Diễm Phu Nhân

Chương 38 : Kiều gia đưa tang không thuận lợi

Ngày Kiều gia đưa tang, sáng sớm tinh mơ đã chiêng trống vang trời, từng đợt gào khóc thảm thiết. Kiều Dần một giọt nước mắt cũng không có, nhưng khuôn mặt u sầu ảm đạm, khi đi ngang qua các dân chúng đều đồng cảm cho rằng đứa con hiếu thuận này buồn bã tích tụ, hắn lúc này đang thăng quan tiến chức thuận lợi, ra lệnh mọi người thay hắn khóc vang, khóc ra khí thế rung trời, coi như chính hắn đưa tiễn người cha chết uất ức này. Những nhà có danh ở thành Hoa Châu đều tới tiễn đưa, Lâm gia đứng mũi chịu sào, nhưng lại đến tay không, khiến mọi người khóc thút thít. Lâm Triêu Hi bị ba nhi tử bắt đứng ở phía trước, Lâm Thành Trác đứng sau lưng nàng, chỉ cần xoay người rụt cổ làm mất thể diện hắn liền bắn ra chuôi kiếm điểm huyệt làm nàng khó chịu, đã trải qua một lần ngã một lần khôn ra, lúc này vẻ mặt nàng nghiêm túc không giận mà uy, cả người đứng thẳng, trên khuôn mặt già nua là một đôi mắt lấp lánh như sao, khi quan tài ra khỏi cửa khẽ nhíu mày, bước chân không khỏi lui về phía sau một chút. Lâm Thành Trác cau mày, không biết có nên nhắc nhở nàng hay không, Lâm Phượng Âm lắc đầu cười, giữ chặt tay Lâm Thành Trác. Hắn biết nữ nhân này sợ thi thể, huống hồ còn chứng kiến Kiều lão gia chết thê thảm nên trong lòng sẽ có bóng ma, vì thế hắn đưa tay ra, vuốt nhẹ bàn tay đang run của nàng. Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến, lòng của nàng an ổn hơn, không cần quay đầu lại cũng biết đôi tay này là của ai, ngón tay thon dài mềm mại không xương, móng tay ngắn tròn trịa, nàng thích níu chặt ngón tay út của hắn, giống như đang nghịch đồ chơi, dưới tay áo hai đôi tay đùa giỡn, ít ai chú ý đến sự vuốt ve nho nhỏ ấy, ngoại trừ Lâm Thành Trác và Lâm Đường Hoa. Kiều Dần đi sau đội khiêng quan tài, thở dài cúi đầu chào hỏi mọi người, thấy người Lâm gia mặt lạnh nghiêm nghị bỗng nhiên đứng thẳng. Lâm Phượng Âm nhéo nàng, Lâm Triêu Hi khụ khụ hai tiếng rồi gằn từng chữ nói ra lí do trước đó bọn họ đã chuẩn bị: “Ha ha ha, Lâm gia đến đây chúc mừng.” Hai chữ chúc mừng nói rất nặng, mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, ngày đưa tang còn chúc mừng cái gì? Kiều Dần nhếch miệng cười nói, “Lâm chủ mẫu nói chuyện hơi bất kính thì phải, Kiều gia ta tuy rằng không bì kịp đại nghiệp của Lâm gia, nhưng ở thành Hoa Châu cũng là chủ một phương, huống hồ tương giao với Lâm gia khá tốt. Hôm nay là ngày đưa tang cha ta, ngài lại tới chúc mừng, chẳng lẽ thấy cha ta chết oan nên vui vẻ sao?” Quả nhiên nói năng khí phách, mười phần chính nghĩa! Lâm Triêu Hi cười nói, “Không phải vậy, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân [1], Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lão gia qua đời, Kiều thiếu chủ chính là chủ mới của Kiều gia, chẳng phải quá vui ư?!” [1] Bên cạnh cây bệnh có rất nhiều cây tươi tốt. Kiều Dần thấy người tới không có ý tốt, lạnh giọng nói, “Tang phụ đau buồn, đau trong lòng ta, hư danh này đâu có thể so với việc phụng dưỡng cha mẹ! Chẳng lẽ Lâm chủ mẫu chết, ba vị công tử Lâm gia cũng vui mừng?” Lâm Triêu Hi bĩu môi, biểu cảm này xuất hiện ở một lão bà không khỏi có chút hoạt bát, nàng ngẩng đầu hơi do dự nói, “Vậy thật xấu, ta có ba nhi tử, vậy thì phải đánh nhau đầu rơi máu chảy. Nhưng Kiều công tử lại thuận lợi, đại nương nhị nương vừa mới qua đời, hiện tại phụ thân cũng không có, ngươi cũng không có huynh đệ mà phải tranh đoạt, địa vị cao quý đạt đượt dễ như lật bàn tay!” “Hừ, Kiều Dần ta sao có thể là người ham phú quý địa vị như vậy, Lâm gia hôm nay tựa hồ có ý chế  nhạo, xin đừng trách Kiều Dần còn trẻ không hiểu chuyện, nếu không thật lòng muốn tiễn đưa cha ta, xin rời đi!” Lâm Triêu Hi vội vàng xua tay, nói, “Kiều thiếu chủ sao cáu kỉnh như vậy?” Nàng thu lại nụ cười lạnh giọng nói, “Hôm nay ta vì bạn cũ Kiều lão gia đòi lại công bằng, Kiều Dần trăm phương ngàn kế, giết cha đoạt vị, mất trí, đạo trời khó tha!” Mọi người ồ lên, tiếng nghị luận ồn ào. Hạ nhân bê quan tài cũng không biết làm sao, ngay cả tiếng kèn tiếng chiêng trống cũng dần dần ngừng lại, gió thu hiu quạnh thổi qua, không khí nhất thời lạnh ngắt. Ở tầng cao của một tửu lâu cách Kiều gia không xa, Thu Vô Cốt ngồi ở gần cửa sổ nhã gian thưởng rượu, ánh mắt lạnh lùng, ngón tay cầm chén ruợu bỗng tăng thêm lực. “Công tử.” Ngọc Hoàn chào, Thu Vô Cốt gật đầu cho phép nàng ngồi xuống. Nàng theo mắt hắn nhìn qua, Lâm chủ mẫu và ba công tử Lâm gia? “Bọn họ. . . . .” Ngọc Hoàn kinh ngạc thở dài. Thu Vô Cốt lắc lắc rượu trong tay, ánh mắt như nhìn về phương xa lại như nhìn về cửa lớn Kiều gia, nói, “So với tưởng tượng của ta còn nhanh hơn, xem ra hiệu suất làm việc của Lâm gia vô cùng nhanh!” Ngọc Hoàn khẽ nhíu mày, nói, “Quỷ diện hoạn quan bị Lâm tam công tử giết, nhưng, không phải là tự hắn. Trên thi thể có mấy ngàn vết kiếm, nông sâu không đồng nhất, cũng không chỉ do một người, vết kiếm đâm vào ít có máu chảy ra, có thể thấy được sức vung kiếm của người đó, thủ thế cầm kiếm ổn định, không phải là kiếm khách bình thường.” Thu Vô Cốt để ly rượu xuống, một con chim sẻ bỗng nhiên bay từ cửa sổ vào, không có mắt đậu trên vai hắn, trong nháy mắt liền ngã xuống, cánh chim ôm lấy cơ thể cứng ngắc. Ngọc Hoàn nhìn con chim sẻ chết không lí do ở dưới đất, nhíu mày hỏi, “Công tử, thân thể của ngài không phù hợp tu luyện thánh tuyết hàn công đệ cửu trọng, chủ nhân đã nói. . . . .” Thu Vô Cốt ngước mắt nhìn nàng, nàng không tự giác im bặt. “Ngọc Hoàn.” Hắn nói, “Chỉ có trở nên mạnh hơn, mới không phải chịu