Edit: Tuyết Liên “Cô... Cởi quần áo thôi.” “Hả?” Tống Mật Nhi nhìn hắn, trong lúc nhất thời cho là mình nghe nhầm rồi, không phải muốn xem bệnh sao? Tại sao phải cởi quần áo. Chẳng lẽ... Nàng chợt níu chặt cổ áo, tay run run chỉ hắn “Muốn làm gì?” “Xem bệnh.” Hắn mặt vô tội từ trong ngăn tủ lấy ra một chút dụng cụ, giống như  nghiêm chỉnh. Tống Mật Nhi mặt vô cùng đau đớn  lui về phía sau mấy bước nhìn hắn. “Đỗ Vịnh Duy! Được rồi, mặc dù tôi đầu óc không thông minh, bạn tôi thường nói tôi không ổn, chẳng qua tôi vẫn bình thường đấy! Xem bệnh làm sao sẽ phải cởi quần áo, anh nhất định là cùng ông chú bác sĩ biến thái trong truyện tranh Nhật Bản cùng một dạng có đúng không, thích lừa gạt cô gái trẻ tuổi xem bệnh, nhưng thật ra là muốn... là muốn...” Nhìn nàng mặt y hệt như trong phim, hắn không thể không thừa nhận nàng lần này cư nhiên đã đoán đúng. Chỉ là, hắn sẽ thừa nhận sao? Đáp án đương nhiên là phủ định! Muốn diễn trò phải không? Hắn cũng sẽ. Đỗ Vịnh Duy hình như kinh ngạc, từ từ buông trên tay dụng cụ của mình, mặt thất vọng nhìn Tống Mật Nhi “Thì ra là ở trong lòng của cô, tôi chính là một người như vậy... Ai...... Thôi, thật ra thì… tôi là một bác sĩ phụ sản, bình thường phái nữ tới kiểm tra cũng là phải cởi quần áo, tôi là có đạo đức nghề nghiệp, bác sĩ đối với thân thể bệnh nhân là không có ý khác, cô có thể vũ nhục tôi nhưng xin không cần vũ nhục nghề nghiệp này, như này làm cho tôi cảm thấy, cảm thấy....” (L: ôi Đỗ bác sĩ..sói xám kinh khủng..) Chợt, hắn quay lưng lại, nghẹn đến nội thương không nhịn được bả vai cuồng tiếu, sau đó Tống Mật Nhi sau lưng có ảo giác tạo thành khóc thầm, nhất thời để cho nàng xấu hổ không dứt. Thì ra là nàng hiểu lầm hắn! Hắn thật vĩ đại, lại là bác sĩ phụ sản. Gãi gãi đầu đi tới bên cạnh hắn, lôi kéo ống tay áo của hắn “Được rồi, thật xin lỗi…người ta lại không biết nanh là bác sĩ khoa phụ sản, người ta còn tưởng rằng... Ai nha, tôi nói xin lỗi có được hay không, anh đừng đau lòng!” (L: ta buồn cười quá, muốn cười lăn) Đỗ Vịnh Duy tiếp tục quay đầu, sợ nụ cười của mình lộ ra ngoài “Tôi chỉ là muốn giúp cô mà thôi...” “Được rồi rồi, là tôi sai á…, này… anh đường đường là nam tử hán, tại sao có thể cùng 1 cô gái so đo nha, cùng lắm thì tôi mời anh ăn kem bồi thường có được hay không.” Đỗ Vịnh Duy sửa sang xong vẻ mặt nhìn về phía Tống Mật Nhi, còn  hút hút chóp mũi “Vậy tôi muốn ăn Haagen-Dazs.” Ặc, thật đúng là biết chọn. “Được rồi được rồi.” Tống Mật Nhi chu mỏ “Tiếp tục tiếp tục, nhưng... phải cởi quần áo? Cởi thế nào,.... toàn bộ sao?” Đỗ Vịnh Duy cố làm vẻ nghiêm túc nói:  “Dĩ nhiên không phải, trước chỉ cần cởi ra nút áo sơ mi là có thể, tôi tới nghe nhịp tim