Edit: Tuyết Liên “Tôi.... Tôi không được.” Tống Mật Nhi càng không ngừng thở gấp, giống như là mau hít thở không thông hư mềm…hắn tại sao có thể, tại sao có thể liếm trong đó quá tà ác, quá đáng sợ. “Anh mau dậy đi, không được, không được ….” “Em có thể làm được, tin tưởng mình đi, hãy cảm thụ nó nói cho tôi biết đây là cảm giác gì.” Đỗ Vịnh Duy cười, hiển nhiên hắn sẽ không dễ dàng như vậy bỏ qua cho nàng, đây chính là kết quả nàng một lần lại một lần khiêu khích hắn, hắn cũng thuận tiện dạy dỗ nàng cái gì gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy. “A....” Tống Mật Nhi thét chói tai, cảm thấy hắn lại gia nhập 2 ngón tay, môi của hắn đã rời đi nơi mắc cỡ đó thay vào đó là hai ngón tay thon dài, bắt đầu 1 lần lại 1 lần nhanh chóng ở bên trong nàng ra vào, đi theo là tiếng nước chảy phát ra một tiếng va chạm mập mờ. “Đủ rồi, đủ rồi… tôi không được, thật sự là không được rồi.” “Là thế nào không được? Khoái lạc sao?” Đỗ Vịnh Duy ý xấu nói, trong nháy mắt trừ đi  mọi thứ che kín tầm mắt cho nàng khuôn mặt nhỏ nhắn mê say một lần nữa xuất hiện ở dưới ánh đèn, cái loại nét mặt câu nhân đó để cho dục vọng của hắn bị đau, ngón tay dài theo bản năng thêm tốc độ nhanh hơn khiến Tống Mật Nhi hung hăng níu chặt cái chăn, tứ phía rên rỉ. “Tôi không biết, không biết...” Tống Mật Nhi lắc đầu chỉ có thể hồ đồ  rên rỉ, khi ngón tay dài hắn mạnh mẽ  đút vào Tống Mật Nhi rốt cuộc một tiếng càn rỡ thét chói tai, đạt tới cao triều hoa dịch phun ra dính đầy hai tay của hắn. Nàng hư mềm vô lực nằm, hình như nằm ở một trên 1 khối bông mềm mại hoàn toàn không suy nghĩ muốn động, nhưng là nếu như nàng cho là hắn ở chỗ này dừng, vậy thì quá ngây thơ rồi. Hắn chợt đề lên thân thể Tống Mật Nhi  nhìn nàng mờ mịch hai mắt giật mình sâu kín tỉnh lại, ngón tay vuốt tóc rơi trên trán nàng, môi mỏng nâng lên “Em biết không? Dáng vẻ của em khi cao triều cực kỳ xinh đẹp.” Lúc này, Tống Mật Nhi mới ý thức tới chuyện mới vừa xảy ra, nàng cao triều.... Thì ra là cao triều là loại cảm giác ấy, quả thật giống như đã chết, hay như đang hôn mê! “Tôi, tôi lại không thấy được làm sao biết!” Tống Mật Nhi nói xằng nói bậy giải thích, hắn thật hiểu được thế nào làm nàng xấu hổ, lần đầu tiên ý thức được người đàn ông này là không chọc nổi, Tống Mật Nhi… mày mắt kém, gì mà quyến rũ hắn chứ? “Không thấy được?” Đỗ Vịnh Duy lại hình như rất nghiêm túc suy tư lời Tống Mật Nhi nói, tròng mắt đen nghiêng mắt nhìn đến một bên gương lớn khổng lồ thử đồ… a…hắn hình như tìm được phương pháp tốt rồi. Một tay nâng lên Tống Mật Nhi cả người trần truồng mềm mại, bị sợ đến nàng sợ hãi kêu “Anh, anh muốn làm gì... Oa, lạnh… lạnh quá.” Đỗ Vịnh Duy không dài dòng dây dưa  đè ép thân thể Tống Mật Nhi dán lên gương thử đồ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm cằm của nàng, để cho nàng bị buộc nhìn chằm chằm vào mình trong kính, ở bên tai nàng phun  hơi thở nóng rực, quyến rũ hỏi: “Như thế nào? Nhìn thấy không?” Trước người