nhục. Đạo lý này, nhiều năm trước ta đã nói với ngươi.” Ngọc Hoàn cắn môi, gật đầu nói, “Vâng!” Thu Vô Cốt dường như hơi mệt mỏi, tựa vào ghế nhắm mắt nói, “Không có Kiều gia cũng được, ta không thích Kiều Dần động chân động tay với ngươi. Huống hồ, tự đánh gãy một đoạn xương sườn, so với bọn họ tưởng còn khó hơn. Ngươi đi giúp bọn họ đi.” Lâm gia Kiều gia giằng co, không khí vô cùng căng thẳng. Mọi người ít có cơ hội thấy ba công tử Lâm gia cùng xuất hiện, có thể nói là hào hoa phong nhã cương nhu kết hợp, làm người ta không thể dời mắt. Giờ phút này lại có Lâm gia chủ mẫu nổi danh võ lâm, khí thế áp đảo, Kiều gia thoạt nhìn thế đơn lực bạc không thể địch nổi. Kiều Dần tức giận, chất vấn, “Các ngươi có chứng cớ gì nói ta soán vị đoạt quyền, chuyện giết cha là do các ngươi bịa đặt!” “Hì hì. . . . .” Trong đám người vang lên một tiếng cười duyên, Ngọc Hoàn mặc váy xanh biếc đi ra, thành Hoa Châu không ai không biết yêu cơ tuyệt sắc này, nhưng khi thấy nàng tại đây lại cảm thấy kì quái. Nghi hoặc trong mắt Kiều Dần chợt lóe rồi biến mất, Lâm Phượng Âm thì nhếch miệng xem diễn. “Tuy rằng Kiều Dần thật sự giết cha, nhưng chúng ta không có bằng chứng để thuyết phục mọi người.” “Đại ca, ngươi không cần quan tâm, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người làm chứng.” “A, tam đệ nói không sai. Có một số người hẳn rất vui vẻ nhìn Lâm gia và dòng nhánh Lâm gia cắn xé nhau.” Đây là thành quả thảo luận hôm qua của bọn họ, Ngọc Hoàn tới đúng lúc, chính là bằng chứng tốt nhất. Ngọc Hoàn dừng bước, cung kính khom người chào Lâm Triêu Hi, lại kiều mị cười với người quen là Lâm Phượng Âm đứng sau lưng nàng, sau đó chào mọi người, nói, “Kiều lão gia là do Kiều công tử giết, hắn viết thư nói với ta, đây này.” Nàng cười duyên đưa thư cho người bên cạnh, nhóm người bắt đầu nháo nhác xem, có đại hán thì thầm: Ngọc Hoàn thân mến, ta đã giết phụ thân để lấy vị trí này, sau này ta là thiếu chủ Kiều gia, sẽ mang thật nhiều lễ vật đến đón nàng vào cửa, luôn nhớ nhung nàng, không thể say giấc, lòng ta sáng tỏ như ánh trăng trên cao, nàng có cảm thấy. . . . . Sau khi đọc, trong đám người có tiếng cười nhạo, đại hán đỏ mặt không đọc tiếp nữa, Kiều Dần tức giận, Ngọc Hoàn che mặt thẹn thùng. Có người hỏi, “Ngọc Hoàn cô nương, đây chính là phu quân sau này của ngươi, nếu hắn thuyền đắm không phải cô cũng chìm?” Ngọc Hoàn lườm hắn nói, “Ngọc Hoàn ta cũng không qua đêm với người, bán nghệ không bán thân, qua tay nhiều người ở thanh lâu không phải cuộc sống của ta, con đường êm ả nếu bị xáo trộn không phải sẽ rất buồn bực? Ta tự cho là thanh cao, sao có thể cam nguyện làm thiếp, không bằng một thân một mình tự do tự tại trong thành Hoa Châu. Huống hồ, bất hiếu bất nghĩa giết cha, người người đều tru.”