“Phải phải phải, cô út cũng mời cháu một ly.” “Còn có bác ba, cũng mời cháu một ly.” “Trần Hùng, sau này nhà họ Lâm chúng ta, đều dựa vào cháu rồi.” Thế nhưng, Trần Hùng căn bản không bưng ly rượu lên, trái lại chỉ xoay nó trên bàn. “Các vị trưởng bối, sợ rằng mọi người đã hiểu lầm rồi.” Tất cả mọi người đều ngẩn ra, câu này là có ý gì, hiểu lầm gì? Trong lòng Trần Hùng cười lạnh, hôm nay anh đến đây, là muốn xem thử bộ mặt kinh tởm của những người này. Cùng với việc họ bạc tình đến mức nào. Anh vốn dĩ định thông qua cơ hội này để nói rõ thân phận của mình. Nhưng mà hiện tại, Trần Hùng bỗng không muốn nữa, bởi vì anh không muốn giúp nhà họ Lâm. Dù muốn nói rõ thân phận, cũng phải đợi Lâm Ngọc Ngân hoàn toàn tách khỏi nhà họ Lâm đã. “Cháu không phải người siêu giàu gì đâu.” “Đại Hưng Thịnh, cũng không phải cháu mua.” Mọi người đều ngây ngốc, sự niềm nở trên mặt phút chốc tan biến đi một nửa. Người nhà họ Lâm không cam lòng, Lâm Văn Dương lập tức nói: “Trần Hùng, cháu xem cháu kìa, cứ thích nói đùa” “Nếu cháu không phải người siêu giàu, vậy hôm qua hôn lễ ở Lâu Đài Trên Mây là chuyện thế nào?” “Sợi dây chuyền Trái Tim Của Thiên Sứ mà cháu tặng Ngọc Ngân, lại là chuyện thế nào?” Lâm Ngọc Ngân lập tức nói: “Bác cả, sợi dây chuyền Trái Tim Của Thiên Sứ đó thật ra chính là hàng nhái, cũng chỉ vài triệu thôi.” “Còn hôn lễ đó.” Trần Hùng nói tiếp: “Thật ra là vì năm đó, lúc cháu làm ăn mày ở thành phố Bình Minh, gặp Trương Văn Long bị tai nạn xe, đã cứu ông ta một mạng.” “Lúc đó ông ta đã hứa với cháu, sẽ thực hiện một điều ước của cháu.” “Lần này cháu quay về, bởi vì muốn bù đắp cho Ngọc Ngân một hôn lễ, vì vậy mới đến tìm Trương Văn Long.” “Sau đó, cháu nói với Trương Văn Long, điều ước của cháu là, nhờ ông ta giúp cháu cử hành một hôn lễ thế kỷ với vợ của cháu.” “Còn ông chủ đứng sau Đại Hưng Thịnh mà mọi người nói tới, người ta sau khi mở ngày hội thương mại, thì đã rời khỏi thành phố Bình Minh rồi.” “Căn bản không có hôn lễ của người siêu giàu gì cả, mọi thứ đều là tin lá cải, được giới truyền thông thổi phồng lên mà thôi.” Ầm… Trong đầu những người nhà họ Lâm đều nổ vang. Ai nấy đều kích động muốn hộc máu. Họ vốn dĩ cho rằng nhà họ Lâm có thể nương nhờ người siêu giàu, lên như diều gặp gió là chuyện trong tầm tay, kết quả chỉ là hiểu lầm. Toàn bộ nhiệt tình của mọi người đã bay biến. Thay vào đó là sự khinh thường và ghét bỏ như trước đây. “Mọi người ăn đi, tôi không đói, lên lầu trước.” “Tôi cũng vậy, hơi chóng mặt.” “Sao đột nhiên có mùi hôi chua, thật khó ngửi, ra ngoài hóng gió cái đã.” “À. tiệc tại gia hôm nay, đến đây kết thúc thôi.” Tất cả mọi người của nhà họ Lâm, bao gồm ông cụ Lâm Danh Sơn, bỗng chốc lộ ra nguyên hình. Buổi tiệc vốn dĩ náo nhiệt thẳng thừng trở nên lạnh lẽo, mười người thì đã rời đi hết chín. “Cha, mẹ, sao họ lại đi hết vậy?” Lâm Thanh Thảo mở to đôi mắt tròn vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt nghi hoặc. Bé nhìn các món ăn dọn đầy trên bàn, nuốt nước bọt một cái: “Cha ơi, con có thể ăn một cái đùi gà không?” “Ăn, ăn cái rắm ấy, mày chỉ xứng đáng ăn bánh bao ngâm nước gạo thôi.” Bên tai truyền tới giọng nói độc ác của Lâm Tú Minh, dọa Lâm Thanh Thảo sợ đến mức vội vàng rụt cánh tay vừa mới thò ra. Sắc mặt Trần Hùng trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Lâm Tú Minh, nói ra từng câu từng chữ: “Nếu cô còn sỉ nhục con gái tôi, tôi nhổ lưỡi cô bỏ đấy!”