Điềm Tâm Yêu Đùa Giỡn
Chương 3
Bãi đỗ xe an tĩnh, Đỗ Vịnh Duy đi tới trước xe Porsche đang khi cửa xe chuẩn bị mở, một tiếng hô phá vỡ sự yên tĩnh.
“Chờ một chút!”
Đang gọi hắn? Đỗ Vịnh Duy cau mày quay đầu, còn chưa kịp phản ứng liền bị một xung lượng đụng cho lui về sau một bước, cúi đầu ngạc nhiên nhìn người ôm lấy bắp đùi của mình, tay còn dặt ở ngay chính giữa nơi không nên chạm. “Vật thể không rõ” sắc mặt cực kỳ kỳ cục thật lâu hắn mới hỏi:
“Tiểu thư, cô còn tốt chứ?” Cách chào hỏi như vậy có vẻ quá kì quái đó?
Là ai đang nói chuyện? Tống Mật Nhi bị đụng có chút lão đảo chu cái miệng nhỏ nhắn thân thể khẻ đứng lên.
Xa xa thấy người của nam chính hoàn mĩ nàng chỉ là ba chân bốn cẳng đuổi theo, đáng chết chân của mình bị trật, té chỏng cả vó, ah… chỉ là giống như không đau, mở mắt ra đây là cái gì? Sờ sờ, ah, ah ah, ah ah ah? A.... Đáy quần? đáy quần của người nào đây?
Tống Mật Nhi quẫn bách ngổn ngang trong gió rồi, bỗng dưng ngẩng đầu đối mặt với mặt của Đỗ Vịnh Duy, Tống Mật Nhi trong nháy mắt đem suy nghĩ xấu hổ ném ra ngoài chín tầng mây, a, nàng bắt được mục tiêu của nàng! Thượng Đế, tới cứu vớt trái tim nhỏ của nàng 1 chút đi! Thì ra là nam chính trước kia nàng viết đều là phù vân, đây mới là trời sinh đã…, kích động làm cho nàng quên hết tất cả.
“Chào......”
Là nàng! Đỗ Vịnh Duy nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Mật Nhi, tâm tình lại không thể tích tụ nữa rồi, vốn chính là vì tránh nàng mới chay, nàng thế nào lại đuổi kịp hắn? Đáng chết...
Canh chừng tay nhỏ bé của nàng nơi đũng quần hắn lục lọi, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ mau áp vào phái nam của hắn, hắn mang theo khuôn mặt tươi cười cắn răng nghiến lợi nói:
“Tiểu thư, cô có thể đứng lên được không?”
Mặc dù hắn không phải kẻ lạnh nhạt, nữ nhân gì đều nuốt xuống được, chỉ là cái thiếu nữ tản ra hơi thở mê người này nếu như bị hắn trêu đùa sẽ có phản ứng bình thường sao?
“A!” Tống Mật Nhi lúc này mới phát hiện ra tư thế của mình là “ sáng ý” cỡ nào, vội vàng bò dậy đối mặt với Đỗ Vịnh Duy, hắn thật sự đẹp trai!!
Nàng cũng không muốn nói giải thích gì đó ư? Một bộ mặt mau chảy nước miếng nhìn hắn là có ý gì, hắn là đồ ăn ngon lắm chắc?
Vậy mà, đang khi Tống Mật Nhi muốn nói chút gì thì đột nhiên phát hiện trước mắt Đỗ Vịnh Duy sao đã thành 2 người, không 3 người đây... Thật choáng váng thật choáng váng… mỹ nam tại sao sáng ngời thế chứ?
“Anh, anh đừng cử động.” Tống Mật Nhi đột nhiên kinh ngạc hướng về phía Đỗ Vịnh Duy chu mỏ ra lệnh:
“Anh cứ thế làm đâu tôi cũng muốn hôn mê.”
Nhìn nàng bắt đầu lung la lung lay đứng không vững, hắn tức giận nói:
“Ngượng ngùng, tiểu thư kẻ lung lay là cô, tôi không có cử động.”
Là nàng, cái gì là nàng? Tống Mật Nhi như có một cỗ khí nóng xông lên đầu óc bắt đầu ý thức không rõ, hồ đồ lầm bầm lầu bầu:
“Không phải là tôi, không phải tôi, là anh....” Chợt nhào tới trên người hắn, Tống Mật Nhi là bộ dạng say rượu.
Martini? Mùi rượu ruen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi hắn, nàng lúc nào uống Martini?
“Cô mới vừa uống gì hả?”
