Edit: Tuyết Liên Nói không khiếp sợ là không thể nào, lòng của hắn bởi vì nước mắt ràn rụa  của cháu mình mà tê tâm liệt phế nói nhỏ mà đau thương “Vịnh Tâm, không nên như vậy.” “Ngài xem, bây giờ biết cháu có bao nhiêu hư phải hay không? Cháu cái gì cũng biết lại giả vờ không biết lệ thuộc vào ngài, hưởng thụ ngài đối với cháu tốt chỉ là bởi vì cháu sợ một người, sợ hãi bị vứt bỏ nhưng là xin ngài không nên chán ghét cháu, không muốn yêu thương cháu, cháu sai rồi, nhưng cháu không có lừa ngài, cháu rất yêu ngài, thúc thúc.” Hai chữ một hồi chấn tâm yên lặng, Đỗ Vịnh Duy chợt chậm rãi thở phào một cái “Cháu biết không đây là ngươi lần đầu tiên cháu gọi ta là thúc thúc như vậy.” Hắn biết là bởi vì bọn họ số tuổi không kém bao nhiêu, nàng không gọi hắn là thúc thúc, càng thêm bởi vì đứa cháu này thống hận thân phận con riêng không muốn cùng Đỗ gia nhấc lên bất kỳ quan hệ gì mặc dù hiện tại tất cả đều đã qua, gọi hắn là tiểu thúc cũng là gắng gượng lắm rồi, hắn cũng là đặc biệt nhưng nàng vẫn không hy vọng vì vậy gọi để cho nàng nhớ tới mình có liên quan đến Đỗ gia. “Cháu biết rõ.” An Vịnh Tâm vô dụng nức nở. Nước mắt không ngừng chảy xuống. Nhìn nàng đau lòng như vậy, hắn đau lòng không dứt vì vậy nhẹ giọng đùa giỡn nói “Thế nào? Cháu bây giờ là ở ghét bỏ ta đã già sao? A, cháu sẽ không phải là đang thay đổi cùng kiếm cớ ghét bỏ ta đi.” Phù một tiếng bật cười, nàng cười rộ lên ngửa đầu chống lại mắt hắn, ăn ý biết bọn họ đã ngầm hiểu lẫn nhau, tất cả đều đã qua lại nói cũng là dư thừa, “Chú giờ mới biết mình đã là lão già  sao.” Bật cười, lão già? Hắn chỉ là ba mươi tuổi đầu, không đến nỗi bước vào hàng ngũ lão già chứ? “Được, ta là lão già, cháu nhanh một chút rời đi lão già ta đi đùa giỡn mỹ nam nhà cháu đi!” “Ah, vậy chú nhất định là lão già đẹp trai nhất thiên hạ.” An Vịnh Tâm miệng ngọt mà nói nghĩ lại, trong mắt tự dưng nghiêm túc sáng bóng “Chỉ là nói thật, chú có phải hay không đi vào hàng ngũ lão già  trước tiên nghĩ suy tính chuyện lớn cả đời của chú đã?” “Cháu nói cái gì?” Đỗ Vịnh Duy không hiểu. “Tống Mật Nhi.” An Vịnh Tâm không cho phép hắn trốn tránh, túm cổ áo của hắn nhìn gần hắn “Nói! 2 người rốt cuộc là quan hệ gì, đừng có dùng cái gì lý do gì đó để qua loa đừng trách, cháu không phải ngu ngốc.” Đỗ Vịnh Duy trong lúc nhất thời cứng họng, không ngờ cô cháu lại đột nhiên hỏi như vậy mình, mà hắn... Hình như thật còn không có suy tính rốt cuộc hắn cùng Tống Mật Nhi là một dạng quan hệ gì, mà ánh mắt của An Vịnh Tâm hình  như đang nhìn hắn chăm chú, làm hắn một hồi hoảng hốt “Không có quan hệ gì!” “Không thể nào!” Nàng không thể nào nhìn lầm ánh mắt của Tống Mật Nhi. “Ta không cần thiết phải lừa cháu.” Ánh mắt có chút lóe lên “Cô ấy là tác giả viết tiểu thuyết cần ta giúp 1 sỗ việc, cho nên tạm ở nhà ta, đợi khi nàng viết xong bản thảo sẽ rời đi.” “Thật chỉ là như vậy?” Nhìn An Vịnh Tâm ánh mắt hồ nghi, hắn