Điềm Tâm Yêu Đùa Giỡn
Chương 7
Edit: Tuyết Liên
Trong nơi này âm thanh thật ồn ào, Tống Mật Nhi không phải lần đầu tiên tới nhưng lại như cũ có chút không quen hoàn cảnh này, lần trước đuổi theo.... Ừ, bước chân theo người kia quá hưng phấn quên cảm giác khó chịu, lần này cảm giác khó chịu có chút tăng thêm.
Hàn Phỉ săn sóc vỗ vỗ vai Tống Mật Nhi, cười ở bên tai nàng nói:
“Chúng ta đi góc kín bên kia đi, tương đối an tĩnh.”
“Tốt.” Tống Mật Nhi gật đầu, xem một chút nàng lần này ánh mắt nhất định sẽ không sai rồi, nam nhân nhiều dịu dàng, còn chăm li đến cảm giác của nàng, nàng phải từ từ thu thập loại cảm giác này mới có thể vận dụng vào trong tiểu thuyết, ha ha.
Cùng Hàn Phỉ ở trong góc ngồi vào chỗ của mình, rất nhanh phục vụ hỏi bọn họ muốn uống gì, Tống Mật Nhi chợt nhớ lại lần trước uống rượu say thần trí mơ hồ, vì vậy vội vàng hướng phục vụ lắc tay
“Tôi không uống rượu, cám ơn.”
Cùng cái xú nam nhân đó xảy ra quan hệ hoàn toàn là ngoài ý muốn, nàng chỉ là muốn thu thập tài liệu, không muốn bán mình.
“Như vậy cho Tống tiểu thư nước cam là được.” Nói xong, Hàn Phỉ che Tống Mật Nhi đối với phục vụ nháy mắt ra dấu, phục vụ tiếp thu được tin tức gật đầu một cái rời đi.
“Tống tiểu thư là lần đầu tiên tới chỗ sao?” Hàn Phỉ dịu dàng hỏi thăm.
“Không phải… nhưng là tới cũng rất ít.” Tống Mật Nhi cười mị mị mà nói đối với Hàn Phỉ lễ phép có ấn tượng rất tốt
“Cái đó....”
Nhưng kỳ quái, nàng có thể to gan hướng người kia hỏi ra vấn đề mà đối với Hàn Phỉ lại muốn nói lại thôi, giống như muốn hỏi ra ba vòng của anh bao nhiêu này rất khó chịu.
“Cái gì?”
“À, không có gì.” Tống Mật Nhi đem lời nuốt trở lại bụng, ừ, còn chờ quen thuộc một chút hỏi, đừng dọa đến người ta.
“À….” Trong bóng tối Hàn Phỉ nhìn Tống Mật Nhi ánh mắt càng phát ra thâm trầm xảo trá, a, hắn chính là thích loại hình này, thanh xuân mê người, tốt nhất còn là loại không có đầu óc gì sẽ không khó giải quyết, xem ra con mồi tối nay... đã là vật trong túi.
Rất nhanh, phục vụ đem hai ly nước cam tới, một ly đưa cho Tống Mật Nhi, một ly cho Hàn Phỉ, Tống Mật Nhi ngạc nhiên nói:
“Anh cũng uống nước cam?”
“Ha ha, phối hợp với Tống tiểu thư, thật ra thì tôi cũng không thích uống rượu lắm.”
“À.” Thật tốt, lại phát hiện một ưu điểm rồi.
Tống Mật Nhi ở bên ngoài ngồi chồm hổm quá lâu có chút khát nước, nhanh chóng uống một ly nước xuống bụng, nhìn thẳng vào mắt hắn cười cười, nàng không khỏi có chút xấu hổ, hồi lâu Tống Mật Nhi hình như hơi nóng, nàng giật nhẹ cổ áo lo lắng hỏi:
“Hàn tiên sinh, anh có hay không cảm thấy chỗ này nóng quá.”
“Nóng? Sẽ không…em làm sao vậy?” Hàn Phỉ nhỏ giọng hỏi.
“À, không có việc gì, chỉ là hơi nóng.” Thế nhưng cổ nhiệt từ từ lên khiến Tống Mật Nhi cảm thấy có cái gì không đúng, đó không phải là nóng bình thường, hơn nữa toàn thân nóng ran làm cho nàng hận không được cơi hết đồ, dần dần nàng cũng bắt đầu có chút hoa mắt, có cái gì không đúng… thật không đúng.
