Diễm phúc

Chương 36 : Bước qua chậu than, xua tan vận xui*

Lưu Thải Vân nhìn thấy Lưu Dương đang dương dương tự đắc thì nói: - Đúng rồi, tiểu Dương, ngươi xuất viện ta ở nhà đã chuẩn bị chậu than cho ngươi xua đuổi vận xui Lưu Dương còn chưa kịp mở miệng Hoàng Nhã Lỵ bên cạnh hỏi: - Chậu than là cái gì vậy, dùng để làm gì ? - Chậu than, là một cái thùng nhỏ bên trong có đốt lửa được cho khói bay ra ngoài, sau đó bước qua rồi mang than lửa đi bỏ, có thể xua đuôi vận xuôi, Dương ca ngươi gặp tai nạn ngoài ý muốn, tuy rằng khỏe mạnh lại rồi nhưng là không muốn xui xẻo nữa, nên xua đuổi vận xui đi a. Lưu Thải Vân nhìn Hoàng Nhã Lỵ khờ dại mà vỗ vỗ đầu nàng, mỉm cười giải thích. Truyện Diễm Phúc - Thật không, khó trách sáng sớm thấy ngươi mua than, nguyên lai là vì việc này. Hoàng Nhã Lỵ suy nghĩ một lần, Lưu Thải Vân sáng sớm đi ra ngoài, mua than trở về, nàng tưởng rằng làm gì chứ ai ngờ là làm việc này, nàng liền bừng tỉnh hiểu được. - Đúng rồi, đúng là thế. Truyện Diễm Phúc Lưu Thải Vân cười nói. Truyện Diễm Phúc - Lưu a di không cần phiền toái như vậy đâu. Lưu Dương cảm động nói - Sao lại không cần, cần chớ cần chứ. Nhìn thấy Lưu Thải Vân hiền lành, trong lòng Lưu Dương cảm động, từ lúc cha mẹ mất, Lưu Thải Vân cùng Hoàng Căn Vĩ đối với mình cứ như con đẻ, quan tâm lo lắng, cẩn thận hết thảy, nhưng lần này tong xe này nên được xem như là may mắn hay xui xẻo đây a. Không có tai nạn xe cộ, bản thân vẫn khỏe mạnh nhưng là không được tiếp xúc với võ lâm, hiện tại một cú xe tông tự nhiên xuất hiện một lão ngàn năm cấp hoàng cao thủ khiến mình tiếp xúc với võ lâm, lại còn có thiên phú dị năng nữa, hơn 20 ngày mà cứ như đã mấy kiếp vậy. Hoàng Căn Vĩ lái xe tới, đó là một chiếc xe màu đen sơn bóng loáng, thanh lịch, thích hợp cho một luật sư như hắn, trang trọng mà lại bình ổn. Hoàng Nhã Lỵ hú lên một tiếng chạy nhanh tới ngồi vào vị trí kế bên người lái. Lưu Thải Vân nhìn thấy Hoàng Nhã Lỵ sôi động mỉm cười lắc lắc đầu nói: - Đúng là trẻ con a, tiểu Dương, chúng ta lên xe đi. Nói xong mở cửa sau xe, ý bảo hắn lên ngồi cùng với nàng. Lên xe, ngồi đằng sau, xe rất nhanh li khai khỏi bệnh viện, ngồi ở trên xe, cũng không nói gì, nhìn thấy 2 hàng cây 2 bên rất nhanh trôi về phía sau. Trong bệnh viện, hết nhìn thấy người bệnh lại nhìn thấy hộ sĩ toàn là một màu trắng, hơn nữa nơi nơi đều làm mùi thuốc sát trùng đúng là khổ không nói nên lời. - Tiểu Dương, giấy trúng tuyển của ngươi được gữi về rồi, là học sinh giỏi nhất trung học U thị, hơn nữa cũng là hạng 5 khắp cả tình thành, Lưu ca cùng Lưu tẩu trên trời có linh cũng