than thở, giơ tay đầu hàng “Được rồi, ta thừa nhận nàng rất thú vị, ta cũng rất ưa thích trêu chọc nàng, chỉ là hoàn toàn chính xác là không phải quan hệ kia, có lẽ là cuộc sống của ta quá nhàm chán cũng cần một vật điều hòa, cho nên chúng ta chỉ là đôi bên cùng có lợi mà thôi, thật!” Cho nên đối với hắn mà nói, nàng chỉ đúng là một người đi đường giáp, hoặc người qua đường Ất mà thôi. Tống Mật Nhi ngơ ngác đứng ở ngoài cửa dựa vào tường, cảm giác trên người hơi sức một chút xíu không có, hư mềm đến nỗi ngay cả hơi sức thở cũng mau không có. Nàng nghe được câu nói đầu tiên chính là “Chúng ta không có quan hệ gì”. Tống Mật Nhi tròng mắt cười khẽ, không hiểu tại sao trong lòng giống như một khối to tựa như đau đớn nàng nhìn thấy bộ dạng êm ái cưng chiều ôm An Vịnh Tâm của hắn, ánh mắt của hắn giống như là đối đãi một đồ trân ái  hắn chưa bao giờ dùng qua cái loại  ánh mắt đó nhìn nàng, hắn yêu An Vịnh Tâm đi, rất yêu đi? A, hắn nói, nàng viết xong bản thảo sẽ rời đi nhà hắn. Tống Mật Nhi! Mày chính là kẻ đại Ngốc, biết rất rõ ràng đều là mình đơn phương, cái người ưu tú người kia căn bản sẽ không thích mày, mày tại sao còn len lén ôm hi vọng nghĩ có lẽ hắn cũng sẽ yêu mình đây? Mày cứ vậy xông vào muốn nói cho hắn biết mày viết xong bản thảo thì đã sao đó là tăng nhanh quan hệ kết thúc giữa 2 người mà thôi, theo lý luận của hắn xong bản thảo đại biểu là kết thúc. Đúng vậy, nàng rõ ràng cái gì cũng hiểu nhưng tại sao đang nghe hắn nói nàng chỉ là vật điều hòa sinh hoạt của hắn thì có thể đau lòng đến hít thở không thông vậy, đôi bên cùng có lợi? Đối với hắn mà nói mấy ngày này  chung đụng. Cảm giác của bọn họ chỉ là cùng có lợi! Là nàng tự mình đa tình? Nàng giống như một diễn viên hí khúc, ngây ngốc đến gần hắn không cẩn thận bỏ ra tình cảm của mình nhưng chỉ là trở thành vật điều hòa thế nhưng tất cả cũng không phải lỗi của hắn không phải sao? Tống Mật Nhi ngồi trên mặt đất, ôm đầu gối không dám khóc thành tiếng, mặc cho nước mắt tích tích chảy xuống chỉ là cắn môi, từ vừa mới bắt đầu quan hệ của bọn họ chính là trợ giúp lẫn nhau, hắn không có cho nàng bất kỳ cam kết gì. Nàng không thể nào đi trách cứ những cái gì, nhưng lòng của nàng phải làm sao? Căn bản không nghe mình sai bảo thật là đau, vẫn như cũ là đau đến khó có thể chịu được, nàng đã yêu hắn phải làm sao đây? Yên lặng thả ra canh trong tay, Tống Mật Nhi từ trong túi móc ra giấy bút không có làm sao bây giờ, hung hăng lau đi nước mắt nàng nên rời đi, thừa dịp trước khi hắn tàn nhẫn nói ra xong bản thảo liền kết thúc nàng rút lui trước. Tống Mật Nhi, đúng vậy, mày nhất định yêu còn không sâu, rời đi hắn mày sẽ quên tất cả, rời đi là tốt... “Vịnh Duy, chú có thể gạt cháu, lừa gạt mình, lừa gạt bất luận kẻ nào nhưng là đầu tiên cháu hỏi lòng của chú 1 chút, chú thật sự là nghĩ như vậy?” An Vịnh Tâm tay nhỏ bé chỉ lên ngực Đỗ Vịnh Duy. “Cô ấy đối với chú mà