Diễm Phu Nhân
Chương 61 : Lâm gia chủ mẫu hiện chân thân (tt)
Đối với nhóm người Thanh Xà sứ giả này của tộc Thánh nữ đã được đào tạo thành những nhân tài không thua kém. Một chính một tà, dường như rất khó phân thắng bại, nhưng so về số người thì bọn họ rơi vào hoàn cảnh xấu rồi.
Cho tới bây giờ ẩn sĩ đều là núp ở trong bóng tối không người nào biết được diện mạo thật sự của bọn họ. Kể từ khi Thanh Phong Các được thành lập tới nay, bọn họ ban ngày thì mai danh ẩn tích làm nam quan bán nghệ không bán thân, chính là để che giấu ánh mắt người khác. Hôm nay vì phối hợp với công tử ‘bắt bớ’ Tiểu Tịch cô nương, bọn họ lại một lần nữa thay đổi quần áo ăn mặc đi tới nơi này. Bọn họ mỗi người đều là thiếu niên anh tuấn thanh tú, hôm nay ăn mặc như thư sinh lại phải dính máu tanh, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ rợn cả tóc gáy.
Thanh Xà sứ giả đứng ở một bên, không biết từ nơi nào lấy ra một con rắn độc màu xanh, đang trườn lên, bò lượn xung quanh tứ chi của ả ta, cuối cùng quấn trên cánh tay của ả giống như dây leo màu xanh đậm. Nó dựng thẳng cổ cái lưỡi phun ra nuốt vào, cùng chủ nhân vui đùa với nhau nhìn cuộc chiến của đám người.
Người Thánh nữ tộc ra tay rất tàn nhẫn, khinh công cũng là tuyệt đỉnh, tốc độ vung đao căn bản người thường mắt thường không thể nhìn rõ được. Chỉ chờ nhóm ẩn sĩ vung kiếm xuống, các nàng ta liền xuất song đao đánh trở lên, hai bên đánh nhau kịch liệt ở chổ mành trướng đong đưa, chỉ nghe âm thanh đao kiếm va chạm răng rắc răng rắc giòn vang.
Trong đó, một ẩn sĩ đang xoay chuyển trên tấm màn xuống dưới, định một kiếm đâm thủng tim một cô gái gần đó. Nhưng không ngờ nàng đang quay lưng về phía hắn vậy mà có thể chợt xoay tròn, thân thể linh hoạt như rắn giống như xoay chuyển một góc 180độ cũng hết sức nhẹ nhàng. Cô gái đem song đao chạm vào nhau, trực tiếp đâm tới ngăn cản thanh kiếm ở giữa không trung, sau đó lưỡi đao đẩy ra, một đao lại nhảy ra chém thẳng vào thân kiếm của ẩn sĩ, thanh kiếm bị cắt làm đôi.
Cô gái cười một tiếng, ẩn sĩ cả kinh, nhưng hai chân đang chống đỡ thân thể ở vị trí bất lợi, một lần nữa xoay chuyển thì tương đối khó khăn. Lúc này tay phải của cô gái đã cầm một cây đao khác duỗi thân tiến lên phía trước, thanh đao bên tay trái vứt ra ngoài cắt đứt sợi dây sa tanh trên xà nhà xuống. Ẩn sĩ bất ngờ mất đi trọng tâm không kịp đề phòng ngã quỵ xuống, còn chưa kịp né tránh đã bị thanh loan đao kia đâm thủng lồng ngực.
Cô gái cười quyến rũ, sau đó rút loan đao ra làm máu tươi văng khắp nơi, khiến màu máu đỏ tươi bắn lên màn trướng màu hồng nhạt kế bên, trong nháy mắt giống như đóa hoa anh đào nở rộ trong nắng chiều rực rỡ. Giữa màu đỏ tía lộ ra màu trắng mịn mơ hồ, vốn là một bức tranh vẩy mực quyến rũ mà lại cố tình huyết tinh như vậy.
Máu tươi ở trên mặt cô gái, nàng ta lè lưỡi liếm môi một cái đem máu ở trên môi nuốt xuống, sau đó nói: “Các tỷ muội, những nam nhân này đều là thiếu niên thuần khiết đó, máu này hương vị ngọt ngào vô cùng.”
Thanh Xà sứ giả không khỏi kẽo kẹt cười một tiếng nói: “Sau khi xong chuyện, những người này đều giao cho các ngươi.”
Tất cả các cô gái đều kiều mị cười ra tiếng, tiếng cười lan truyền trong đại sảnh Thanh Phong Các như vang vọng âm thanh quỷ dị. Trong giấc mộng, Lâm Triêu Hi nghe được âm thanh này lại có loại lo lắng, âm thanh này không phải là tiếng cười mỗi ngày xuất hiện bí ẩn trong ác mộng của nàng sao? Nàng thử mở mắt nhưng thế nào cũng không tỉnh lại được, toàn thân bị một loại thư thái giống như không thể động đậy được.
