Diêm Vương

Chương 142

Trở lại trong phòng, Diêm Trừng vội vàng kiểm tra vết thương trên tay Kỉ Tiễu, may mà máu đã ngừng chảy, chỉ là vết cắt hơi sâu, lộ cả da thịt đỏ hồng nằm ngang lòng bàn tay tuyết trắng của cậu, nhìn hết sức kinh tâm. Diêm Trừng tự nhiên đau lòng hết mức, muốn đi gọi bác sỹ, thế nhưng Kỉ Tiễu không cho, cuối cùng hắn chỉ có thể tự lấy hòm thuốc ra băng bó cho cậu, cẩn thận sát trùng vết thương, rồi bôi thuốc giảm đau xong mới lấy băng vải cố định lại, toàn bộ quá trình Diêm Trừng làm rất tỉ mỉ cần thận. Kỉ Tiễu ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, trên mặt cũng không lộ ra đau xót chỉ tới khi Diêm Trừng làm xong ngẩng đầu lên dùng một ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn cậu, mắt Kỉ Tiễu mới lấp lánh. Diêm Trừng cầm tay Kỉ Tiễu đưa tới bên môi khẽ hôn xuống, đôi môi ấm áp chạm tới mu bàn tay lạnh lẽo đặc biệt mẫn cảm, Kỉ Tiễu run lên một chút, chịu không nổi sự bám dính này, ý đồ muốn rút tay về, thế nhưng Diêm Trừng không cho, hắn còn nằm lại thật chặt, dùng tầm mắt ngưng thần nhìn chằm chằm Kỉ Tiễu nói: “Cậu nói lại lần nữa….” Kỉ Tiễu ngẩn ra, ngượng ngùng chuyển tầm mắt đi nơi khác: “Nói gì?” Diêm Trừng lại gần: “Chính là lời cậu vừa nói với ba tớ.” Kỉ Tiễu nhíu mày, không nói. Diêm Trừng lại không buông tha: “Chỉ nói một lần nữa thôi, một lần là được rồi, tớ muốn nghe một chút….” Kỉ Tiễu cảm giác tên kia dựa vào càng gần, nhịn không được đẩy hắn ra đứng lên, tiếp đó hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, tuy rằng gương mặt băng lãnh nhưng từ giữa hàng tóc lộ ra vành tai đỏ ửng tiết lộ nội tâm không bình tĩnh của cậu. Diêm Trừng tâm trí như trên mây, tại lúc Kỉ Tiễu xoay người muốn rời đi liền nhanh tay lẹ mắt đem người ôm chầm lấy. Hắn kề sát vành tai Kỉ Tiễu nói thầm: “Bắt đầu từ khi cậu xuất hiện ở đây, tớ vẫn cảm giác như đang nằm mơ, tớ không muốn tỉnh, không muốn tỉnh…” Lời nói ngập ngừng mang theo ân ẩn run rẩy, Kỉ Tiễu nghe được cũng nhịn không được mà trong lòng mềm nhũn. Diêm Trừng lại cười mà như khóc: “Kỉ Tiễu, chúng ta lại có thể cùng ở bên nhau có phải không? Không xa rời nhau, không tách ra nữa…” Một lát sau, Kỉ Tiễu chớp chớp đôi mắt chua xót, nhẹ nhàng mắng hắn một câu: “Đồ ngốc…” ……….. Buổi tối, Kỉ Tiễu cùng Diêm Trừng tới thăm Đàm Oanh, bà Trần lại nói mẹ đã đi ngủ sớm. “Có phải lại thấy không khỏe ở đâu không?” Diêm Trừng lo lắng, chẳng lẽ ban ngày bị tức giận ảnh hưởng tới? Bà Trần lắc đầu, nhưng vẫn nhịn không được thở dài: “Các con về trước đi, phu nhân nghỉ ngơi một chút liền khỏe thôi.” tiếp đó lại nhìn sang Kỉ Tiễu, vỗ vai Diêm Trừng nói: “Về sau con đã là người lớn, phải sống thật tốt mẹ con mới có thể cao hứng được.” Trở lại phòng, hai người đều im lặng không nói gì, Diêm Trừng một lòng một dạ nghĩ gì đó, quay đầu lại thấy Kỉ Tiễu đang sửa soạn đồ đạc của cậu, hắn vội hỏi: “Cậu làm gì vậy?” Kỉ Tiễu trên người mặc quần áo