Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối
Chương 46 : Phán Quan đòi mạng
Mặc Tề gật đầu một cái, nhìn về phía Lưu Quang đối diện. Liếc đã thấy đối phương bất phàm, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng. Coi như võ công của hắn lợi hại đi chăng nữa, nhưng người phàm có thể nào cùng quỷ soa đánh nhau? Tiểu Vũ không biết mấy người bọn họ muốn hàn huyên tới lúc nào, nàng hiện tại chẳng qua là cảm thấy bị bóp cổ vô cùng khó chịu! Giống như là tâm ý tương thông, Lưu Quang đột nhiên làm khó dễ, một tiếng hừ nhẹ, hơi giận nhưng nói: “Mệnh lệnh của ta khi nào thì đến phiên những người phàm tục các ngươi cò kè mặc cả?”
Một hồi cuồng phong cuốn qua, cuồn cuộn nổi lên bụi bặm gió cát . Mặc Tề cùng Túc
Thanh theo bản năng giơ tay lên che mắt. Túc Thanh chỉ cảm thấy trong tay buông lỏng, Tiểu Vũ đã không thấy bóng dáng. Lập tức trong lòng nóng nảy không dứt, bên cạnh Mặc Tề trong nháy mắt lắc mình đi.
Mặc
Tề thân thủ rất nhanh, nhưng thân thủ của mấy người Lưu Quang, Chung Quỳ càng nhanh hơn. Tiểu Vũ vừa tới liền được Lưu Quang ôm trong ngực, mấy người bọn họ như vậy biến mất trong nháy mắt. Cuồng phong tản đi, Túc
Thanh ngây ngốc đứng tại chỗ. Mặc Tề cau mày, sắc mặt rất khó coi. Trong thang máy, Lưu Quang giống như đang xách con gà chết, lôi cổ Tiểu Vũ.
Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường đứng ở phía sau không nói gì.
Ách, Tiểu Vũ mặc dù biết được mình sắp chết đến nơi, nhưng là không khỏi nhớ tới lúc Túc Thanh quỳ xuống. Cắn răng, mở miệng nói: “Lão Đại. . . . . . Ngươi đem Tam ca người ta thả ra đi. . . . . .”
Lưu Quang nhíu mày, nghiêng mặt sang bên nhìn về phía Tiểu Vũ. Chỉ thấy Tiểu Vũ vội vàng cúi đầu, giống như một chú cừu non đang sám hối .
“Ngươi còn biết ta đây là Lão Đại? Ta còn tưởng rằng ngươi đã không còn cách nào vô pháp vô thiên đem ta quên đi đấy.”
Tiểu Vũ lúng túng cười, còn chưa dám ngẩng đầu nhìn hướng Lưu Quang, thấp giọng nói: “Như lão Đại ngươi nói, ta quên ai cũng không dám quên ngươi.”
A. Lưu Quang ra vẻ ngạc nhiên. Nói: “Ta bảo ngươi ngoan ngoãn đợi tại Địa phủ, không để cho ngươi ra tay can dự chuyện này. Những lời này ngươi nghe hiểu không? Nếu không phải lãng tai, chính là ngươi đem lời của ta toàn bộ thổi bay?”
Sau lưng Hắc Bạch Vô Thường cúi đầu, thắt bắp đùi không dám lên tiếng. Chung Quỳ trợn mắt nhìn hai người bọn họ một cái, lặng lẽ lấy tay kết trụ bắp đùi.
Tiểu Vũ trán ba đường hắc tuyến, vội vàng vuốt mông ngựa nói: “Là ta nghễnh ngãng, là ta nghễnh ngãng. Ta làm sao dám đem lời của lão Đại ngài mà thổi bay được, ngược lại ngài có lòng từ bi, coi ta là cái rắm, đem thả đi.”
Hừ!
Lưu Quang nhẹ giọng hừ cười, “Mới một thời gian không thấy, miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng trôi chảy!” Trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng Lưu Quang trong lòng thầm nghĩ, làm sao có thể thả ngươi! Đời này ngươi cũng đừng nghĩ ta sẽ tha cho ngươi đi.
Tiểu Vũ hai mắt lấp lánh, ngẩng đầu chờ đợi nói: “Vậy là ngươi đáp ứng? Mau thả Tam ca người ta thôi.”
Tam ca Tam ca, Lưu Quang sắc mặt khó chịu. Mới gặp mặt vài lần, liền kêu thân thiết như vậy. Bộ dạng buồn bực này, kì thực không có phát hiện giờ phút này mình cực kỳ giống như trượng phu đang ghen. Thật ra thì đâu chỉ Chung Quỳ ở trên người Tiểu Vũ hạ chú thuật, Lưu Quang ban đầu giúp
Tiểu Vũ chữa trị bả vai liền tại trên người nàng hạ chú ấn. Cho nên khi
Tiểu Vũ bị Túc Thanh nhốt vào trận pháp hơi thở biến mất thì hắn liền chạy tới trước tiên. Ngay cả chính hắn cũng không biết, tại sao lại mất bình tĩnh như vậy. Thấy Lưu Quang thật lâu không nói, cũng không có hỏi tội nàng tự mình rời khỏi Địa Phủ. Tiểu Vũ lá gan liền lớn lên . níu ống tay áo của Lưu Quang, hai mắt trong sáng lắc lư nói:
“Lão Đại!