Lưỡng lự đứng ở trong phòng, Thập Nhị thấy vẻ giẫy giụa trên mặt nàng thì biết nàng sắp tỉnh rồi. Vì vậy bước lại gần nói: “Không cần tỉnh lại, ngủ tiếp đi, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi, một lát nữa công tử sẽ đến.”
Lâm Triêu Hi hận không thể há mồm chửi đổng, nhưng mà môi không thể mở được. Nàng muốn hỏi, ngươi nói công tử là thế nào chứ, những người ta quen biết bất luận thân phận địa vị gì cũng đều gọi là công tử, ngươi phải giải thích rõ ràng minh bạch cho ta chứ?
Thập Nhị nghe phía bên ngoài cười tùy tiện, nghe được tiếng yết hầu kêu không thành tiếng của đồng bạn thì biết trận đánh này đối với bọn họ hoàn toàn bất lợi.
Những cô gái này đều là độc vật trời sinh, bọn họ cùng Thánh nữ tộc ở ẩn cùng nhau tại một hải đảo, từ trong bụng mẹ đã tiếp xúc với các loại chất độc. Chơi đùa không phải là rắn thì cũng chính là con bò cạp hoặc là nhện độc quý hiếm. Mà bọn họ không hiểu được quy cũ đánh nhau hoặc là đạo đức và chính nghĩa, bọn họ chỉ biết có một chữ ‘thắng’.
Vì vậy, thời điểm họ múa song đao, trong miệng lại đột ngột xuất hiện một con nhện độc, cắn một cái vào thịt đối phương độc tố rất nhanh lan ra toàn thân, khiến người trúng độc vô lực không có khả năng chống lại. Hay là trong tai đột nhiên bay ra một con ngài độc, bay múa một vòng xung quanh đối phương triệt hạ độc phấn làm cho huyết mạch đối phương đột nhiên khuếch trương, cảm giác toàn thân như muốn nổ tung.
Nhóm ẩn sĩ một người sẽ phải đối phó với hai cô gái, bọn họ ra tay không có chiêu số không có quy cũ lại càng không biết là của môn phái nào. Tin đồn nói người Thánh nữ tộc tính tình cổ quái làm việc ngang ngược không chịu gò bó, xem ra đánh nhau cũng giống như thế. Vốn dĩ đã cố hết sức, bây giờ thỉnh thoảng còn bị ám khí bất ngờ, bọn họ hoàn toàn không có phần thắng.
Một ẩn sĩ nhìn các huynh đệ từng người từng người ngã xuống, chợt nhớ tới trong phòng còn có người công tử muốn phải liều mạng bảo vệ, vì vậy hét lớn một tiếng: “Thập Nhị, mang nàng đi mau!”
Một tiếng này, bên trong nhà Thập Nhị chấn động rồi, hắn biết, thời điểm làm nhiệm vụ chỉ có không còn đường sống bọn họ mới có thể buông tha. Bởi vì công tử nói qua: cho dù có chết cũng không đầu hàng, cho dù chết cũng không bỏ đi.
Tuổi hắn còn nhỏ, trong nháy mắt nước mắt đong đầy trong hốc mắt, hắn nghẹn ngào, nâng Lâm Triêu Hi lên lưng, một cước đá văng cửa sổ chuẩn bị chạy trốn. Nhưng lại bị một đám rắn hiện ra trước mắt mà hết hồn, vội vàng lui về phía sau.
Chổ cửa sổ lại bị hàng trăm con thanh xà kết thành tấm lưới gió thổi không lọt, phá hỏng hoàn toàn đường lui. Mà trong toàn bộ cơ thể rắn này có chứa kịch độc, một khi bị cắn hoặc bị máu tươi bắn trúng cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử!
Đường đi không có, lấy đâu đường lui?
Cửa keng một tiếng bị đá văng ra, Thanh Xà sứ giả chậm rãi đi tới, thân thể yểu điệu chập chờn, mắt sáng long lanh tự nhiên hếch lên, cười chói lọi nói: “Để nàng lại, ngươi muốn đi đâu thì đi.”
Thập Nhị liên tiếp lui về phía sau, xem ra phải có một cuộc ác chiến rồi! Hắn thả Lâm Triêu Hi trở lại trên giường, rút kiếm ra chỉ vào nàng ta nói: “Bớt sàm ngôn đi, xem chiêu!”
Thanh Xà sứ giả vẫn không nhúc nhích, hình như không chuẩn bị ra chiêu, vào đúng lúc này, con thanh xà trên người nàng nhanh chóng bay ra ngoài. Thập Nhị cả kinh, lập tức bày ra lợi kiếm quơ múa trên không trung, không dám chém vỡ, chỉ buộc lòng biến đổi từ cương thành nhu, còn phải chú ý lưới xà đang treo trên cửa sổ.
Lúc này Thanh Xà sứ giả mới bắt đầu di động bước chân, từ bên hông lấy ra một cái roi mây quấn quanh bụng, mới nhìn còn tưởng là một con thanh xà. Động tác của nàng ta vô cùng chậm và nhu hòa, nhưng mà mỗi chiêu lại thay đổi biến hóa như trăm ngàn chiêu thức khác nhau, giống như phát ra một đoạn phim ngắn lặp đi lặp lại. Từng chiêu từng thức rõ ràng biến ảo nhưng mắt thường lại không nhìn rõ lắm. Trong một giây biến đổi khôn lường, cả gương mặt kia đều thay đổi biến hình theo, giống như là cái bóng trong mặt nước.