của Diêm Trừng, có chút lớn, mà bộ quần áo cậu trong đêm tuyết ngày hôm qua đã được bà Trần giặt hong khô để ở đầu giường. Kỉ Tiễu đem mọi thứ xếp và trong túi, nói: “Tớ muốn trở về.” vừa quay đầu liền thấy mặt mũi Diêm Trừng trắng bệch, Kỉ Tiễu dừng tay một chút, giải thích một câu: “ở lại cũng không tốt, cũng không có ý nghĩa.” Diêm Trừng chậm rãi tỉnh táo lại, tiếp đó hiểu ý Kỉ Tiễu nói. Vô luận là Đàm Oanh có thuyết phục được Diêm Hồng Tá cùng Diêm lão thái gia hay không, thì bọn họ hiện tại nhìn thấy hai người cũng không có khả năng lập tức liền vui vẻ, lúc này ở lại Diêm gia đích xác không thích hợp, còn không bằng sớm rời đi, đỡ khiến hai bên đều cảm thấy khó chịu. Diêm Trừng nghĩ nghĩ, gật đầu: “Ừ, tớ cùng đi với cậu.” Kỉ Tiễu nhìn hắn, lần này rốt cuộc không có phủ định ý kiến. Diêm Trừng cười tươi, vội nói: “Nhưng đợi thêm một ngày hãy đi, có chuyện cũng nên giải quyết một chút.” ******************* Năm nay Diêm gia từ trên xuống dưới đều vô pháp náo nhiệt so với những năm trước, Diêm gia vì tâm tình hai gia chủ đều không vui tươi nổi, ai tình mắt đều không chọn lúc này tới cửa tìm uất ức, cho nên trong ngôi nhà to như vậy một mảnh vắng lặng. Diêm lão thái gia ngồi ở ghế bành nhìn giỏ hoa lan trên cửa sổ ngẩn người, ông trước kia tính tình cũng không tốt, thường thường hở cái liền nổi giận, sau này Diêm gia trải qua khó khăn, trai qua hết nhân tình âm lạnh, dần dần cũng không còn táo bạo như vạy nữa, mấy đứa con rồi cũng kết hôn, Diêm Trừng được sinh ra, chuyện có thể khiến lão thái gia tức giận tới run tay cũng chỉ có chuyện mấy đứa con không hơn, nhưng ông có bệnh cao huyết áp, giỏ hoa lan này là khi ông đại thọ 70 tuổi Diêm Trừng cố ý từ trong nhà kính mang lên phòng cho ông, chính là một giỏi huệ lan bình thường thôi, không tính là quý báu, cũng so với những loài lan khác dễ trồng hơn, Diêm Trừng nói ông rảnh rỗi thì hãy chăm sóc giỏ lan này, không cần tùy tiện sinh khí, thấy hoa liền có thể nhớ tới hắn, sau đó sống ngày càng trường thọ. Lão thái gia vừa nghĩ tới lời nói của Diêm Trừng, vừa nhớ tới những chuyện mấy năm gần đây của Diêm gia, sau một lúc lâu đều rơi vào trầm tư. Lúc này, cửa thư phòng bị gõ vang, người hầu tới báo, nói có khách tới. Lão thái gia bị đánh gãy suy nghĩ thực mất hứng: “Ai cũng không gặp.” Người hầu dừng một chút, nói: “Là giáo sư Đàm ạ.” Bà ngoại từ trước tới nay đến đều không cần thông báo với hai vị gia chủ, bà ước gì không gặp mặt bọn họ càng tốt, bình thường cũng chỉ tới thăm con gái rồi rời đi, hiện tại cố ý nhờ người hầu truyền đạt, vậy chứng tỏ vì muốn gặp bọn họ mà tới. Quả nhiên, lão thái gia vừa ra ngoài liền thấy bà ngoại đang ngồi trong phòng khách Diêm gia uống trà, mà bên người bà là ông ngoại. Bên kia Diêm Hồng Tá nghe tin xong cũng lập tức từ trên lầu đi xuống, thấy tình huống trước mắt, hai cha con bất động thanh sắc, trao đổi tầm mắt, đều từ đối phương thấy được một