Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối
Chương 6 : Cái này gọi là nham hiểm 2
Đi vào trong phòng, mắt của Tiểu Vũ sáng ngời, phòng này trang trí kì thật rất đơn giản, chính là bốn phía toàn là giá sách, ở gần cửa sổ có một cái giường màu đen. Mà điều làm cho mắt của Tiểu Vũ sáng ngời chính là trên chiếc giường màu đen đó có 1 mĩ nam đang say ngủ.
Áo trắng, tóc đen không búi không buộc, ngoài cửa sổ có vài ngọn gió khẽ thổi làm cho mái tóc phất phơ trong gió. Một bàn tay để lên đôi mắt, ánh mặt trời từ ngoài chiếu vào bóng dáng, thật giống như thần tiên tái thế .Da thịt của hắn lúc ẩn lúc hiện, có tia sáng bóng lưu động, thấy Hắc Bạch Vô
Thường đến gần, đôi mắt tà mị chau lại, khẽ chớp loé lên như ngọc lưu ly. Dung mạo như tranh vẽ, xinh đẹp vô cùng, căn bản không giống người thường. Loại dung mạo ‘xinh đẹp tuyệt trần’ này làm cho Tiểu Vũ nháy mắt liền si ngốc ngắm nhìn như thể mất hồn. Đây…Đây chả lẽ là Diêm Vương?
Có phải là xinh đẹp quá mức hay không?
Ánh mắt liếc Tiểu Vũ một cái, cũng không ngồi dậy, vẫn thoải mái nằm trên giường, mỹ nam mặt dày nói :
“Bắt hồn phách từ trước đến giờ đều giao các người xử lý, nên trừng trị hay luân hồi thì đến hỏi Chung Quỳ. Sao hôm nay lại mang đến chỗ ta?”
Ách, Hắc Vô Thường đẩy Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường lại đẩy Hắc Vô Thường. Cả hai bên đều đùn đẩy cho nhau, không ai chịu nói lí do. Tiểu Vũ lúc này mới hoàn hồn, thấy vẻ mặt của cả hai bọn họ đều khó xử, liền hảo tâm giúp đỡ giải thích:
“Bọn họ câu sai hồn, đến đây chắc hẳn là để thỉnh tội với ngươi”
Một trận gió lạnh thổi qua, Tiểu Vũ thề, vừa mới thấy phong cảnh ngoài cửa sồ là ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, chỉ trong nháy mắt, liền “hắc
ám” một mảnh. Chiếc đèn bằng thủy tinh trong phòng cũng chớp tắt không ngừng. Hắc Bạch Vô Thường chột dạ, cả hai cùng qùy rạp xuống đất
“Lão….Lão đại. Chúng tôi, chúng tôi cũng không phải cố ý. Hoàn toàn, hoàn toàn là sai lầm! Đúng! Nhất định là sai lầm!”
Trán của Hắc Bạch Vô Thường đã chảy đầy mồ hôi lạnh, quỳ gối dưới sàn, không dám ho he một tiếng
“Sai lầm?Ha ha.” Khoé miệng của mỹ nam gợi lên một nụ cười tươi, làm cho Tiểu Vũ bất giác si mê.
Chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường đang quỳ dưới đất. Trên mặt mỹ nam là nét biểu tình vô hại nhưng lại làm cho Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy lông tơ dựng đứng, trong lòng có dự cảm xấu.
“Theo như các ngươi nói, nếu như ta hiện chặt tay chặt chân các ngươi, sau đó mang một bát canh về cho các ngươi uống. Chờ các ngươi uống xong, nói với các ngươi một câu ‘Sorry, vừa rồi canh mà các ngươi uống chính là canh hầm tay chân các ngươi’ thì các ngươi cảm thấy như thế nào?”
Hắc
Bạch Vô Thường nghe thấy lời này lập tức kinh hãi, mồ hôi nhỏ giọt. Lời này nếu đổi lại là người khác nói, bọn họ có lẽ còn không tin, nhưng những lời này lại từ chính miệng Diêm Vương nói ra, hắn tuyệt đối là người nói được làm được. Lúc này, Hắc Bạch Vô Thường thở còn không dám thở thế nhưng Tiểu Vũ thì lại không sợ chết, cợt nhả với mỹ nam “Này!
Ngươi nói đùa phải không? Ha ha, ngươi quá lợi hại, làm cho người ta biết rõ là ngươi đang đùa giỡn nhưng vẫn bị ngươi hù một phen”
Mỹ nam kia nghe thấy lời này, liền chuyển lực chú ý lên người Tiểu Vũ.
Trước mặt là một bộ quần áo học sinh có đính tên Phẫn Tiểu Vũ, vóc dáng nhỏ nhắn, mặt mũi nhỏ nhắn, miệng anh đào nhếch lên, trông thực trẻ con, giống như thể tiểu hài tử còn chưa phát dục. Khoé miệng vẫn như trước mỉm cười, mỹ nam mở miệng nói
“Phải không? Ngươi thực sự cảm thấy ta rất buồn cười sao?”
Tiểu Vũ ngẩn ra, ngơ ngác nói: “Không, không buồn cười”
Hắc Bạch Vô Thường cũng ngẩn ra, trong lòng không khỏi cảm thán, nha đầu kia chính là đang tìm cái chết đi! Mỹ nam khẽ đưa tay ve vuốt tóc trên trán, bỗng nhiên nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, hai tên thuộc ha vô dụng này của ta câu sai hồn, đúng thật là có lỗi với ngươi. Nói đi, ngươi có nguyện vọng gì không? Ta tuy rằng chỉ là một Tiểu Diêm Vương nhưng dù thế nào cũng có đủ năng lực để giúp ngươi thực hiện”
Tiểu Vũ nghe vậy, lập tức hớn hở đứng lên. Suy nghĩ xem có nên nói ý tưởng xuyên qua một lần nữa không, nhưng lại sợ đổi lấy kết quả như trước.
Đang lúc do dự, Diêm Vương mỹ nam bỗng lộ ra một bộ biểu tình khẳng khái, chen vào nói:
“Ta xem hay là như vậy đi, hiện tại mọi người đều than là làm người mệt, kiếp sau đầu thai không bao giờ muốn làm người nữa. Ta hiện tại liền cho ngươi cơ hội, Diêm Vương ta mở hai đạo luân hồi, một là người, một là súc sinh, sẽ đưa ngươi đi đầu thai thành súc sinh nhé.”
A!? Tiểu Vũ ngây ngẩn cả người. Đưa? Đưa nàng đi làm súc sinh ư?
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
140 chương
13 chương
213 chương
199 chương