Ngươi không phải biết, ngươi ở trong lòng ta vẫn là thần linh quản sự sống sao? Hai mắt ngọc sáng so với kim cương, đèn thạch anh còn muốn lấp lánh hơn nha! Da của ngươi so Tiểu Bạch còn trắng hơn nha! khí chất, phong độ của người so Chung Lão Đại lúc nổi giận còn uy nghiêm hơn ba phần. Ngươi giơ tay vung áo, khí thế so với Tiểu Hắc Tiểu Mã vung dây xích còn mạnh hơn! Ngươi khẽ mỉm cười thì tuyệt đối so với Mạnh Bà còn phải đẹp hơn mấy phần! Ngươi xem ngươi có nhiều ưu điểm như vậy, chẳng lẽ còn muốn so đo cùng loài người nho nhỏ sao? Ngươi coi như mỗi ngày làm một việc thiện, nếu không liền xem người nọ là cái rắm, đem thả đi!”
Hắc Bạch Vô Thường có chút run rẩy, tựa hồ đã nhịn không được muốn cười phá lên. Chung Quỳ một cái mặt đen kìm nén đến ửng hồng, trong lòng cảm thán, cùng Tiểu Vũ ở chung một chỗ, thật là muốn thử thách định lực của hắn. Lưu Quang gương mặt giống như màu phân, nhìn Tiểu Vũ, mím môi không nói. Nha đầu này tuyệt đối là khắc tinh của hắn, tuyệt đối là vậy.
A? Tiểu Vũ chớp đôi mắt nhỏ, trong lòng có chút không hiểu. Nàng đã khen nhiều như vậy, tại sao người nào đó cũng chưa có mở miệng? Rốt cuộc có thả người không hả?
Lưu Quang ho nhẹ một tiếng, làm dịu bầu không khí. Trầm giọng nói: “Ngươi yên tâm! Người nọ vẫn còn ở trong Lạc phường, chẳng qua còn xem đạo hạnh của nam tử áo xanh kia, có thể phát hiện ra hay không mà thôi.”
Tiểu Vũ có chút bất mãn, lo lắng nói: “Vậy nếu không tìm được, hắn không phải là bị ngươi nhốt cho đến chết sao .”
Lưu Quang thở dài, vô lực nói: “Trận pháp kia chỉ duy trì ba ngày, ba ngày sau, nam tử áo đỏ kia tự nhiên sẽ xuất hiện. Thời gian ba ngày, còn không đến mức đói chết hắn chứ? Cho dù chết đói, chẳng lẽ ngươi còn muốn để ta đền mạng cho hắn?”
Tiểu Vũ không nói gì chỉ cúi đầu, mẹ nó, để cho ngươi đền mạng, nàng nào dám. Cho dù có muốn, cũng không có gan.
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại trở về Địa phủ. Tiểu Vũ trong lòng lo lắng Quân Thập kia rốt cuộc có đến Vô Vọng sơn hay không? Tư Huyền có cùng hắn đoàn tụ không? Nhưng mặc dù lo lắng, cũng tạm thời không thể giúp được. Nàng mới vừa sờ miệng cọp, cũng không dám ở đây càn rỡ. Lúc trước Tiểu Vũ có cầu qua Lưu Quang, hi vọng hắn cho vợ chồng bọn họ một thời gian chung đụng, để thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của Tư Huyền, nàng sẽ an tâm cùng Chung Lão Đại trở về Địa phủ luân hồi.
Lưu
Quang thế nhưng thái độ khác thường, không làm khó dễ thêm bao nhiêu.
Mày cũng chưa mặt nhăn một chút, đáp ứng. Điều kiện đó là, về sau không có mệnh lệnh của hắn, Tiểu Vũ không được ra ngoài một mình.
Không ra ngoài thì không ra ngoài, ở cung điện xa hoa, so với bôn ba bên ngoài tốt hơn nhiều. Nàng rất mừng rỡ a! Chẳng qua chuyện Tư Huyền không có kết, trong lòng nàng luôn ẩn ẩn bất an.
Nhàm chán đi lại ở Địa phủ, đùa giỡn yêu quái cùng quỷ quái một phen. Đến cầu Nại Hà cùng Mạnh bà nói chuyện vài câu. Phỏng vấn một chút Quỷ Hồn đang muốn luân hồi có cảm nghĩ gì trước khi đi. Cuối cùng lắc lư đến chỗ hoa viên, ngồi ở trong vùng đất trãi đầy hoa bỉ ngạn đỏ như lửa cháy, kinh ngạc phát ngốc.
Mạnh mẽ vỗ ót, không đúng a. Cho dù Quân Thập chạy tới Vô Vọng sơn, Tư Huyền thấy được hắn, hắn cũng không thấy được Tư Huyền a! Còn có Hoa Yêu kia, nếu trong lòng có khó chịu, dấm chua kinh quá, chém Quân
Thập thì làm sao bây giờ?
Suy nghĩ như vậy, Tiểu Vũ liền đứng ngồi không yên, đứng lên. Vì thế bất chấp tất cả, miệng đọc chú ngữ, thân hình giây lát biến mất không thấy.
Ngay tại chỗ bóng dáng nàng vừa biến mất, xuất hiện một đạo bóng đen. Lưu Quang quần áo màu đen, mười phần lãnh khốc. Một tay nhét vào túi quần, một tay có chút vô lực vuốt vuốt tóc đen.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
153 chương
34 chương
126 chương
80 chương
200 chương
1 chương
128 chương