lạnh lẽo cùng sau lưng dán chặt nóng rực đồng thời kích thích khiến Tống Mật Nhi run rẩy không dứt, nàng trừng to mắt mà nhìn xem cô gái trong gương kia, thật lâu sau mới hồi hồn hai mắt mang nước, môi sưng đỏ giống như là bị hung hăng ngược qua một phen, mặt kiều mỵ dáng vẻ khó chịu nữ nhân kia chính là nàng! “Không thấy được, không thấy được!” Tống Mật Nhi chợt nhắm mắt lại, đều là hắn khi dễ nàng, hu hu hu “Điềm Tâm bé nhỏ, cần gì lừa mình dối người... Được rồi, vậy chúng ta tới một lần.” “Hả?” Tống Mật Nhi ngây ngốc a một tiếng, cảm thấy nàng lần nữa rời đi gương, mở mắt ra lại phát hiện hắn như cũ duy trì tư thế đứng ở phía sau của nàng, mà nàng thân thể cứ như vậy xuất hiện tại trong gương, trong gương... phản chiếu hình ảnh bọn họ, nàng nhỏ nhắn,  hắn cao lớn cực kỳ...... hài hòa lại mập mờ không rõ. Bỗng chốc, bàn tay hắn đặt lên một bên rất tròn càn rỡ vuốt ve đè ép, ngón tay dài còn nắm được đầu v* nàng trêu đùa, lần nữa kích thích giác quan của nàng trong lúc nhất thời Tống Mật Nhi nhìn tất cả trong gương cơ hồ ngu… hắn…hắn cư nhiên để cho nàng trơ mắt nhìn bọn họ đang làm tình…! Người đàn ông này nhất định là điên rồi. “Nhìn thấy không, thích không?” “Đâu, nào có thích.” Nàng cắn cái miệng nhỏ nhắn phản bác, tóc dài bởi vì khẩn trương mà ướt mồ hôi, nàng cảm thấy rõ ràng hắn dán chặt mình, có chút không dám nhìn gương, nàng biết hắn nhất định sẽ nói đến làm được, mới vừa rồi hắn cũng đã diễn qua, chỉ là...cảm giác kia hồi tưởng lại thật đúng là khá tốt, phi phi phi… Tống Mật Nhi mày cái sắc nữ này rõ ràng rất không có tiền đồ. “Em nhìn thật kỹ trong gương, chúng ta sẽ bắt đầu.” Nói xong, môi của hắn chạy đến bên tai của nàng, nhẹ nhàng thổi ra hơi nóng rực sau đó đưa ra lưỡi thăm dò vào trong tai của nàng, 2 tay nắm giữ ở trước ngực nàng hấp dẫn  bóp. “Ừ....” Tống Mật Nhi khó nhịn khi hắn đụng chạm thân thể, cảm giác mình nhanh lần nữa bị thiêu đốt, hu hu nàng rốt cuộc biết loại cảm giác này căn bản không có thể nhớ kỹ được, đầy trong đầu cũng mau trống không còn thế nào suy tư nhưng nàng rõ ràng có thể  cảm thấy tay hắn chạm da thịt mềm mại của nàng, mà bộ ngực bởi vì hắn trêu chọc mà nở rộ, kích thích nàng không nhịn được yêu kiều. “Điềm Tâm bé nhỏ, mở mắt, em sẽ bỏ qua tất cả.” Hắn tà ác gọi, một tay lặng lẽ rời đi trước ngực của nàng, thăm dò vào nàng nơi tư mật đã sớm  chuẩn bị cho hắn. “Đừng!” Tống Mật Nhi đà điểu mở mắt, không hề phòng bị mà đối với hắn trong gương, sau đó liền bị ánh mắt nóng rực mà mị hoặc của hắn thôi miên, không cách nào dời đi tầm mắt chỉ có thể run rẩy nhìn hắn, không có tiền đồ lên tiếng yêu kiều. Nhẹ xoa hoa hạch mẫn cảm, tay lại lần nữa thăm dò vào hoa kính của Tống Mật Nhi đã qua cao triều một lần lại dịu dàng làn nàng run rẩy phát ra tiếng rên rỉ hắn lại xâm nhập hơn nữa. Hắn lộ ra tươi cười tà mị, hôn sau gáy nàng, khẽ cắn da thịt mẫn cảm nhất. Tống Mật Nhi không cách nào nói ra bất kỳ lời nói nào, chỉ còn lại thở dốc kịch liệt, cùng