Thập Nhị ổn định lại tâm thần, lập tức xuất kiếm, bất luận là nguyên hình của nàng ta hay là ảo ảnh đều phải chém nát!
Nhưng là chiêu chiêu thất bại, tất cả đều chạm vào không khí, nàng ta bộc phát cười kiều mị, âm thanh giống như là ma âm truyền vào trong tai Lâm Triêu Hi.
Không sai, không sai, chính là nàng ta, chính là nàng ta!
Trong giấc mộng thường xuyên xuất hiện cái âm thanh kia, tiếng cười âm trầm đó, chính là nàng ta.
Mỗi một lần thi thể Lâm Thành Trác ngã vào trong vũng máu, cũng sẽ xuất hiện tiếng cười này, tiếng cười quỷ dị ngông cuồng tà ác!
Lòng của nàng đang run rẩy, toàn thân đổ mồ hôi như tắm, thế nhưng đáng chết là nàng bị điểm huyệt đạo, vô luận là thế nào cũng không thoát ra được! Thập Nhị, mau thả ta ra! Ta hiểu rõ ngươi vì ai mà đến là tận trung với người nào rồi, là ta quá mức tùy hứng, là ta quá mức ham chơi không có nói cho huynh đệ Lâm gia, tất cả hậu quả để ta gánh chịu, đừng vì ta mà bị thương!
Thập Nhị cảm giác mỗi một chiêu của mình đều sẽ hóa thành hư vô, giống như không có ai so chiêu cùng với hắn, thế nhưng hắn lại chân thật cảm thấy cô gái kia hướng tới hắn khiêu khích.
Nhưng . . . . Thanh Xà sứ giả quả thật không có làm gì, chỉ là hạ độc hắn, mới vừa rồi khi hắn đuổi độc xà đi, thời điểm bay ra ngoài nó liền phun ra khí độc lan tỏa trong không khí, loại độc này sẽ không dẫn tới cái chết, sẽ chỉ làm cho người ta sinh ra ảo giác, cho là có người đang công kích ngươi, thực ra thì mỗi chiêu đều là tự mình làm hại mình.
Trên người của Thập Nhị đã có vài vết thương do kiếm gây ra, đều là tự hắn đâm mình.
Hắn cảm giác càng ngày càng vô lực, nhưng đối thủ trước mặt không có một chút trạng thái mệt mỏi, vẫn hướng về hắn cười hả hê như vậy.
Không thể, không thể! Hắn phải vì công tử bảo vệ tốt Tiểu Tịch cô nương! Bọn họ từ nhỏ không nơi nương tựa, là Lâm gia nuôi dưỡng dạy dỗ bọn họ, huống chi Tam công tử coi bọn như huynh đệ, mỗi một lần làm nhiệm vụ đều sẽ nói: nhất định phải bình an trở về, một người cũng không được thiếu.
Công tử, hôm nay, sợ là phải làm người thất vọng rồi . . .
Thập Nhị không ngừng vạch lên thân thể mình vết kiếm, hơi sức lớn đến kinh người, Thanh Xà không ngừng tắt lưỡi lấy làm kỳ, có người bị bốn mươi bảy vết thương nặng mà không chết, ý chí kiên định không phải bình thường mà.
Năm mươi sáu vết thương, rốt cuộc hắn cũng ngã xuống, trong tay nắm thanh kiếm nhiễm máu tươi, hắn nằm co rút run rẩy trong vũng máu, hai mắt như cũ nhìn chằm chằm vào ảo ảnh của cô giá kia, bất quá cũng chỉ là bức tường trắng.
Thanh Xà sứ giả đi tới, duỗi tay ra lau máu tươi bên môi nàng, sau đó đem ngón tay bỏ vào trong miệng mút một cái, thật là ngọt nha. Giống như nam nhân này nàng ta thấy thật là hiếm có, chỉ là, mình đã có rất nhiều năm không đụng tới nam nhân. Bình thường chuyện phòng the đều là do rắn đến làm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, toàn thân cao thấp cũng đã bị dịu dàng an ủi, nam nhân cũng chỉ có một bộ vị, lại có lực đi nữa cũng chỉ có một bộ vị.
Tất cả ẩn sĩ bị tiêu diệt, nhưng Thanh Xà để lại mệnh cho Thập Nhị, chính là muốn hắn thông báo cho Lâm Phượng Âm, bọn họ hành động thất bại, Lâm Triêu Hi giả bị cướp đi rồi.
Trong nháy mắt khi Lâm Phượng Âm và Lâm Đường Hoa xuống xe ngựa mở cửa Thanh Phong Các, bọn họ khiếp sợ một bước cũng không dám lại gần, bọn họ không thể tin được những gì xảy ra trước mắt.
(Còn tiếp)
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
26 chương
204 chương
134 chương
163 chương
27 chương