dự cảm bất hảo. Ông ngoại thấy Diêm lão thái gia thì lịch sự đứng dậy bắt tay ông, mà bà ngoại vẫn ngồi im tại chỗ uống trà, khi Diêm Hồng Tá ngồi xuống ghế đối diện cũng không ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn một cái. Diêm Hồng Tá coi như chu đáo chào bọn họ một câu, được đến bà ngoại hừ nhẹ một tiếng. Mấy người trong lòng đều không thấy thoải mái, hai vợ chồng Đàm giáo sư lại rõ rệt vì có chuyện mà tới, khách sáo hàn huyên tất nhiên không cần thiết, nhưng ai cũng đều không mở miệng trước, nhất thời không khí trầm mặc lãnh tĩnh. Cuối cùng vẫn là ông ngoại lên tiếng trước: “mấy ngày này, mọi người cũng giống như chúng tôi đều vi chuyện Diêm Trừng mà hao tổn tâm trí.” Tuy rằng Diêm Hồng Tá cùng Đàm Oanh sinh Diêm Trừng tương đối muộn nhưng hai vợ chồng Đàm giáo sư lại kết hôn rất sớm, lúc này mới chỉ gần 70, hơn nữa tinh thần quắc thước (khỏe mạnh), mặt mày sinh quang, cùng Diêm lão thái gia một thân cứng đờ phong phạm quân nhân hoàn toàn bất đồng, ông ngoại khí chất trầm tĩnh, cử chỉ nhã nhặn, vừa thấy chính là người đọc sách xuất thân trong sạch, ông bình thường chuyên tâm nghiên cứu học thuạt, rất ít khi hỏi tới nhàn sự, thoạt nhìn thường bị bà ngoại kêu đến hô đi nhưng kỳ thật chỉ cần ông chân chính mở miệng quyết định chuyện gì thì Đàm gia không ai dám phản đối, trọng yếu nhất là, người duy nhất Đàm Oanh nghe ý kiến chính là ông ngoại. Năm đó, bà ngoại cường liệt phản đối hôn sự của Đàm Oanh và Diêm Hồng Tá, Diêm Hồng Tá cũng tốn không ít công phu trên người ông ngoại mới nhận được sự chấp thuận của ông, cuối cùng ông ngoại ra quyết định bọn họ mới có thể qua được cửa của bà ngoại, mà sau khi chuyện của Diêm Hồng Tá cùng Đàm Oanh vỡ lở, mỗi khi nhìn thấy ông ngoại Diêm Hồng Tá đều không nhấc đầu lên nổi. Ông ngoại nói: “Mấy năm nay, Diêm Trừng vẫn sống cùng chúng tôi, nếu nó phạm phải lỗi lầm gì, thì hai chúng tôi chính là người chịu trách nhiệm lớn nhất. nhưng sự thật là, đây cũng không phải lỗi của Diêm Trừng, tình cảm cũng không phải do nó có thể tự chủ lựa chọn thích hay không thích, chúng ta cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể chấp nhận được, cũng tìm đọc không ít tư liệu, nên cuối cùng vẫn quyết định không ngăn cản nó nữa, bởi vì có quá nhiều bi kịch tương tự đã xảy ra nói cho chúng ta biết có miễn cướng cũng không có kết quả gì. Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta nuôi dưỡng dạy bảo đều vì muốn tốt cho nó, quản được nhất thời không quản được cả đời, không phải sao?” Lão thái gia nhíu mày: “Ý ông sui là gì?” “Ý tứ chính là, Diêm Trừng sẽ đi theo chúng tôi, lúc nào bên gia đình ông nghĩ thông suốt thì gặp lại không lại khiến hai bên nhìn nhau lại thấy khó chịu.” bà ngoại gọn gàng dứt khoát. Sắc mặt Diêm Hồng Tá lại càng kém, nếu chỉ vì muốn mang Diêm Trừng đi, vì sao hai vị nhân gia lại đích thân tới? Diêm Trừng tự mình tới u thị là được rồi, dù sao nghỉ đông