Diêm Vương

Chương 21

Cuối tháng 9, hai ngày nghỉ cuối cùng cộng thêm nghỉ bù lễ quốc khánh thành kỳ nghỉ dài hạn, vừa lúc nghênh đón kì thi tháng đầu tiên của học kì mới, lớp 1 khó được có không khí nghiêm túc, nhưng đối với Kỉ Tiễu mà nói cũng giống như bình thường không có gì đặc biệt, chỉ mấy môn chính đều biến thành làm bài thi mà thôi, nên những bài mới sẽ được lui lại. Buổi chiều sau khi thi xong, môn cuối cùng là tiết thể dục, thời tiết cũng coi như mát mẻ, rất nhiều học sinh đều ra ngoài chạy nhảy, nhưng không bao gồm Diêm Trừng. Hồng Hạo đã từng nói bóng nói gió rằng Diêm Vương có phải đã đổi tính rồi không, tay dù bị khâu hơn 10 mũi nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ, làm như bà đẻ ở cữ phải cẩn thận che chở, hơn một tuần rồi còn không thấy ra nắng, nếu đối lại là Diêm Vương trước kia phỏng chừng đã sớm xắn tay áo lên xông pha chiến đấu ở bên ngoài quản chi đứt tay cụt chân, chỉ cần vui là được rồi. Ngũ Tử Húc khó được khi giải vây cho thằng bạn, nói lúc này phải hảo hảo dưỡng thương, bằng không trong kỳ nghỉ dài hạn về nhà sẽ bị phát hiện. Sau khi bọn họ rời đi, Diêm Trừng bắt đầu lôi sách vở ra làm bài tập, tranh thủ hôm nay có thể đem toàn bộ giải quyết sạch sẽ, trong kỳ nghỉ sẽ không cần phiền não. Làm được một nửa mới nhớ tới nhìn sang bên Kỉ Tiễu, vừa thấy liền có chút kinh ngạc, hắn cho rằng Kỉ Tiễu im lặng như vậy cũng là giống hắn làm bài tập, ai ngờ, trên bàn đối phương là một tập giấy A4, hai chiếc bút máy để ngăn nắp bên cạnh, tay không ngừng trái trái phải phải di động. Người này… “Cậu đang vẽ?” Diêm Trừng nhịn không được hỏi. Kỉ Tiễu tựa như bị hoảng sợ, tay bất giác che kín trang giấy chặn đường nhìn của hắn, nhưng Diêm Trừng đã sớm nhìn thấy rõ ràng mọi thứ. Nhưng hắn cũng có chút không quá tin: “Cậu đang vẽ cái gì vậy? Truyện tranh sao?” Kỉ Tiễu dừng chút, rồi vẫn tiếp tục đặt bút vẽ tiếp: “Ân.” Diêm Trừng lại hỏi: “Truyện tranh thiếu nữ?” mái tóc dài, ánh mắt thật lớn, chân dài tinh tế, váy ngắn xếp ly, ngực…không tính là lớn, nhưng khẳng định không nhỏ, vừa thấy chính là loại Lolita sẽ khiến nam sinh thấy hưng phấn. Dù đại bộ phận nam sinh sẽ thích nhưng Diêm Trừng thế nào cũng không có biện pháp đem cái hình ảnh đó kết hợp với Kỉ Tiễu trước mắt được. Nói thế nào nhỉ, cũng không phải nói Kỉ Tiễu giống nữ nhân, chỉ là… trên người cậu hoàn toàn không có xúc động tâm huyết thuộc về nam sinh bình thường nên có, nói cách khác chính là, cảm giác Kỉ Tiễu tựa như tự do không thuộc về phàm trần thế tục, không có nửa điểm sinh lực. Diêm Trừng nhất thời có chút không tư vị. Nếu đã bị thấy, Kỉ Tiễu cũng không còn ngại ngùng, tay dần thả lỏng, cũng không có ý hướng Diêm Trừng giải thích gì, cứ thản nhiên tô tô vẽ vẽ. Diêm Trừng lúc đầu còn ôm tâm tình tò mò sán một bên quan sát, nhưng càng nhìn càng thấy mê mẩn, hắn phát hiện Kỉ Tiễu vẽ đẹp lắm, hắn tuy rằng mù nghệ thuật nhưng về cơ bản xấu đẹp thì vẫn phân biệt