiếp muốn dạy hắn vật lý.
Cũng may hắn thông minh, đi sớm về tối đều có thể ứng phó được.
Nàng có một chuyện muốn làm: đó là Đỗ Quyên đỏ mắt trông chờ nhìn thấy cao thủ võ lâm trong truyền thuyết, nên đưa ra đề nghị muốn học võ công với Nhậm Tam Hòa.
Nhậm Tam Hòa lại lắc đầu, nói nàng không phải là nhân tố học võ, cũng không chịu nổi khổ cực đó.
Đỗ Quyên nghe xong không phục,mình là người yếu ớt vậy sao?
Bởi vậy kiên quyết muốn học.
Nhậm Tam Hòa hết cách, liền dạy nàng khinh công, dùng roi và ám khí.
Từ đó về sau, Đỗ Quyên lâm vào hoàn cảnh khổ không thể tả.
Nhưng khi nàng muốn không học, Nhậm Tam Hòa lại không cho, ép nàng tiếp tục học. Đỗ Quyên bị bức bách bởi áp lực chỉ có thể tiếp tục, nhưng ba ngày hai bận kiếm cớ trốn huấn luyện vào sáng sớm.
Đề tài này nói sau.
Nói chuyện trước mắt, Đỗ Quyên nghe động tĩnh la hét ầm ĩ, vội cùng Hoàng Ly chạy tới nhà tiểu di. Chỉ thấy giữa sân chất đống rất nhiều món ăn thôn quê, mọi người đang phân phối từng cái.
Lâm Xuân nhìn thấy nàng liền cười gọi "Đỗ Quyên!"
Đỗ Quyên không kịp trẳ lời hắn, trước xông tới phía Hoàng Lão Thực kêu: "Cha!"
Hoàng Ly trực tiếp nhào qua ôm lấy đùi Hoàng Lão Thực, ngửa đầu cười nói: "Cha, ngươi trở về đúng lúc. Nương đang làm trái cây chiên dầu. Thơm lắm!"
Hoàng Lão Thực vội cúi người ôm lấy tiểu khuê nữ, ngây ngô cười hỏi: "Có nhớ cha không?"
Hoàng Ly liên tục gật đầu, nói: "Nhớ. Nghĩ đến ngủ không yên."
Hai tay vòng lấy cổ Lão Thực cha, hết sức tri kỷ.
Đỗ Quyên xì cười, nhìn tiểu nha đầu này dỗ người không nháy mắt, thầm nghĩ không biết là ai ngủ như heo con, buổi sáng kêu hoài cũng không tỉnh.
Nhưng Hoàng Lão Thực hiển nhiên rất hưởng thụ lời này, mừng rỡ thấy răng không thấy mắt.
Hoàng Ly lại nói: "Cha, nghe ngươi trở về, đại tỷ đã vội vàng nấu nước, ngươi về nhà có thể tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc, rồi dậy ăn cơm."
Hoàng Lão Thực luôn miệng nói: "Ai, ai! Tốt, tốt! Cha lập tức về nhà."
Nhìn một màn ấm áp này, Lâm Đại Đầu không cam lòng hỏi Hoàng Lão Thực: "Lão Thực huynh đệ, sao ngươi sinh tới ba khuê nữ lận?"
Có bốn nhi tử hắn cư nhiên sẽ ghen tị Hoàng Lão Thực, nếu là trước kia, ngay cả hắn cũng không tin.
Nhưng đây là thiên chân vạn xác.
Nhà ai nuôi ba đứa con gái còn qua dễ chịu được như vậy?
Con gái nhà ai tri kỷ như Hoàng gia?
Mỗi ngày nghe giọng nói bé gái cách vách nũng nịu trong trẻo kêu cha gọi mẹ, trong lòng hắn liền ứa nước chua.
Cũng đều làm việc như nhau xong về nhà, khuê nữ Hoàng gia nhất định làm thoả đáng hết mọi thứ: nước ấm, khăn rửa mặt đều sẵn sàng. Thức ăn thức uống được bưng lên, Lão Thực kia chỉ cần ngồi hưởng thụ là được. Nhà hắn thì sao, nếu không phải mẹ Xuân Nhi động thủ, mấy tên tiểu tử chỉ biết phá thôi.
Ân! Chỉ có Xuân Nhi mạnh mẽ chút.
Lòng Lâm Đại Đầu tràn đầy không phục, Hoàng Lão Thực lại cho rằng hắn đang cười nhạo mình, "Hừ" một tiếng nói: "Như thế nào? Ta không thể sinh nhi tử thì không thể sinh khuê nữ sao? Vậy ngươi nói ta sinh cái gì?"
Đám người Lâm Đại Mãnh cười ha ha.
Đỗ Quyên đả kích Lâm Đại Đầu nói: "Cha, Đại Đầu bá bá đang ganh tỵ ngươi đó, có khuê nữ tri kỷ làm tiểu áo bông. Ngươi không nghe ra sao?"
Hoàng Lão Thực nghe xong mở to hai mắt hỏi "Thật sự?"
Vẻ mặt không khỏi đắc ý dào dạt.
Lâm Đại Đầu thở phì phò trừng Đỗ Quyên, nhưng không có cách nào.
Thấy cha khốn quẫn trước mặt Đỗ Quyên, Lâm Xuân vội vàng kêu nàng qua xem món ăn thôn quê, nói: "Đỗ Quyên, đến đây! Coi con chim trĩ này là ta săn được. Con thỏ là Cửu Nhi đánh..."