nói thật chỉ là vật điều hòa, là quan hệ cùng có lợi sao? Hoàn toàn không quan trọng sao?” “Cháu rốt cuộc muốn nói cái gì?” Đỗ Vịnh Duy bỏ qua một bên, có một ti ti thấy phiền não. “Suy nghĩ một chút cánh tượng 1 người đi chung với nhau, suy nghĩ một chút cô ấy đối với chú làm những gì, chú thật không phát hiện được cô ấy yêu chú sao? Cô ấy vô cùng yêu, hơn nữa cũng rất hiểu rõ chú, câu nói ở bệnh viện kia chú vẫn chưa rõ sao?” Đỗ Vịnh Duy hình như có chút khiếp sợ, hắn chưa bao giờ suy tư đến phạm vi này, Vịnh Tâm nói co gái kia thương hắn có khả năng sao? “Đừng như vậy ngây ngốc vậy nhìn cháu, thông minh như Đỗ Vịnh Duy làm sao có thể hoàn toàn không biết, chú chỉ là chống cự những cảm giác này không muốn biết thôi.” An Vịnh Tâm để ý đến hắn trên  phát trán. “Cháu sẽ giải thích cho chú, Vịnh Duy, chú thấy chuyện trong nhà của Đỗ gia những thứ ngổn ngang kia, cũng nhìn thấy cháu cùng Thẩm Tư Kiều yến đến điên cuồng như vậy, chú sợ mình cũng lâm vào tâm tình như vậy có đúng không? Chú trốn tránh yêu cùng được yêu nhưng là như vậy là không đúng, Vịnh Duy, chú đáng giá để 1 nữ nhân yêu mình, chú cũng có thể học  cách yêu. Bỏ lỡ Tống Mật Nhi sợ sẽ cả đời tiếc nuối.” Trong lúc nhất thời, hắn lọt vào giao chiến nội tâm, lời nói  của Vịnh Tâm đem đáy lòng hắn từ từ rút ra, hội tụ thành từng cỗ  lực lượng cường đại đánh thẳng vào trái tim của hắn, để cho hắn có chút mờ mịt. “Vịnh Duy, chú không nên chống cự những cảm giác này, thử từ từ tiếp nhận chú sẽ phát hiện, so với trong tưởng tượng yêu cô ấy hơn, chú đã yêu cô ấy.....” Chú đã yêu cô ấy. Hắn… yêu Điềm Tâm bé nhỏ? Có khả năng sao? Đột nhiên, cửa bị đẩy ra một tiểu y tá thấy 2 người có chút luống cuống “Xin lỗi, xin lỗi, cửa không có khóa tôi không cẩn thận đẩy vào, Đỗ bác sĩ ở cửa có một bình ấm cùng một tờ giấy, tôi có thể đưa cho bác sĩ sao?” Đỗ Vịnh Duy cau mày, suy nghĩ bị cắt đứt để cho hắn có chút nhức đầu “Lấy vào đi.” Nhận lấy bình ấm cùng tờ giấy, hắn đáy lòng không hiểu có chút lo lắng, cái này bình này... là cô gái kia mua, tờ giấy... nhanh chóng mở ra vậy mà chỉ có mấy chữ đơn giản: Đỗ Vịnh Duy, tôi đã xong bản thảo rồi, cám ơn anh. Tôi đi, hãy  bảo trọng. Tống Mật Nhi “Xoạt”  một cái từ trên ghế đứng lên, trong tay hắn tờ giấy bay xuống trên bàn làm việc, hắn gân xanh chợt hiện đúng vậy hắn tức giận, vô cùng tức giận, cái gì gọi là “Tôi xong bản thảo rồi.”, cái gì  là “Tôi đi”? Nàng lại dám xong bản thảo  cứ như vậy n tùy tiện lách người, nàng thật cho là lợi dụng Đỗ Vịnh Duy hắn xong mà có thể tiện tay vứt bỏ như vật phẩm sao? Đáng ghét! Hắn không có nói nàng có thể trước đi nàng làm sao dám đi? “Vịnh Tâm, ta có việc đi trước!” Nhìn hắn thất thường cầm áo khoác lao ra khỏi phòng làm việc, An Vịnh Tâm mới chậm rãi nâng tờ giấy nhìn, khóe môi xinh đẹp lộ ra một nụ cười hài lòng. Vịnh Duy, cháu đã nói rồi, chú so với trong tưởng tượng của mình yêu nàng nhiều.