được, Kỉ Tiễu vô luận từ kỹ xảo dùng bút hay tốc độ phác hình đều nổi trội hơn người, xoát xoát vài nét liền có thể nhìn sơ được hình thù, sau đó tinh tế thêm thắt, điều chỉnh bố cục, chỉnh sửa khuôn mặt, ngũ quan, quần áo, đánh bóng nếp gấp, tiếp theo xử lý bối cảnh, toàn bộ một khung tranh dùng không tới 10p, một cô bé trang phục loli thanh thuần trông rất sống động sôi nổi trên trang giấy. Trong quá trình ngoài nhìn theo từng nét vẽ của Kỉ Tiễu, Diêm Trừng còn quan sát cả gương mặt cậu, biểu tình Kỉ Tiễu phi thường nghiêm túc, không hề chú ý tới ánh nắng chiều xuyên thấu qua cửa sổ tà tà tiến vào hắt lên vai trái cậu, làn da tuyết trắng bị một tầng ánh kim bao bọc, xinh đẹp tựa như bạch ngọc đang phát sáng, sườn mặt cũng được cắt gọt một cách duy mĩ, chóp múi hơi cao cao, đôi môi căng mọng cùng chiếc cằm chữ V ưu nhã, lông mi dài cong vút đôi khi khẽ chớp, tất cả chầm chậm tiến vào trong lòng Diêm Trừng khiến hắn ngồi đó ngắm cậu đến ngây người. Thẳng tới khi Kỉ Tiễu cạch một cái đặt bút xuống bàn, Diêm Trừng mới hồi phục tinh thần lại, bất tri bất giác tiếng chuông vào tiết mới lại vang lên. “Vẽ xong rồi?” Diêm Trừng vừa định nói có thể mượn xem không, thì bọn Ngũ Tử Húc đã nháo nhào người đầy mồ hôi ồn ào đi vào lớp. “Đi nào, Diêm Vương, mau thu dọn balo, chúng ta tới nhà Hồng Hạo chơi trò chơi.” Hồng Hạo vội lên tiếng: “Tao mới mua đĩa XBOX, số lượng có hạn ở Bắc Mỹ, còn chưa bán ra đâu, hôm qua mới gửi tới.” Diêm Trừng nhìn bọn họ, lại nhìn Mai Nghiên Nghiên đi ở cuối cùng. Mai Nghiên Nghiên thấy Diêm Trừng nhìn mình lập tức cười nói: “Các cậu nghỉ dài hạn không phải chỉ ở nhà chơi trò chơi thôi chứ?” Hồng Hạo gạt đống sách vở vào balo: “Vậy cậu có đề nghị gì?” Mai Nghiên Nghiên gật đầu: “Có.” Nhỏ cũng vì thế mà tới đây: “Hai ngày nữa tớ và mấy bạn nữ lớp tớ cả lớp của em tớ đã hẹn nhau đi Tố Sơn du lịch.” “Nóng như vậy mà các cậu còn ra biển sao?” Ngũ Tử Húc vẻ mặt ghét bỏ. “Bờ biển cũng không nóng như cậu nghĩ đâu.” Nhỏ vừa nói vừa nhìn về phía Diêm Trừng: “Quan trọng là mọi người vui vẻ là được, gặp chút khó khăn đôi khi cũng là lạc thú mà.” Ngũ Tử Húc còn muốn nói thì Mai Nghiên Nghiên đã lên tiếng: “Khương Chân cũng đi.” Ngũ Tử Húc sắc mặt lập tức thay đổi, giơ tay lên: “Vận động tốt như vậy cường kiện thân thể, tớ sao có thể lạc hậu chứ, thiếu niên nên tiếp xúc nhiều với thiên nhiên vẫn tốt hơn!” Hắn quay sang hỏi Hồng Hạo và Vương Hi Đường: “Bọn mày đi không?” Có mỹ nữ đi cùng đương nhiên Hồng Hạo sẽ có hứng thú, vì thế gật đầu, Vương Hi Đương lại không tham gia: “Tao chắc phải đi với gia đình.” Ý kiến của bọn họ kỳ thật cũng không trọng yếu, bởi vì ánh mắt Mai Nghiên Nghiên vẫn chưa dời khỏi người Diêm Trừng, nhưng kết quả có được khiến nhỏ thất vọng rồi. Diêm Trừng nói: “Tao không đi, hai ngày nữa tao phải về nhà, mai còn phải đi cùng bà ngoại mua đồ nữa.” Mai Nghiên Nghiên phẫn nộ rời đi, Ngũ Tử Húc ngũ âm không được đầy đủ hát lên: “Người ~ yêu ~của ~tôi~ ơi~…..” cuối cùng bị Diêm Trừng cốc cho một cái mới ngậm miệng lại. Diêm Trừng vừa quay đầu sang , Kỉ Tiễu không biết đi từ lúc nào rồi, bên bàn hoàn toàn trống trơn, cái gì cũng không lưu lại. Bọn họ thu thập xong mọi thứ rồi xuống lầu, xe Hồng gia đã chờ sẵn ngoài cửa. Bỗng nhiên ở bên đường đối diện, một chiếc xe sang trọng màu đen dừng lại, Ngũ Tử Húc kêu lên: “Khương muội muội kìa! Người ngồi đằng sau là ai vậy? Bạn trai à?” Chỉ thấy cửa xe mở ra, Khương Chân xoay người ngồi vào, mà băng ghế sau là một thanh niên khoảng cỡ tuổi đang ngồi. “Không phải, người này tao biết, là Khương Duệ lớp 12-2, thành tích rất tốt.” Vương Hi Đường nói. “Họ Khương? Chẳng lẽ là anh trai Khương muội muội?” Ngũ Tử Húc phỏng đoán. “Xe đó không tệ đâu, nhìn lốp xe đi, đồ Đức 100%, 4-5 trăm vạn là ít.” Hồng Hạo tặc miệng. “Nhà Khương muội muội tựa hồ rất có điều kiện nhỉ?” Bọn họ một đám người thảo luận náo nhiệt, nhưng lực chú ý của Diêm Trừng không ở chỗ đó, hắn so với bọn họ đã sớm chú ý tới chiếc xe, trừ bỏ thấy anh em Khương gia, Diêm Trừng còn nhìn thấy một thiếu niên so với Khương Chân còn ngồi lên xe sớm hơn. Bóng dáng gầy yếu đơn bạc, sườn mặt tuyệt mĩ. Dĩ nhiên chính là….Kỉ Tiễu? Cậu ấy nhận thức Khương Chân sao? ****** Khương Chân đứng ngoài cửa xe tựa như có chút do dự, ngồi ghế sau là Kỉ Tiễu, ngồi ghế lái là mẹ nhỏ, nhỏ chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn là quyết định ngồi ghế trước, mà Khương Duệ chỉ còn cách ngồi ghế sau. Thẳng tới khi lái ra đường lớn, bên trong xe vẫn một mảnh im lặng, bầu không khí rất cổ quái. Cuối cùng vẫn là Trì Xu Huyên lên tiếng trước, cười nói: “Thời gian hơi vội, mẹ vừa xuống máy bay xong liền tới đón các con, hôm nay không thể nấu đồ ăn được rồi, mẹ cũng đã đặt chỗ trước rồi, chúng ta tới nhà hàng ăn, ngày mai mẹ sẽ tự xuống bếp nhé.” Bà nói xong, bên trong xe vẫn như cũ không ai mở miệng. Trì Xu Huyên cũng không để ý, quay đầu ôn nhu hỏi Khương Chân: “Trường mới đã quen chưa con?” Khương Chân khẽ cười: “Đã khai giảng được một tháng rồi bà mới hỏi tôi sao? Dối trá.” Trì Xu Huyên tươi cười cứng một chút, rồi lại tựa như vô sự nói: “Anh hai con ở trường cũng giỏi lắm, thầy cô giáo đều khen anh, có chuyện gì con có thể tới tim anh hai.” Khương Chân tiếp tục cười lạnh. Trì Xu Huyên lại đối với Khương Duệ nói: “Con sắp thi đại học, nhưng cũng đừng mải miết quá, chú ý thân thể chút.” Khương Duệ gật đầu lạnh nhạt. Khương Chân bỗng mở miệng: “Bà không hỏi thăm cháu ngoại bảo bối ở trường học hành thế nào sao?” Trì Xu Huyên rốt cục không cười nữa, một lúc lâu sau, mới nói: “Tiễu Tiễu…luôn làm mẹ yên tâm.” Khương Chân híp mắt, thật dài “A” một tiếng. Hết chương 21 Jeremy: Lúc đầu đọc thấy cái bà Xu Huyên đáng thương nhưng về sau bit đk nguyên nhân khiến lũ con đối xử như thế với bả thấy bả đáng bị như vậy…. mẹ không ra mẹ, dì không ra dì, vợ không ra vợ… gây tan nát cả 2 gd và cuộc đời của mấy người =.=