“Hả?” Tống Mật Nhi hề hề mà cười cười, đầu lưỡi nói:
“Uống...... Đúng vậy, uống, phục vụ đưa cho tôi.”
Đỗ Vịnh Duy đỉnh đầu có mấy vạch đen, xem ra thật là người khác cố ý an bài, không chỉ thế mà lại cho cô gái này uống Martini rượu mạnh nhưng có tác dụng chậm.
“Ha ha ha, là anh, là anh,.... tôi muốn tìm chính là anh, anh để tôi tìm thật lâu! Anh là của tôi...là của tôi...”Nam chính hoàn mỹ… Tống Mật Nhi mơ mơ màng màng cười hì hì chỉ biết là nàng không thể thả mỹ nam trước mắt đi, cơ hội ngàn năm có 1!
Hắn biết nàng sao? Hắn lúc nào lại biết nàng?
Muốn tránh Tống Mật Nhi, Đỗ Vịnh Duy lại bị Tống Mật Nhi say rượu giống như bạch tuộc thật chặt cuốn lấy, thế nào chưa từng có người nói cho hắn biết phụ nữ khi say rượu cũng khó dây dưa như vậy, hơn nữa lại là 1 kẻ chẳng biết gì về rượu.
“Tiểu thư, cô đại khái nhận lầm người, tôi không biết cô.”
“Nhảm, tôi mới sẽ không nhận lầm người.” Tống Mật Nhi hai gò má đã hồng, cặp mắt mê ly nhìn chằm chằm hắn… con mồi của nàng.
“Anh chính là người đàn ông hoàn mỹ, tôi nhất định sẽ không bỏ qua anh được.” Tống Mật Nhi nhiều lực đem Đỗ Vịnh Duy đặt ở trên cửa xe, nàng say rượu hoàn toàn đem bản tính che giấu với mọi người giờ phát huy cho được, cái lưỡi mềm mại liếm môi nhỏ anh đào có chút không nghi ngờ ý tốt nhìn Đỗ Vịnh Duy
“Anh liền ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thôi.”
Nữ nhân này là điên đủ rồi, còn nói hắn chuẩn bị đảm đương gì sao? Nàng thật cho là nàng có thể áp chế hắn sao?
Đang khi Đỗ Vịnh Duy chuẩn bị phản kích, Tống Mật Nhi bất ngờ “Xoạt” một cái khéo khóa trước ngực hắn trong nháy mắt để cho cơ bụng của hắn triển lộ ở trước mắt nàng.
“Ok!” Tống Mật Nhi say rượu vẫn không quên ý nguyện ban đầu của mình
“Quả nhiên như mình đã nghỉ, hoàn mỹ nha, đến đây…tôi phải kiểm tra chỗ khác.” Ngây ngốc mà cười cười, nàng cần phải xác định người đàn ông này có phải hay không là nam chính thích hợp nàng đang cần.
Thì ra nàng đã tại trong đầu đem ý nghĩ không đứng đắn với hắn thực thi vô số lần? Đỗ Vịnh Duy hít sâu, quyết định cuối cùng cảnh cáo nàng lần thứ nhất
“Này, cô, mặc cô là thật say hay giả say, xin cỏ bỏ tay của mình ra khỏi thân thể tôi được không?”
Nhưng Tống Mật Nhi lại kiểm tra vô cùng dũng cảm, tay nhỏ bé không ngừng lục lọi lồng ngực hắn, bụng, vì tác dụng của rượu cồn làm cho nàng to gan hơn bình thường, cũng hoàn toàn biết mình đang làm cái gì... (L: này có tính là quấy rối tình dục ko nhỉ?)
Nàng lại gần ngực của hắn, hô hấp nóng rực lơ đãng quét qua nơi mẫn cảm trước ngực làm cho hắn bản năng bắt đầu nhô ra...... Một cỗ dục vọng nguyên thủy từ bụng dâng lên, làm cho hắn mau không thể tự chủ.
Thật là đủ rồi! Chợt đỡ hông của Tống Mật Nhi, cúi đầu hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, một đôi mắt to mờ mịch vô tội rồi lại trêu đùa, đầu lưỡi nhỏ bên môi đỏ mọng thở khẽ, tất cả… tất cả đều rõ ràng là đang quyến rũ.
“Là cô ép tôi đấy, vô đã chủ động như thế, cũng không thể trách tôi.” Xem ra hắn cũng muốn không kiêng kị một lần.
(hết chương 1)
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
9 chương
65 chương
14 chương
28 chương
144 chương