đã.” “A, tốt.” Tống Mật Nhi ngây ngốc bỏ nút áo sơ mi trắng, chỉ là... Khoa phụ sản kiểm tra cần nghe nhịp tim? Tống Mật Nhi muốn hỏi lại muốn nói lại thôi, nàng từ nhỏ chính là kẻ khỏe mạnh cơ hồ chưa từng có vào bệnh viện cũng hoàn toàn không biết quá trình kiểm tra các loại thế nào, nàng còn chưa hỏi thì vẫn còn là tốt hơn, tránh cho hắn lại thương tâm. “Tôi nghe nghe...” Đỗ Vịnh Duy khụ khụ hai tiếng, cố làm vẻ nghiêm túc áp ống nghe mà hai mắt cũng không tự giác dõi theo cảnh sắc mê người kia, áo lót mềm mại màu hồng đào đem ngực hoàn mỹ của nàng nâng lên, cùng với nàng da thịt trắng nõn tạo thành đối lập đó là nơi hắn yêu thích không muốn buông tay, hắn còn nhớ rõ nơi đó mê người thế nào... Nhưng hắn không thể để cho cô gái trước mắt biết dụng ý của hắn, hắn bây giờ là một bác sĩ chuyên nghiệp, mà không phải là bác sĩ khoa tim mạch thiên tài Đỗ Vịnh Duy. Nhìn hắn ngón tay thon dài ống nghe màu bạc nhích lại gần ngực mình trong nháy mắt Tống Mật Nhi không khỏi bắt đầu tim đập rộn lên khẩn trương, mà lúc này trước ngực lạnh lẽo xúc cảm sinh ra thì tim của nàng đập cũng hoàn toàn mất khống chế! Phốc, nàng lại sao rồi, người ta đang nghiêm túc xem bệnh nàng thế nào còn có thể bởi vì hắn là mỹ nam mà phân tâm đây? Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rực, Tống Mật Nhi quẫn bách cơ hồ không dám ngẩng đầu, nhìn hắn ngón tay thon dài mang theo ống ở trên đỉnh núi tuyết của nàng di động, ngón tay hắn thỉnh thoảng cũng không chú ý sát qua da của nàng, làm cho nàng không nhịn được khẽ run, cảm thấy một hồi tê dại. “Sao, như thế nào?” Tống Mật Nhi gian nan nuốt nước miếng, nháy mắt to hỏi hắn. “Tim đập của cô...đập quá nhanh.” Đỗ Vịnh Duy cũng nháy mắt nghiêm túc trả lời. “Hả?” Tống Mật Nhi giả  ngu “Làm sao anh biết?” “Cô... Đang khẩn trương sao?” “Tôi? Dĩ nhiên không phải!” Tống Mật Nhi vội vàng trả lời, hu hu nàng làm sao dám thừa nhận khi hắn nghiêm túc làm việc trong lòng nàng có cảm giác đây? “Vậy sao? Chắc do dụng cụ lầm sao?” Đỗ Vịnh Duy mặt như  có chuyện lạ  lột xuống  ống nghe bệnh nghiên cứu. “Đúng nha đúng nha… nhất định là ống nghe có vấn đề.” Tống Mật Nhi thở phào nhẹ nhõm, xấu số! Bị hắn nhìn tới, tim lại nhảy gia tốc mới quái thai chứ? “A, được rồi, vậy chúng ta tiến hành mục tiếp theo, Tống tiểu thư, mời cô đem áo lót cởi bỏ.” “Cái gì?” Tống Mật Nhi choáng váng đầu một chút, trấn định nhìn hắn nhưng hắn mới vừa chính là dùng  câu Tống tiểu thư, tại còn ở trong trạng thái nghiêm túc “Vì…. tại sao vậy.” “Bình thường phụ nữ tới kiểm tra rất chú trọng kiểm tra tình hình của ngực, tôi cũng cần kiểm tra ngực của cô có hay không có gì bất thường… đó là biện pháp cơ bản nhất kiểm tra bệnh ung