Edit: Tuyết Liên “Cái cô gái này.” Đỗ Vịnh Duy cười khẽ, mở ra vòi hoa sen để nước ấm, để ngừa sau đêm dài đằng đẵng sẽ làm bọn họ song song cảm bệnh. Nước ấm áp dần dần trên thân thể nàng thuận dòng mà xuống, hắn bị môi đỏ mọng cùng mị thái của nàng đầu độc, làm cho hắn từ trước đến giờ luôn nắm chắc  tự chủ lần nữa bởi vì nàng tất cả gảy lìa. Hắn chợt ôm eo nhỏ nhắn của nàng, thấp nhiệt mãnh liệt tự cổ từ từ trợt xuống... “A....” Nàng thoải mái than nhẹ, hình như rốt cuộc tìm được khát vọng đã lâu bị thiếu. Hắn đụng chạm nước nóng đi theo cùng nhau làm nàng nóng bỏng, nàng vẻ mặt mê loạn, khi hắn an ủi mà khiêu tình không nhịn được nhẹ giọng thở dài, hai tay nhỏ bé không an phận là vuốt ve hông gầy của hắn, cơ bụng cùng phần lưng. Đỗ Vịnh Duy ngồi xổm xuống, theo nước nóng ngậm nhũ hoa đã sớm đứng thẳng của nàng, một tay xoa 1 bên ngực khác, nhẹ nhàng thở dài hắn không thể không thừa nhận, hắn căn bản không quên được xúc cảm từ nàng, bắt đều từ lần đầu tiên muốn nàng, hắn hình như liền như ma rồi chỉ cần nàng gần sát hắn và hắn sẽ mất khống chế. Trong miệng nàng phát ra tiếng rên rỉ giống như chỉ có mượn loại an ủi này, nàng mới có thể làm giảm nhiệt, mới có thể cảm thấy thoải mái. Nhìn nàng bị dược lực khống chế dáng vẻ kiều mỵ, hắn không nhịn được ác ý đưa ra một con ngón tay dài để cho nàng dùng miệng ngậm, ngón tay dài ở trong miệng nàng chậm rãi khuấy động, cũng làm cho nơi nào đó của hắn bắt đầu khác thường, nàng nhắm lại hai mắt ngâm tay hắn mơ hồ giống như là ngậm kẹo... “Ưm....” Nghe nàng phát ra tiếng kêu rên, hắn mới chậm rãi rút ra ngón tay, tay trái hắn đem hai tay nàng giơ qua đỉnh đầu, tay phải theo nước nóng phất qua toàn thân của nàng an ủi, đầu lưỡi lần nữa đi tới nơi đầy đặn  trên nàng bởi vì hô hấp dồn dập mà trước ngực phập phồng. “Muốn tôi, muốn tôi...” Bất mãn uốn éo người, nàng giống như khẩn cầu, khi hắn hôn, muốn hắn vuốt ve, trong cơ thể hiện lên một cỗ tình dục hình như càng thêm trống trải khó nhịn. “Đừng nóng vội.” Đỗ Vịnh Duy chỉ trượt hướng nơi tư mật của nàng, ngón tay lấy kỷ xảo cho nàng kích thích, khiến ái dịch thấm ướt nàng, cùng nước nóng cùng nhau vuốt vuốt. Dược hiệu trong cơ thể thúc giục khoái cảm của nàng như sóng biển, cuốn tới liên tiếp, nàng phát ra tiếng gọi yếu mà hư mềm, rất thoải mái, nàng thật rất thoải mái. Đang dần dần hình thành sương mù, hắn nháy mắt xông vào giữa hai chân của nàng, để càng thêm trực tiếp chạm đến nơi tư mật của nàng, ngón tay dài nhẹ nhàng câu hoa vá làm cho nàng khó nhịn trong cơ thể lửa dục mau bốc cháy. “Cho tôi...” Tống Mật Nhi không ngừng giãy dụa vòng eo mảnh khảnh, ánh mắt tràn đầy dục vọng vô thức nhìn chằm chằm vào hắn, thân thiết  muốn mời nàng đã không được, trong cơ thể nàng giống như là có ngàn vạn con kiến cắn nuốt, mau cắn nàng. Hắn chưa còn đủ, nàng vội vàng lục lọi đến dục vọng của hắn, bắt đầu khuấy động. “Cô...” Đối với nàng vội vàng hắn thiếu chút nữa mất khống chế, khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn chợt nâng cao eo nhỏ của nàng đem dục vọng đã sớm nóng rực đâm vào trong cơ thể nàng. “A....” Rốt cuộc đến khát vọng cuối rồi, Tống Mật Nhi hét lên một tiếng, trong nháy mắt đạt tới cao triều không dứt, ái dịch của nàng suồng sã cọ nóng rực của hắn mang đến một luồng sóng khoái cảm trí mạng. Đỗ Vịnh Duy sẽ không bởi vì nàng thỏa mãn cứ như vậy định đoạt, hắn nhấc cao hông của nàng bắt đầu dùng sức rút ra đâm vào để cho lửa dục nàng dần dần dừng lại lần nữa khởi hành, trong cơ thể dược hiệu hình như không có tiêu tán lần nữa tràn ngập giác quan nàng, khoái cảm tựa như dòng điện lẻn tới tứ chi của nàng để cho nàng theo bản năng phối hợp động tác của hắn. Nàng tiếng vui vẻ yêu kiều hình như vẫn chỉ là kéo ra mở màn khá dài.. Không biết đã trải qua bao nhiêu lần mất hồn Tống Mật Nhi đã vô lực đến muốn bất tỉnh, nàng hai tay chống bồn rửa tay, mông trắng nhếch lên, một cái chân bị nhấc lên cứ như vậy mặc cho nam nhân phía sau ở trong cơ thể nàng ra vào, một lần lại một lần xuyên qua nàng. Nàng đã chia tay với mộng cảnh không rõ, thực tế xuyên thấu qua sương mù, nàng từ trong mê loạn qua gương nhìn đến bộ dáng của hắn, khi hắn thẳng lưng, gia tốc kéo ra đưa vào thì nàng khống chế không được yêu kiều, ngẩng đầu lên một bộ khác thường... vẻ dâm lãng đáng sợ. Hắn đang trong cơ thể nàng đụng càng mạnh mẽ liệt, nàng kêu càng lớn tiếng, hắn tiếp theo thăm dò càng sâu nàng khoái cảm lại càng thêm mãnh liệt, vốn là do nàng bị dược hiệu đốt  lửa dục hành vi của hắn lại mất khống chế, hắn cuồng mãnh luật động khiến miệng huyệt vốn là co rút nhanh  khếch trương hoàn toàn dung nạp hắn, chỉ cần hắn di động liền có thể nghe được tiếng nước chảy mập mờ kèm theo. Hắn thoả mãn cúi người, đôi tay vòng qua bộ ngực của nàng nắm hai luồng đầy đặn ở bên tai nàng hô hấp “Nói cho tôi biết, tôi là ai?” Tống Mật Nhi ý thức mê loạn lắc đầu, nàng biết hắn là ai... Nhưng nàng cho tới bây giờ cũng không biết tên của hắn... Đỗ Vịnh Duy bất mãn lần nữa trừng phạt dùng sức một cái, đưa tới nàng một hồi vô lực yêu kiều “Cô không biết tôi là ai?” “A. …” Tống Mật Nhi nóng đỏ hai gò má, không lực chống đỡ, đứt quãng cãi lại: “Tên... tôi không biết.” “Đỗ Vịnh Duy là tên của tôi, gọi tôi là Vịnh Duy....” Nhận lấy sau lưng kích thích cuồng loạn Tống Mật Nhi mau bất tỉnh, Đỗ Vịnh Duy... tên của hắn... Vịnh Duy... “Vịnh Duy” “Ngoan.” Đỗ Vịnh Duy rất hài lòng cắn vành tai của nàng “Tên của cô.” “Mật Nhi, Tống Mật Nhi.” Đỗ Vịnh Duy cười yếu ớt, tên rất thích hợp với nàng, hoàn toàn là một cục cưng bé nhỏ, miệng ngon ngọt ngào, hắn hình như hoàn toàn lọt vào khoái cảm thân thể của nàng mang tới, có lẽ...bọn họ có thể giữ vững quan hệ như vậy, hắn không thể rời bỏ thân thể của nàng, nàng hình như trời sinh chính là thích hợp với hắn. Phóng túng ở trong cơ thể nàng dong ruỗi chạy nước rút, khiến dục vọng ở bên trong không ngừng chạy nước rút, rốt cuộc dùng sức vào chỗ sâu nhất của nàng, kèm theo từng tiếng yêu kiều, kịch liệt đút vào đem chất lỏng nóng