Nhà họ Trần vô cùng cao tay, cao thủ dưới trướng Dương Thiên Hạo cũng không ít, lần này đã quá sơ suất rồi. Lần sau, Trần Hùng sẽ không may mắn như vậy. Trần Kỳ Lâm là người được ưu tiên thừa kế nhà họ Trần, được bà chủ vô cùng yêu thương. Hiện tại cậu ta mắc bệnh, chỉ có Trần Hùng mới cứu được. Nhà họ Trần, không thể dễ dàng bỏ qua cho Trần Hùng như vậy. Thế nhưng, Dương Thiên Hạo lại không biết rằng, Trần Hùng của hiện tại có thể lực và bối cảnh khủng khiếp đến mức nào. So với điện Đức Hoàng – tổ chức quyền lực hải ngoại thì nhà họ Trần chẳng là gì cả. Khoảng thời gian sau đó, nhà họ Trần ở phương bắc không đến gây phiền phức cho Trần Hùng nữa. Trần Hùng vẫn ngày ngày đưa đón Lâm Thanh Thảo đi học và tan học, sau đó ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà. Từ khi Lâm Ngọc Ngân trở thành trưởng phòng thiết kế của tập đoàn Hiển Lâm thì vô cùng bận rộn. Chớp mắt mà nửa năm đã trôi qua. Hôm nay, trong phòng họp của tập đoàn Hiển Lâm, đang mở một cuộc họp khẩn. Lâm Danh Sơn ngồi ở ghế chủ tịch, phía dưới là các nhân viên cấp cao, người nào người nấy đều vô cùng nghiêm túc. “Về cơ bản đã xác định toàn bộ đối tác thuê mặt bằng Đại Hưng Thịnh rồi.” “Còn tập đoàn Hồng Vân tại thành phố Bình Minh, sẽ tiếp nhận phần lớn khu vực thời trang của Đại Hưng Thịnh.” “Đồng thời, chủ tịch tập đoàn Hồng Vân là Hà Thái Trung thời gian trước có đến nước Ý, bàn bạc chiến lược hợp tác với bên Guci rất lâu, chuyện này không ai nghe nói sao?” Những nhân viên cấp cao đều gật đầu: “Có nghe nói, tập đoàn Hồng Vân hợp tác với Guci, vốn dĩ chính là để xây dựng nền tảng cho việc thuê mặt bằng Đại Hưng Thịnh nửa năm sau.” “Hiện tại, tập đoàn Hồng Vân ký được nhiều dự án hợp tác như vậy, cộng thêm nhu cầu lớn của Đại Hưng Thịnh trong tương lai, công xưởng sản xuất thời trang của họ chắc chắn sẽ không cung cấp nổi” Lâm Danh Sơn gật đầu, nói: “Vì vậy, tập đoàn Hồng Vân mới phát thông báo, muốn tìm một đối tác.” “Mà trước nay chúng ta vẫn luôn làm nghiệp vụ qua lại với tập đoàn Hồng Vân, vì vậy, Hiển Lâm chúng ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.” “Nếu Hiển Lâm chúng ta có thể trở thành đối tác của Hồng Vân, sau này không những không cần lo lắng không có đơn hàng, mà đối với sự phát triển của Hiển Lâm ở Đại Hưng Thịnh sau nay, cũng có sự trợ giúp rất lớn. “Lần này, là cơ hội tốt để tập đoàn Hiển Lâm chúng ta một bước lên mây. “Việc hợp tác này, chúng ta nhất định phải bàn bạc thành công.” Nói đến đây, Lâm Danh Sơn quét mắt nhìn các nhân viên cấp cao phía dưới, nói: “Việc hợp tác này mang ý nghĩa trọng đại, có ai đồng ý đứng ra thử sức, đến bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Hồng Vân không?” “Nếu người nào bàn bạc thành công, tôi sẽ để người đó làm người phụ trách dự án này.” Các nhân viên cấp cao nhất thời vô cùng dao động. Nếu có thể làm người phụ trách của dự án này, vậy không những hoa hồng hằng năm cực kỳ khả quan, mà giữa chừng còn có thể vớt được không ít lợi ích. Thế nhưng, lại không có ai đồng ý nhận nhiệm vụ này. Bởi vì những người ở đó, đều biết đây không phải chuyện tốt lành gì. Người chịu trách nhiệm dự án này ở Tập đoàn Hồng Vân là cậu chủ Hà Đại Quang của Hồng Vân, mà Hà Đại Quang đó, là tên háo sắc có tiếng của thành phố Bình Minh. Vì vậy, nhà họ Lâm muốn phái người bàn chuyện làm ăn, cần phải phải người đẹp qua đó. Nhưng không người đẹp nào chịu qua đó bàn chuyện làm ăn với Hà Đại Quang cả. Bởi vì ai cũng biết rõ Hà Đại Quang không những háo sắc, mà còn trông cực kỳ xấu trai. Đồng thời anh ta còn là một tên biến thái đích thực, nếu mà bị anh ta nhắm trúng, mất nửa cái mạng là nhẹ, nghe nói Hà Đại Quang còn hành người ta đến chết nữa. Một con sói đói như thế, ai cũng không dám nhảy vào hố lửa này một cách dễ dàng.