Diễm Tu

Chương 24

Nụ cười gian trên mặt Kiều Tam đã biến đi không còn thấy nữa, lạnh như băng, khuôn mặt mang sát khí tràn ngập cùng một vẻ lãnh ngạo tàn khốc, hai mắt bộc phát tinh quang, lạnh lùng thu kiếm lui về phía sau. " Quái vật đáng chết! Chỉ trách ngươi quá ngu ngốc làm thiếu gia ta phải động sát chiêu! " Cổ tay Kiều Tam run lên, hoa kiếm sáng lạn nở rộ tại bầu trời đêm, lập tức đàm hoa nhất hiện tiêu thất vô tăm, nguyên lai lưỡi kiếm sắc bén này chính là được luồn vào chiếc đai lưng đặc chế quấn quanh hông hắn. (3: Ðàm hoa nhất hiện 曇 花 一 現 ý nói bỗng thấy lại biến đi ngay, tục thường mượn dùng để tả sự mau sinh mau diệt. Tục lại nói hoa đàm tức là hoa cây sung.)Thân ảnh nghiêng ngã bất tri bất giác trở nên cao ngất ngạo nghễ, giờ phút này Kiều Tam không phải là gã Đại Đảm Tam ngông nghêng coi trời bằng vung ngày thường, cũng không phải là tú tài Kiều Sinh tư văn hữu lễ, mà là cùng với màn đêm tương dung, cùng với sát khí hợp làm một thể, tất cả tạo nên một bậc nhân gian Du hiệp(Xem sử ký của Tư Mã Thiên là biết Du hiệp là gì)" Quỷ lâm này rốt cục cũng chẳng có gì đáng sợ nha! " Kiều Tam chắp tay ngắm trăng, nhìn ánh trăng màu đỏ hai tròng mắt của hắn nổi lên một màn sương mù mê hoặc, hắn cũng không tự cho mình là thiên hạ vô địch, nhưng lại không nhịn được âm thầm tự hỏi: " chẳng lẽ truyền thuyết đáng sợ về Quỷ lâm này đây là lời ngoa truyền! " Hống… " Tiếng gầm hung tợn xua tan đi mối nghi hoặc của Kiều Tam, lại đưa hắn hãm vào trong cực độ nguy hiểm. Thân thể Yêu Ngưu nhìn như một cái xác chết cứng đơ giờ đây chợt rung động một trận, sau đó, yêu quái đầu trâu thân người xuất hiện trước mặt Kiều Tam, miệng phun ra một tràng cười điên cuồng đầy sát khí rồi rống lên: " Nhân loại, ta muốn đem ngươi xé rách thành nhiều mảnh mà ăn tươi nuốt sống! ""Á! " Bây giờ thì Kiều Tam đã biết Quỷ lâm tại sao lại đáng sợ, bởi vì sau khi quái vật biến thân, vết thương trên cổ tựa như dương xuân bạch tuyết(ánh nắng xuân chiếu lên mặt tuyết trắng), nhanh chóng biến mất vô tăm vô tích, ngay cả vũng máu ngập ngụa trên mặt đất cũng như có linh tính bay trở về cơ thể Yêu Ngưu. "Nhân loại, ngươi cho là cái miếng sắt tầm thường đó có thể đả thương được Ngưu gia gia hay sao? Khặc, khặc……. " sau khi biến thân Yêu Ngưu có hình dáng của "nhân loại", tuy không có ai chỉ bảo, nhưng lại vô sự tự thông học xong bản tính kiêu ngạo tự đại của loài người! Mặc dù Kiều Tam đã lộ ra một mặt ẩn dấu của bản thân, nhưng rốt cục vô lại vẫn hoàn vô lại, đang lúc Yêu Ngưu lỗ mũi phún ra lửa tiến tới gần, thì cái hình tượng thế ngoại cao nhân, chắp tay nhìn trời, hắc phát(tóc đen) tung bay một chút cũng chẳng còn, lỗ rõ nguyên hình là một tên lưu manh vô sỉ. "Mụ mụ ơi, lại phải chạy đào mệnh rồi-------ối! " Lúc này đây, Kiều Tam triệt để tận dụng hết kỹ năng đào tẩu, toàn lực thi triển vũ học khinh thân(khinh công) của nhân loại, chân không chạm đất, chỉ đạp vào những chiếc lá đang tung bay, nháy mắt đã vọt đi mười mấy trượng. "Oành---" một luồng lửa phụt tới những chỗ mà Kiều Tam vừa đạp chân, những cây cổ thụ to lớn che trời bị bao phủ trong đám lửa khổng lồ ầm ầm sụp đổ, trong nháy mắt Yêu Ngưu đã phóng đi được hơn hai mươi trượng, hơi thở róng rực đáng sợ tựa hồ đã phà tới sát gáy Kiều Tam. "Đang, đang…… " Kiều Tam không còn chỗ nào để chạy, trái tim không khỏi đập thình thịch một hồi, không lùi mà tiến tới, trong phút chốc lợi kiếm đang quấn quanh người đã ở trên tay, rồi thuận thế đâm vào thân thể quái vật mười tám kiếm, mười tám tầng kiếm khí tỏa ra giống như sóng Trường giang cuồn cuộn dâng trào! "Khặc, khặc…… " Cảm giác của yêu quái tựa như là có người đang gải ngứa cho hắn, khẽ lắc đầu một cái, hai cái sừng trâu trên đầu liền trở nên vô cùng to lớn, tựa như trên cái đầu trâu