thư vú.” “Thì ra là như vậy.” Tống Mật Nhi xốc xếch nở nụ cười “Tốt, tôi hiểu, tôi hiểu.” Tay run run, Tống Mật Nhi đôi tay dời đến trước ngực, đây là một áo lót nút cài trước ngực chỉ cần nhẹ nhàng 1 cái là xong tất cả nhưng rồi… Tống Mật Nhi hít sâu một hơi bất cứ giá nào chợt văng ra  nút cài, nàng hai mắt nhắm lại, trực tiếp có kích động muốn chết. Nàng tại sao có thể ở trước mặt mỹ nam làm động tác bỉ ổi  như thế? Mà nàng không biết trước mắt Đỗ Vịnh Duy là dùng một loại ánh mắt nóng bỏng thế nào nhìn chằm chằm nàng, nhìn nàng tin tưởng hắn như vậy, từng bước từng bước bị ăn hết, hắn cơ hồ muốn tại chỗ ép  sự vọng động của nàng. Trên núi tuyết đầy đặn là hồng nhị ngọt ngào, hắn còn nhớ rõ  tư vị mất hồn như vậy, chỉ là.... “Tống tiểu thư, xin buông lỏng, tôi bắt đầu kiểm tra.” “A, anh kiểm tra thôi.” Tóm lại nàng chính là chết cũng không cần mở mắt, ừ nhớ quá trình, nhớ quá trình tìm được linh cảm là được rồi. “Tốt.” Nhìn nàng hai mắt nhắm chặt, hai mắt nóng bỏng mang theo nụ cười, ngón tay trực tiếp bóp lên chung quanh ngực của nàng, làm cho nàng cũng hút một ngụm lương khí, hắn nhếch môi “Nơi này đau không?” “Không biết.” Tống Mật Nhi vội vàng lắc đầu một cái. “Nơi này?” “Cũng sẽ không.” “Nơi này?” Theo ngón tay hắn di động, Tống Mật Nhi nhắm hai mắt cơ hồ cảm thấy hô hấp của hắn cũng mau phun ở ngực của nàng, đưa tới từng trận xúc cảm tê dại, mà nàng chỉ nếu muốn mở mắt thấy hắn nhìn chăm chú nàng sẽ không tiền đồ… hạ thân liên tiếp cũng bắt đầu mơ hồ mềm yếu, có một chút xíu kỳ quái, nàng... nàng thật mất thể diện. Mà nàng không biết là, trận trận hô hấp kia, không phải là ảo tưởng của nàng, mà một con sói.... thật đang từ từ cúi người đến gần cảnh đẹp hắn khát vọng, đang mau tiếp xúc một khắc kia.... “Rầm rầm rầm!” Một hồi tiếng gõ cửa dồn dập trong nháy mắt vang lên. (L: ài tên ko đạo đức nào thế ko biết) Bị sợ đến Tống Mật Nhi mở mắt ra, hắn cũng ngồi dậy lần nữa đổi lại mặt nghiêm chỉnh “Cài nút áo lại.” “Ừ.” Tống Mật Nhi chết lặng vội vàng làm theo, hắn cũng ra khỏi phòng khám rất nhanh hắn lại trở về, thật sâu nhìn nàng nói: “Tôi có việc gấp lập tức phải xử lý một chút, ở chỗ này chờ tôi không được chạy loạn, nếu mệt cứ ở chỗ này nghỉ ngơi.” “Tốt. Cuối cùng nhìn Tống Mật Nhi một cái, hắn trong lòng lại khẽ nguyền rủa đáng chết, lần sau hắn nhất định sẽ không cứ như vậy bỏ qua cho cừu nhỏ này. Đỗ Vịnh Duy sau khi đi, Tống Mật Nhi rốt cuộc thật lâu nàng mới hồi hồn biết chuyện gì xảy ra, nàng… nàng cư nhiên đối với kiểm tra nhỏ như vậy sinh ra cảm giác, á….nàng quả thật quá sắc! May nhờ tiếng gõ cửa kia, nếu không nàng không biết mình sợ sẽ làm phản bổ nhào vào mỹ nam, nàng không cần chơi nữa!