bỏng  toàn bộ xuất vào trong cơ thể nàng... “A...” Thình lình xảy ra khiến Tống Mật Nhi lần nữa lấy được cao triều. Đỗ Vịnh Duy ôm lấy Tống Mật Nhi ngồi vào trong bồn tắm, nàng đã mềm nhũn cả người, trong miệng còn thật nhỏ lẩm bẩm: “Không cần, tôi không muốn rồi......” Biết nàng dược hiệu đã không sai lắm biến mất, hắn cũng không có tính toán lại muốn nàng, nhưng khi nhìn nàng đáng yêu như vậy thật sự là nhịn không được trêu chọc, để cho nàng tựa vào trên người của mình, hắn nhỏ giọng nói: “Đừng quên, là cô chủ động quyến rũ tôi đấy, cho nên lúc nào kết thúc nên do tôi quyết định.” Tống Mật Nhi ngây ngốc không nghe được bất kỳ lời nói nào, nàng mệt chết đi, nàng chỉ biết hiện tại buồn ngủ, nàng chuyển thân nằm ở  trên ngực hắn, nói nhỏ: “Anh dừng loạn, để cho tôi ngủ, mệt quá...mệt quá...” Nói xong, nàng lại thật sự  đã ngủ. Đỗ Vịnh Duy bật cười, tay chạm lên mái tóc dài của nàng cảm thấy nàng thật sự là rất kỳ diệu, nàng rõ ràng là 1 trong những loại nữ nhân hắn ghét nhất, mà từ lần đó nàng quấn lên hắn, là hắn biết nàng không thích hợp với tính cách thích tự do quán của hắn, chỉ là... nàng hình như trong tưởng tượng của hắn không giống nhau. Có lẽ là bởi vì nàng đầu óc thật không tốt lắm. Rõ ràng là người sống ở thế giới đơn thuần trong thế giới, cố tình muốn đi mọi nơi tìm nam nhân, cho nên đến tột cùng là đang tìm cái gì, mỹ nam... Đỗ Vịnh Duy nhớ nàng là vẫn gọi hắn như vậy, cho nên thích hắn chỉ là hời hợt? Cái nhận thức này làm cho hắn lại không quá hài lòng, là tâm tình rất phức tạp, hắn hình như cũng có chút mệt mỏi, có lẽ sáng mai hắn là nên hảo hảo hỏi một chút.. Trời tờ mờ sáng rồi. Tống Mật Nhi từ trong mộng thức tỉnh, mở mắt ra gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt dọa nàng giật mình, là hắn... vẫn là hắn. Vỗ ngực một cái, Tống Mật Nhi hình như có chút may mắn, thật may... vẫn là hắn, day day thái dương chuyện tối hôm qua chợt xông về trong đầu, thở dài Hiểu Lê nói không sai nàng chính là ngu ngốc, quả nhiên không có mắt nhìn người  còn tưởng rằng cái tên Hàn Phỉ là người tốt, không nghĩ tới lại đối với nàng bỏ thuốc, đáng ghét! Nhưng cuối cùng người cứu nàng lại là hắn. Nàng còn từng chỉ vào mũi của hắn nói hắn là động vật máu lạnh không có tình cảm, thì ra là tên ngu ngốc kia là nàng mới đúng, người ta cũng không có thấy chết mà không cứu, ngược lại nàng vẫn còn rất tự cho là đúng, được rồi được rồi…xí xóa, coi như lời hắn đối với nàng vũ nhục bỏ qua. Nhìn hắn nhắm mắt, Tống Mật Nhi lại nhốn nháo, trên thế giới này tại sao có nam nhân đẹp mắt như vậy, nữ nhân không thèm thuồng cũng là không bình thường, lại gần hắn thấy được lông mày hắn, mắt, mũi... cũng tinh xảo đến mữa không thể bắt bẻ, Thượng Đế thật không công bằng. Vịnh Duy... Trong đầu nàng đột nhiên nhảy ra hai chữ này, hắn là Đỗ Vịnh Duy? Hình như có người nói với nàng đây là tên hắn, là ai nói đây? Nhếch miệng cười trộm chỉ là cuối cùng biết tên mỹ nam rồi, coi như có hữu duyên vô phận, nàng cũng không có gì oán trách.