Tống Mật Nhi chợt đứng dậy, vội vàng nói: “Hàn tiên sinh, tôi có chút không thoải mái, tôi muốn về nhà trước.”
“Cần gì gấp gáp như vậy?” Hàn Phỉ cũng đứng dậy, một cái đỡ nàng hư mềm, vẻ dịu dàng bắt đầu từ từ rút đi, từng tia dâm đãng cười tà xuất hiện tại khóe môi hắn
“Em không thoải mái không nên chạy loạn, anh dẫn em đi nghỉ ngơi.”
“Không cần, cám ơn, tôi có thể về nhà.” Tống Mật Nhi mơ hồ có chút lo lắng, khó chịu cắn môi đỏ khước từ Hàn Phỉ, cũng không biết thế nào cũng đẩy không ra, hoàn toàn không có lực chỉ có thể mặc cho Hàn Phỉ từng bước một dẫn nàng ra khỏi hộp đêm, rất nhanh nàng liền ý thức mơ hồ phát hiện mình ở tại một khách sạn.
Kinh sợ mở to mắt, nàng hung hăng cắn chính mình ép mình tỉnh táo, bên giường Hàn Phỉ đứng ở bên nới lỏng cà vạt, Tống Mật Nhi kinh hãi.
“Hàn tiên sinh, anh muốn làm gì?”
“Làm gì? Em không phải không biết?” Hàn Phỉ vẻ dịu dàng săn sóc vào lúc này hoàn toàn biến mất không thấy, bốn bề vắng lặng hắn không cần giả bộ
“Ha ha, xem em ở bên ngoài hộp đêm chỉ là muốn tìm kim chủ thôi, đúng không? Anh chỉ là thành toàn cho em mà thôi, trùng hợp em là loại hình anh thích, chỉ cần em đi theo anh, làm tình nhân của anh, em muốn cái gì anh liền cho cái đó.”
Tống Mật Nhi bị dọa hỏng chống lên thân muốn chạy trốn, lại bị Hàn Phỉ ném vào trên giường
“Muốn chạy? Chỉ sợ em không có cái hơi sức này.”
“Anh, anh cho tôi uống cái gì?” Thì ra là nàng có cái gì không đúng không phải tình cờ là bẫy của hắn, Tống Mật Nhi từ đầu đến chân mắng mình một lần quả thật chính là ngu ngốc chuyển thế, nhìn Hàn Phỉ từng bước đến gần Tống Mật Nhi cật lực mắng to:
“Khốn kiếp, anh là kẻ ngụy quân tử, không nên đụng vào tôi, anh dám đụng tôi sẽ liều mạng với anh.”
“Tới nha, anh rất phụ nữ khi bị thích kích thích, nếu như cá chết thì sẽ không vui rồi.”
Tống Mật Nhi cũng không chống đỡ nổi thân thể nữa, nàng không biết mình uống cái gì nhưng nhất định là thức uống sẽ hại nàng lâm vào vạn kiếp bất phục, nàng không thể ngất đi, nàng nhất định có thể chống lại sự nóng ran này.
Nhìn Tống Mật Nhi liều mình chống trả tái nhợt, Hàn Phỉ chợt nhào tới thân thể mềm mại của nàng
“Tiểu mỹ nhân, không cần từ chối, anh cho em dùng chính là xuân dược, rất nhanh dược hiệu sẽ từ từ bộc phát anh bảo đảm để cho em dục tiên dục tử, ha ha ha.”
“Biến, cút đi cho tôi!”
Đối với hắn da thịt tiếp xúc Tống Mật Nhi sinh ra cảm giác buồn nôn, trong chớp nhoáng này trong đầu nàng xuất hiện... chỉ có bộ dáng của hắn, nhưng nàng lại còn không biết tên của hắn, nàng chỉ biết,muốn hắn cứu nàng, hu hu.... Nàng thật là sợ, nàng cũng không cần chơi nữa.
Hàn Phỉ một cái xé ra vải vóc trên ngực Tống Mật Nhi, khiến Tống Mật Nhi mất khống chế sợ hãi kêu:
“Không cần!” Giờ khắc này Tống Mật Nhi thật cho là mình chơi với lửa có ngày chết cháy rồi...
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
136 chương
91 chương
12 chương
48 chương
64 chương
8 chương
61 chương