với xấu hổ  khoái cảm hỗn hợp mềm mại rên rỉ. Ngón tay của hắn ở trong hoa kính của nàng lặp lại ra vào chạy nước rút, khi nàng ngượng ngùng suy nghĩ muốn tránh ra thì hắn liền đem hai chân thon dài của nàng mở thêm, cánh hoa đã chuẩn bị đầy ái dịch, xoa lấy cơ hồ có lẽ đã vào hoa hạch. “Điềm Tâm bé nhỏ xem gương 1 chút, nói cho tôi biết cảm giác em là gì.” Đỗ Vịnh Duy dụ dụ dỗ nói, ngón tay dài càng thêm thăm dò vào giữa cánh hoa của nàng, cảm nhận được nàng chặt chẽ bao lấy ngón tay của hắn, cảm giác ướt mềm, chặt kít để cho hắn cơ hồ không nhịn được dục vọng đau đớn. Hắn cũng thở hổn hển, biết rất rõ nàng đối với hắn lực hút như vậy, lại thị giác đồng thời kích thích để cho hắn cơ hồ cũng nhanh vô dụng. Tống Mật Nhi run sợ tầm mắt trở lại trong kính, thở hổn hển đôi tay không biết theo ai, chỉ có thể đà điểu nghiêng về phía sau, thừa nhận vì ngón tay dài của hắn mà co rúm, tóc dài rơi trên gò má đỏ, môi đỏ mọng bởi vì  động tác của hắn mà bật ra tiếng rên làm người ta mê say, ghét… Hắn lại còn hỏi được nàng nói xem là cảm giác gì. “Không nói sao? Vậy quá đáng tiếc đấy.” Đỗ Vịnh Duy cười, chợt rút ra ngón tay dài khiến Tống Mật Nhi theo bản năng liền phát ra tiếng bất mãn, nàng toàn thân đều ở đây nói cho nàng biết, nàng khó chịu, rất khó chịu, nhưng....Nàng chỉ có thể giống như mèo nhỏ khóc khẽ dán lấy hắn. “Muốn sao?” Đỗ Vịnh Duy tròng mắt đen mang theo đùa giỡn, ôm hông Tống Mật Nhi cùng nhau ngồi trên mặt đất, nàng đưa thân vào giữa hai chân của hắn, hai chân mở ra rất lớn khiến trong mặt gương rõ ràng phản xạ ra cánh hoa của nàng bởi vì kích thích mà hồng đến đỏ, ông trời… để cho nàng chết đi! Hắn tại sao có thể để cho nàng dùng cái này tư thế ngồi “Buông tôi ra…buông  ra... ” “Không muốn sao?” Đỗ Vịnh Duy thở ra một hơi thổi tới bên má Tống Mật Nhi, ngón tay dài lần nữa chiếm hữu cánh hoa của nàng, cảm nhận được nàng co rúm lại  run rẩy, cố ý nói “Đáng tiếc, tôi còn muốn tiếp tục!” “Anh khi dễ tôi.” Tống Mật Nhi khóc khẽ  lên án, toàn thân cũng khó khăn nhịn muốn phát điên, nàng không biết này là cảm giác gì, mất mặt chết, nàng hình như chỉ muốn hắn lần nữa lấp đầy nàng, nhiều hơn… nhiều hơn. “Tôi có sao?” Đỗ Vịnh Duy nâng lên ái dịch bức bách nàng nhìn trong gương. “Em xem, là thân thể của em cho tôi thấy sự thành thực mà thôi, em rất ướt, nơi này rất ngọt, em viết tiểu thuyết có ghi đến đoạn xâm nhập này không? Nói cho tôi biết cảm thấy gì.” Tống Mật Nhi ngơ ngác nhìn gương, hình như bị lời của hắn đầu độc, tiểu thuyết nàng...đương nhiên có xâm nhập thế nhưng loại cảm giác này so viết thời điểm viết chân thật mấy ngàn mấy vạn lần, khoái cảm này là trí mạng... Tống Mật Nhi chợt lắc đầu một cái, nàng đang loạn tưởng cái gì chứ? “Không biết, anh đừng ép tôi, hu hu.” Đây cũng quá đáng sợ đi. “Không phải là tôi đang ép em, là em đang ép tôi.” Đỗ Vịnh Duy tròng mắt đen thật sâu đưa mắt nhìn nàng, hình như dục vọng nhẫn nại đã vọt tới cực hạn, hắn muốn nàng, hiện tại liền muốn.