đó mọc lên hai cây đại thụ che trời. Rồi nó quét ngang một cái tạo nên một trận kình phong kinh thiênKiều Tam chỉ còn biết nương theo những miếng gỗ vụn và lá khô đang bay tán loạn đầy trời mà phóng đi, đối với yêu lực cường đại như thế này, thì căn bản phàm nhân như hắn không có năng lực hoàn thủ! Ngưu Yêu cười đắc ý, ngay sau đó-----xoay người bỏ chạy, tốc độ chạy trốn còn nhanh hơn lúc đuổi giết Kiều Tam vô số lần, chẳng có chút nào giống một con trâu ngu ngốc, mà lại giống một chú hồ ly giảo hoạt. "Ý? " Kiều Tam lại một lần nữa phải kinh ngạc, may mắn thu lại một mạng làm cho hắn cảm động thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, chưa lúc nào như lúc này, hắn phát hiện ra đồng loại của mình lại đáng yêu đến thế------Một thân ảnh của "con người" đập vào mắt hắn! "Huynh đài, cứu mạng…….. " Một phàm nhân ngộ nhập yêu giới mà có thể gặp được đồng loại giống như Kiều Tam thì cũng được tính là kỳ tích, hắn như người chết đuối vớ được khúc gỗ cứu mạng, mừng rở như điên hướng tới bóng người trong làn sương khói chạy đến. Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng biến mất, Kiều Tam bước tới trước bóng người thì trong lòng như trút được gánh nặng, thở hắt ra một hơi đầy khoan khoái. Người, một trung niên nam nhân gầy gò, được nha! Không phải quỷ mị phiêu hốt, cũng không phải quái vật thân người đầu thú, ngũ quan( mắt,mũi….) nhân loại của đối phương trong mắt Kiều Tam trở nên vô cùng thân thiết. "Huynh đài…….ách! " Lưu manh Kiều Tam vừa định chắp tay vái chào nhã nhặn, thì chẳng ngờ lời còn chưa dứt, quả đấm của " người" đã vung lên, Kiều tam ở cách hơn một trượng bị một cổ lực lượng vô hình "Hút" vào bàn tay đối phương. "Hắc hắc…… người sống, tốt quá! ", Người vừa đến tuy tỏ ra vui vẻ, nhưng tiếng cười khoái trá sắc nhọn lại làm cho trực giác của Kiều Tam trong nháy mắt trầm vào vực sâu, " Đại gia còn lo không có lễ vật đưa cho Hổ huynh cùng Hùng huynh, mà người sống ở đâu lại tự đưa đầu đến cửa, hắc hắc…… "Nguyên lai cũng không phải là người, mà là so với mấy con quái vật trước còn kinh khủng hơn rất nhiều, là một con yêu ma lợi hại đã tu luyện đến mức xuất ra yêu thân! Miệng cười khoái chí, yêu ma tung người nhảy lên, chân đạp mây đen bay đi trước ánh mắt đỏ rực lên vì ghen tị của mấy con yêu quái còn đang ẩn nấp. "Ôi……. cái này là muốn chọc người ta chết mà! " trải qua bao phong ba bảo táp, rốt cục Kiều Tam vẫn lạc vào tay yêu quái, còn chưa biết vận mệnh ra sao thì hắn đã cảm thấy trước mắt tối sầm, trong bi thảm ai oán hắn đã bị một chưởng nhẹ nhàng của yêu quái đánh cho hôn mê. Tại biên cương mờ mịt mông lung của Yêu giới, một tòa sơn phong không có lấy một ngọn cỏ cao vút chạm cả vào mây, giữa sườn núi có cắm một ngọn cờ, nơi đây tỏa ra yêu khí xung thiên, dĩ nhiên là một tòa động phủ của yêu quái. Tại chỗ mà một đám yêu quái đông đúc đang ngóng cổ đợi khách, hai đám mây đen quay cuồng phóng tới, phía mặt trước là một con Hổ Yêu to lớn thô kệch, phía sau là một con Hùng Tinh eo rộng tay dài, tay của mỗi con đều ôm một nữ nhân xinh đẹp. "Hổ huynh, Hùng huynh, chúc mừng nha! Như thế nào mà bây giờ mới đến? " Yêu quái đang khống chế Kiều Tam chủ động tiến tới nghênh tiếp, ai cũng không ngờ tời Hổ, Hùng nhị yêu đi bắt hai con dã quỷ nho nhỏ mà cũng phí thời gian như vậy. "Tha nãi nãi cá hùng! "( Mẹ nội con gấu!) Hùng Tinh tự chửi tổ tông của mình mà mặt cũng không đổi sắc, hứong vào nữ quỷ trẻ tuổi trong tay nói: " Nghĩ không ra hai đứa này cũng có chút pháp lực, nhất là tao bà nương(nữ nhân đã kết hôn), lão tử thiếu chút nữa đã thất bại dưới tay nàng! "Tiếng gầm gừ liên miên đầy thú tính vang vọng cả quần sơn, vầng trăng đỏ trên bầu trời chẳng biết đã biến mất lúc nào, mây đen đầy trời làm cho yêu giới có vẻ đặc biệt đáng sợ.