Điện đức hoàng
Chương 43
Buổi tối hôm đó, Trần Hùng đang chuẩn bị vào căn phòng trước kia của Lâm Thanh Thảo để ngủ.
Thế nhưng anh vừa bước vào cửa, liền bị mẹ vợ Lưu Ánh Nguyệt đuổi ra ngoài.
“Cậu định làm gì?
Lưu Ánh Nguyệt chống hai tay bên hông, mặt tức giận trừng mắt nhìn Trần Hùng.
“Con đi ngủ.”
“Đi ngủ? Cậu có tư cách ngủ phòng ngủ? Ra ngoài kia ngủ ghế sô pha.”
Lâm Ngọc Ngân cau mày bước tới, nói một cách không mấy vui vẻ cho lắm: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, bé Thảo vẫn luôn ngủ cùng con, phòng ngủ kia để không, sao phải bắt Trần Hùng ngủ ghế sô pha?”
Lưu Ánh Nguyệt hừ một tiếng nói: “Một tên ăn mày như cậu ta, trước kia chỉ có thể ngủ ngoài đường, bây giờ vào ở rể nhà tôi, có một chỗ che gió tránh mưa đã là tốt lắm rồi, còn muốn ngủ phòng ngủ, nằm mơ đi.”
“Nhưng mà mẹ .”
Lâm Ngọc Ngân vẫn còn muốn phản bác điều gì, Trần Hùng đã vội vàng kéo cô lại.
“Không sao cả, anh nghĩ ngủ ghế sô pha rất tốt.”
“Coi như cậu vẫn còn chút tự mình biết mình.”
Lưu Ánh Nguyệt hừ một tiếng, nói: “Tuy nhiên cậu cũng đừng tưởng được ở nhà tôi ăn không uống không suốt như vậy, mấy ngày nữa cậu đi ly hôn với Lâm Ngọc Ngân nhà tôi đi, cậu không xứng với nó.”
Nói xong, Lưu Ánh Nguyệt kéo Lâm Ngọc Ngân một mạch vào trong căn phòng kia của mình.
Cửa phòng đóng lại, vẻ mặt Lâm Ngọc Ngân trách cứ, nói: “Mẹ, sao mẹ phải làm vậy với Trần Hùng?”
“Mẹ làm sao, một tên ăn mày như cậu ta, không lẽ còn muốn mẹ phải phục vụ ăn ngon uống ngon?”
“Lần này về chuyện dự án kia của tập đoàn Hồng Vân, con bị Trần Hùng làm cho ma quỷ ám rồi, ông nội con còn phải kêu Lâm Tú Minh đích thân đến mời con về, con nói xem con làm bộ làm tịch gì?”
“Mẹ, đã nói rồi chuyện này không được trách Trần Hùng, đều là Lâm Tú Minh bọn họ làm rất quá đáng, Trần Hùng chỉ là muốn giúp con trút giận”
“Hơn nữa anh ấy là chồng con, là cha của bé Thảo, con mong mẹ có thể tôn trọng anh ấy.”
“Con biết mẹ ăn nói ác mồm ác miệng nhưng trong lòng lại mềm yếu, không phải mẹ cũng luôn hi vọng con và bé Thảo có thể có một gia đình toàn vẹn sao?”
Lưu Ánh Nguyệt ngạc nhiên, khó mà tin nổi nói: “Lâm Ngọc Ngân, con bé chết tiệt nhà con thật sự còn định treo cổ chết trên một cái cây sao?” “Chuyện này không được, cậu ta chỉ là một tên ăn mày không tiền không quyền, hoàn toàn không xứng với con.”
“Hơn nữa lần này mẹ đi thành phố Lâm Giang, đã lựa chọn cho con một đối tượng rất tốt, ngày mai cậu ta sẽ tới, đến lúc ấy con gặp mặt cậu ta, bồi dưỡng tình cảm.”
Lâm Ngọc Ngân lập tức nhíu mày, nói: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy, con đã kết hôn rồi, hơn nữa con gái cũng đã năm tuổi rồi, con không đi đâu.”
“Người ta không quan tâm những chuyện này.”
“Nhưng mà mẹ…”
“Đừng nói nữa, mẹ là mẹ con, chuyện này bắt buộc phải do mẹ quyết định.”
Nói đến đây, Lưu Ánh Nguyệt thở dài một tiếng, nói: “Ngọc Ngân à, nghe con nói như vậy, cậu Trần Hùng này thật sự là một người tốt.”
“Nhưng mà con phải biết xã hội này rất tàn khốc, cho dù cậu ta có dành trọn con tim cho mẹ con con thì đã sao, không tiên không quyền, nửa bước cũng khó đi.”
“Mẹ là người đã từng trải, sẽ không hại „ con.
Trần Hùng nằm trên ghế sô pha, khả năng nghe siêu tốt của anh đương nhiên nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của hai mẹ con ở trong phòng, đối với chuyện này, anh chỉ có thể cười miễn cưỡng.
Sau đó, Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Ngọc Ngân lại nói về mấy chuyện xảy ra gần đây.
Lâm Ngọc Ngân cố hết sức muốn thay đổi ấn tượng của Lưu Ánh Nguyệt về Trần Hùng.
Cô cố gắng chọn ra mặt tốt của Trần Hùng, kể cho Lưu Ánh Nguyệt nghe.
Còn Lưu Ánh Nguyệt thì vẫn luôn giữ yên lặng.
Sau đó Lưu Ánh Nguyệt đi ra từ trong phòng ngủ, cố ý nhìn Trân Hùng ở bên này một cái, sau đó trở về phòng ngủ của mình.
Trời đã bắt đầu chuyển lạnh, chăn đắp của Trần Hùng khá mỏng manh, thêm cái lạnh ở trong phòng khách, Trân Hùng cảm thấy có hơi rét.
Truyện khác cùng thể loại
456 chương
24 chương
210 chương
163 chương
408 chương
352 chương