cũng sắp hết, nó khẳng định so với chạy còn nhanh hơn. Ông ngoại nhận thấy sắc mặt căng thẳng của Diêm Hồng Tá, hướng con rể nhìn lại, chứng thực suy đoán: “Đúng vậy, ngoại trừ dẫn Diêm Trừng đi, ta còn muốn mang cả Đàm Oanh đi nữa.” Điều này thật khiến Diêm gia phụ tử đứng ngồi không yên, Diêm Hồng Tá trầm giọng nói: “Ba, sức khỏe Đàm Oanh…” “Sức khỏe nó thế nào, chúng tôi so với anh còn rõ hơn.” Bà ngoại lạnh lùng đánh gãy: “Nó còn tiếp tục ở lại đây mới là càng ngày càng không tốt.” Diêm lão thái gia không đồng ý: “Đàm oanh vẫn ở nơi này….” Ông vốn định nói rất tốt nhưng từ này nói ra thực không chuẩn xác, chỉ có thể sửa lời: “Đã nhiều năm như vậy, sao lập tức lại muốn đi….” Bà ngoại cười cười: “Nó đích xác nên sớm rời đi rồi, vì cái gì còn không đi, ông không phải biết rõ hơn chúng tôi sao?” Lời này vừa nói ra Diêm gia phụ tử lập tức liền á khẩu không trả lời được. Nói cách khác, đây là ý nguyện của Đàm Oanh sao? Đàm Oanh rốt cuộc…muốn rời đi sao. Nghĩ tới đây, Diêm Hồng Tá vô lực, chén trà trong tay suýt nữa không giữ được. ……. Ngày Đàm Oanh và Diêm Trừng rời đi, thời tiết cực kì đẹp, bên ngoài tuyết đang dần tan chảy, bị ánh dương quang chiếu xuống, tỏa ra một vầng sáng bàng bạc lung linh. Diêm gia phái xe đưa bọn họ tới sân bay, vợ chồng giáo sư Đàm cũng không cự tuyệt. Khi rời đi, Đàm Oanh đứng ở trước biệt viện mình ở mười mấy năm yên lặng đánh giá một phen, Diêm Trừng đứng bên cạnh mẹ khẽ nói: “Nếu mẹ nhớ, về sau có thể trở về…” Đàm Oanh lại không quan trọng cười cười, sau đó nhìn Diêm Trừng: “Cám ơn con…” Diêm Trừng có chút thụ sủng nhược kinh: “Ra quyết định chính là mẹ mà.” Đàm Oanh lắc đầu, nếu không phải Diêm Trừng mời ông bà ngoại tới, cho mình một lựa chọn mới, nói cho bà biết hết thảy đều chưa kết thúc, có lẽ bà sẽ không còn khí lực mà sống lại một lần. Diêm Trừng là hy vọng của bà, cũng là dũng khí của bà. “đi thôi.” Đỡ mẹ rời khỏi Diêm gia, liền thấy Diêm Hồng Tá lẳng lặng đứng ở cạnh cửa, Đàm Oanh không nhìn tới ông ấy, để bà Trần đi mở cửa, tiếp đó đi tới xe ngồi vào. Diêm Trừng và Kỉ Tiễu ngồi ở chiếc xe sau, Diêm Trừng liếc mắt thấy vẻ mặt ba đầy hoảng hốt, hắn chưa bao giờ thấy ba mình vốn luôn cao cao tại thượng cho dù thái sơn có sụp đổ ngay trước mát cũng bất động thanh sắc nay lại có biểu tình mờ mịt vô thố như thế. Diêm Trừng trong lòng căng thẳng, nhịn không được ló đầu ra nói với ba mình: “Nói với ông nội, con sẽ trở về thăm ông.” Dưới sắc mặt Diêm Hồng Tá trầm xuống, hai chiếc xe một trước một sau rời đi. Mà tại cửa sổ lầu hai, Diêm lão thái gia vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế bành trước cửa sổ ngắm nhìn giỏ hoa lan. Ông nghĩ gì, không ai biết, người ngoài nhin vào vẫn thấy Diêm gia huy hoàng cao không với tới, nhưng vào đầu năm mới này, mỗi người lại từng bước từng bước rời đi, khiến cho quang cảnh đồ sộ trở nên thê lương vắng lặng cùng làm bạn với ông… Hết chương 142