Đỗ Quyên cùng hắn đi qua. Nhìn thấy hai bàn tay hắn đều quấn vải, vội hỏi hắn phải chăng bị thương.
Lâm Xuân cười nói, tay bị cọ phá, không có chuyện lớn gì, cột như vậy vì khiêng con mồi. Lại thao thao bất tuyệt nói chuyện săn thú, Cửu Nhi ở bên cạnh bổ sung.
Đỗ Quyên nghe đến mắt không chớp, hâm mộ nói lần tới muốn đi chung với bọn họ.
Lại thấy Nhậm Tam Hòa liếc nhìn nàng, bộ dáng không đồng ý.
Lâm Xuân còn chưa phản ứng, Cửu Nhi lập tức giật giây, nói "Ngươi đi theo ta, không cần sợ gì hết. Không đi nổi, ta có thể cõng ngươi. Ta khoẻ. Đỗ Quyên, có ngươi đi theo, chúng ta không cần ăn màn thầu lạnh."
Đỗ Quyên vội nói: "Lâm Xuân không phải biết nướng thịt sao? Ta còn giúp hắn chuẩn bị đồ gia vị, sao các ngươi còn ăn màn thầu lạnh?"
Cửu Nhi nhếch miệng cười nói: "Lâm Xuân so với ngươi làm còn hơi kém hơn chút."
Lâm Xuân trợn trắng mắt nhìn hắn, nói: "Lần tới ngươi đừng ăn a!"
Đang nói, Thu Sinh đi tới.
Năm nay hắn mười bốn tuổi, nhìn giống người lớn.
Trong tay hắn cầm một khúc rễ cây đen thui, ước chừng nửa thước ngang, một thước dài, đưa đến trước mặt Đỗ Quyên, nói: "Đỗ Quyên, cái này cho ngươi. Ta thấy ngươi rất thích nhặt nhạnh những đồ rách nát lạ lùng gì đó. Cái này ngươi có thích không?"
Đỗ Quyên bật cười nói: "Đó không phải là rách nát, đó là... Di, có bị mục ở giữa không? Bên trong còn có một cây tùng nhỏ kia. Ái dà! cái này tốt. Ta thích!"
Thu Sinh cười, nói: "Thích thì tốt. Ta còn sợ không kiếm ra đồ."
Đỗ Quyên luôn miệng nói: "Không tốn công không. Cái này không cần tốn nhiều công phu tạo hình, để cây tùng bên trong lớn lên, làm bồn cảnh cũng được. Nếu không nuôi sống được cây tùng, thì thanh lý bên trong cho sạch sẽ làm bình hoa thiên nhiên cổ xưa, khác biệt rất nhiều với bình hoa sứ a."
Bên kia Nhậm Tam Hòa nghe xong nghi hoặc: nàng thấy qua đồ sứ sao?
Có lẽ thấy qua ở nhà Cửu Nhi. Lâm gia cũng có mấy món đồ sứ.
Cửu Nhi thấy Đỗ Quyên yêu thích không buông tay, cầm cái rễ cây rỗng ruột kia lên chăm chú nhìn, hỏi Thu Sinh: "Thu Sinh ca, ngươi nhặt thứ này lúc nào? Lúc đầu sao không thấy ngươi lấy ra?"
Lâm Xuân không lên tiếng, ánh mắt lòe lòe nhìn đại ca.
Thu Sinh sửng sốt một chút, sau đó mới cười nói: "Ta nhặt lúc đi cùng đại bá, để trong bao quần áo suýt quên. Lúc nãy nhìn thấy Đỗ Quyên mới nhớ tới."
Đỗ Quyên nâng rễ cây lên hỏi Lâm Xuân: "Ngươi nói, là đợi cây tùng bên trong trưởng thành làm bồn cảnh tốt, hay là lột hết vỏ cây làm thành bình hoa gỗ chạm khắc tốt?"
Lâm Xuân tiếp nhận rễ cây kia, vỗ nhè nhẹ, nói: "Bên trong rễ cây bị mục, bên ngoài thật rắn chắc, hẳn là sưong gió mấy năm cũng không mục. Trước nuôi đi, chờ thêm vài năm, ta giúp ngươi làm thành bình hoa gỗ chạm khắc."
Hiện tại, hắn còn chưa có tay nghề đó.
Đỗ Quyên nghe xong vội vàng gật đầu.
Tay nghề của ông nuôi tốt, nhưng nàng không thể vì chút chuyện nhỏ này phiền toái người ta. Nếu Lâm Xuân học thành tài, vậy thì khác.
Lâm Xuân chỉ vào mặt ngoài vỏ cây sần sùi như hình cái túi có ngạnh, nói: "Xem nơi này, có thể điêu khắc thành nham thạch, bên cạnh có một cây cổ tùng. bên này, khắc thành một dòng nước, phía trên là đám mây..."
Tuy tài nghệ hắn chưa thành, nhưng được thái gia gia hun đúc chỉ bảo mấy năm đầu, hơn nữa được Đỗ Quyên cố ý chỉ điểm, hắn lại có linh tính, cho nên có thể triển khai trí tưởng tượng.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Lâm gia để Cửu Nhi học săn thú, lại tuyển hắn kế thừa nghề mộc. Nghề mộc Lâm gia không như những thợ mộc khác. Tư chất con cháu trong gia tộc bình thường không đủ giỏi cũng không cho học, nói là học ra tay nghề kém, từng thế hệ truyền xuống, một ngày nào đó tay nghề lão tổ tông lưu lại sẽ không còn.
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
120 chương
85 chương
145 chương
22 chương
50 chương