rất cao hứng. Truyện Diễm Phúc Hoàng Căn Vĩ nhìn thấy Lưu Dương trầm mặc nói, lời ông nói là thật, việc học của Lưu Dương luôn khiến người nhà yên tâm, đặc biệt lúc cha mẹ hắn qua đời, hắn lại học càng khủng hơn . Đúng như vậy, đứng thứ 5 toàn tỉnh, mà U thị là một thành phố rất lớn, cái này cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Đối với lời khen của Hoàng Căn Vĩ, Lưu Dương không có chút lay động, về mặt học tập hắn đc khen nhiều rồi, giờ có khen nhiều hơn nữa hắn cũng không thấy gì lạ, tâm tư hắn lúc này đặt hết vào Lý Long Cảnh và võ học. Hôm nay cả buổi sáng lão không xuất hiện, tuy rằng lão không có gì nguy hiểm nhưng một thời gian dài như vậy ko nhìn thấy lão sư phụ a. Truyện Diễm Phúc Buổi tối hôm nay lão có xuất hiện dạy cho ta võ công không ????? - Ca ca danh tiếng lớn a, hạng thứ 5 cơ đấy. Hoàng Căn Vĩ ở nhà không nói ra thành tích nên Hoàng Nhã Lỵ không có biết, lần này là lần đầu tiên nghe đc nên quay đầu ra sau vỗ tay nói. - Nhã Lỵ học tập cũng rất giỏi, sang năm tới kì thi nhất định phải thi thật tốt như ca ca, có hay không tin tưởng vượt qua ca ca. Lưu Dương vỗ vỗ đầu Nhã Lỵ cười nói. - Ca ca, đã nói đừng vuốt đầu ta, nếu không ta giận a Hoàng Nhã Lỵ quay đầu ra vẻ giận dỗi, bất quá nàng trông rất đáng yêu làm trong xe mọi người đều vui vẻ, tiếng cười quanh quẩn trong xe. Gia đình Hoàng Căn Vĩ ở vân thủy tiểu khu, khoảng cách với bệnh viện rất xa, dù sao một cái hướng đông, một cái hướng tây, bất quá cũng mới đi được 50 phút. Hôm nay không biết làm sao, không bị kẹt xe nếu không không chỉ mất 1 giờ thôi đâu. Vân thủy tiểu khu là một khu vực rộng lớn, được xây dựng bởi Nhật Bản, trở thành tiêu điểm của nhiều người, cho tới hôm nay luôn đứng đầu trên thị trường bất động sản, bên trong khu này giả cả không ngừng tăng lên, mỗi năm đều tăng 10% giả cả thị trường bất động sản. Kỳ thật tại trong tiểu khu, còn có 1 căn nhà, là do cha mẹ Lưu Dương mua, chính xác là cùng với Hoàng Căn Vĩ mua, hàng xóm 2 nhà, 2 người là bằng hữu tốt, mua nhà cũng cùng nhau mua. Chẳng những là bạn tốt mà còn muốn làm người thân của nhau nữa, bất quá nhà cửa mới trang hoàng xong, sống chưa tới 1 tháng, cha mẹ Lưu Dương xảy ra chuyện, vì để tránh nhìn thấy cảnh mà sinh tình nên Hoàng Căn Vĩ mang nhà cha mẹ Lưu Dương cho thuê, cẩn thận không nhắc tới trước mặt Lưu Dương nữa. Hoàng Căn Vĩ, Lưu Dương bọn họ chạy tới trước cửa nhà, để bọn họ xuống xe, rồi mới lái xe tới ga ra, nhà ở cũng bãi xe không ở gần nhau. Vân thủy tiểu khu có bãi xe phi thường ít, Hoàng Căn Vĩ vất vả lắm mới mua được một khu, bất quá vị trí không ở gần nhà. Lưu Thải Vân 3 người xuống xe, Lưu Thải vân mở cửa, ngăn cản Lưu Dương cùng Hoàng Nhã Lỵ đang định vào phòng nói: - Tiểu Dương, phòng đã được dọn dẹp rồi, trước hết phải bước qua lửa, rồi mới vào nhà nghỉ ngơi. Truyện Diễm Phúc Nói xong, mang một cái chậu than tới, nàng chuẩn bị bật lửa cười nói với Lưu Dương: -Tiểu Dương, vốn định dùng than củi đốt, nhưng mà rất bất tiện tiện, cứ như vậy đi, nào, bước qua đi. - Đúng vậy, ca ca, nhanh bước qua đi, bước qua xong hết mọi bất hạnh xui xẻo đều biến mất hết. Hoàng Nhã Lỵ cũng ở bên cạnh vỗ tay nói. Truyện Diễm Phúc Nhìn thấy Lưu Thải Vân mỉm cười cùng nụ cười vui vẻ vỗ tay của Hoàng Nhã Lỵ, không đành lòng làm bọn họ thất vọng, Lưu Dương vượt qua chậu than, cầm lấy cục than đưa đến cho Lưu Thải Vân đốt. - Oa, Dương ca hảo a, từ nay về sau mọi vận xui đều mất hết, là như vậy sao mụ mụ ??? Hoành Nhã Lỵ ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Dương một loạt động tác ngay cả chớp mắt cũng không chớp cho tới khi Lưu Dương đốt hết chậu than, lúc này mới hướng Lưu Thải Vân nói... - Đúng vậy, chính là như thế. Lưu Thải Vân nắm mũi Hoàng Nhã Lỵ cười nói sau đó quay đầu lại nói: - Tiểu Dương, tai họa của ngươi về sau mất hết, con đường của người về sau càng ngày càng tốt. Nói xong, Lưu Thải Vân đẩy cửa vào, để Lưu Dương cùng Hoàng Nhã Lỵ đi vào trước, bản thân cầm cái chậu đem than đổ đi. Đang chuẩn bị đi, thì Lưu Thải Vân nhớ lại cái gì quay đầu lại nói : - Tiểu Dương, ngươi cùng Nhã Lỵ trước tiên thay quần áo, thức ăn đã xong, các ngươi đói không ? - Lưu a di, ta không đói bụng. Vừa mới xuất viện, Lưu Dương không thấy đói mà Nhã Lỵ cũng ko đói, Lưu Thải Vân yên tâm gật gật đầu, để 2 đứa thay đồ, chính mình đem chậu than đi bỏ. - Tiểu Dương ca ca, vượt qua chậu than, vận xui của ngươi sẽ mất sao. Hoàng Nhã Lỵ theo sau Lưu Dương bước lên lầu, có chút không tin hỏi ? - Đương nhiên là sự thật, nếu có thêm lá cây Diệp Tử nữa thì sẽ rất tốt. Lưu Dương nói. - Lá cây Diệp Tử, thật sao, để ta đi xuống tìm kiếm. Hoàng Nhã Lỵ tinh thần vừa động nói: -Bên ngoài nhà có vài cái cây Diệp Tử. Lưu Dương bất quá là nói tùy tiện, không ngờ Nhã Lỵ làm thật, liền vội vàng nói: - Không cần ta bất quá chỉ là nói chơi thôi mà. - Không có quan hệ, tiểu Dương ca ca, giúp ngươi bình an khỏe mạnh cũng là hy vọng của ta, để ta giúp ngươi. Nói xong, nhanh như chớp Hoàng Nhã Lỵ chạy về phòng mình. Mà Lưu Dương nhìn thấy Hoàng Nhã Lỵ như vậy lắc lắc đầu, cô bé này thật là đúng là nữ hài tử. Đẩy cửa ra, bước vào phòng của mình. Phòng hắn cùng phòng với Hoàng Nhã Lỵ đều ở tầng 2.