Diễm Phu Nhân
Chương 106 : Đây là khoản nợ người nào đó thiếu
Edit: ChieuNinh
Thu Trường Khôn vẫn luôn luôn bình tĩnh thong dong thế nhưng kêu thất thanh cản lại, ngay cả Tiểu Tịch cũng giật mình một cái.
Mặc dù Tiểu Tịch rất sợ đại BOSS đó, nhưng rất rõ ràng Lâm Thành Trác kích động đã tạo thành ảnh hưởng thật không tốt, Tiểu Tịch lại lập tức chính nghĩa hiên ngang xông ra ngoài, chạy thẳng tới Lâm Thành Trác.
Nhưng dù sao Lâm Thành Trác cũng là người luyện võ, nghe được Thu Trường Khôn phát hiệu lệnh thì trong nháy mắt hắn liền ngừng lại, nhanh chóng thu hồi kiếm Phượng kiếm. Quán tính Tiểu Tịch lao ra quá lớn, dưới lòng bàn chân không thể tùy thời phanh lại nhất thời chốc lát không thắng được. Mắt thấy thân thể sắp phải tiến công vào trong lồng ngực quái nhân kia, may nhờ có Lâm Phượng Âm đã sớm ngờ tới sẽ có xấu mặt vào thời khắc này, tay trái nhanh chóng đưa ra ngoài kéo cánh tay của nàng, sau đó phát động nội lực để cho nàng dừng lại, lại nhanh chóng vung tay ra.
Tất cả chỉ chuyển động trong chốc lát, người bên dưới chỉ thấy Lâm chủ mẫu giống như là mũi tên vọt ra, sau đó đến gần quái nhân chỉ kém chút nữa sẽ gặp rơi vào ma thủ, nhưng dễ dàng thu hồi quán tính, trong lúc bất chợt lui về phía sau mấy bước, cũng không có bước chân, mà là giống như dùng khinh công trợt đi về vị trí phía sau. Sau đó xoay tròn một vòng nguyên tại chỗ, đứng lại, đã cách xa vị trí nguy hiểm. Tất cả đều giống như một vũ điệu tự nhiên thong dong, một loạt hành động hoàn mỹ vô cùng.
Lâm Phượng Âm giễu cợt cười một tiếng đối với Tiểu Tịch kinh nghi chưa định. Tiểu Tịch ổn định tinh thần, sửa sang lại y phục, chân chính bước vào trong vòng nguy hiểm nên cũng không sợ như vậy nữa. Lại nói hiện tại mấy trăm con mắt đang nhìn nàng, lâm trận bỏ chạy thì một chút thể diện cũng không còn rồi. Nàng đành phải kiên trì đứng ở một bên, tận lực gần sát người Lâm gia để tìm kiếm sự che chở.
Ánh mắt tên quái nhân lóe ánh sáng màu đỏ thắm, nhưng mà tĩnh mịch vô hồn, bắp thịt toàn thân căng thẳng, nhưng trái lại hành động chậm chạp hơn không thể linh hoạt so với người bình thường. Hắn nắm đao thật chặt, huyền thiết nặng trăm cân trong tay hắn đơn giản giống như là một quả bóng vậy.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ......" Tiểu Tịch tự mình thì thào, không dám nhìn thẳng ánh mắt Thu Trường Khôn.
Nhưng mà thế cục cấp bách, quái nhân kia lại quơ múa đại đao trong không trung, hơi sức to lớn rất nhanh lại nổi lên một trận gió lốc cuồn cuộn, cát bay bốn phía, đất và nhánh cây cũng bắt đầu vang sào sạt. Sau đó giống như là lốc xoáy bốc lên một tầng sương mù từng chút một lan tràn tới cao hơn. Tiểu Tịch bị đất cát bay lên sặc một cái sau đó liên tiếp ho khan. Đám người Lâm Thành Trác lập tức ngừng thở, ngay cả đôi mắt cũng không cách nào mở ra.
"Mau ra tay! Lực lượng của hắn sẽ càng ngày càng mạnh, đến lúc đó căn bản chúng ta không cách nào khống chế!" Trong lúc hỗn loạn Thu Trường Khôn kêu lên, võ lâm nhân sĩ bốn phía cũng không dám đến gần trước đài. Phùng gia vẫn ôm tâm trạng xem trò vui chờ hai bên tổn hại ngồi làm ngư ông thủ lợi. Duy chỉ có bảy tên đệ tử Tư Đồ gia tương đối có lòng hiệp nghĩa, tiến lên vài bước muốn bay lên, nhưng bị Lâm Thành Trác quả quyết cự tuyệt.
"Trên đài không thể đứng quá nhiều người, nếu không sẽ không dễ làm việc, quái nhân kia suy nghĩ trì độn hành động chậm chạp, không nên thiết lập quá nhiều mục tiêu truy kích cho hắn, các ngươi ở phía dưới phụ trợ là tốt rồi!"
"Vậy dựa vào Đại công tử sai khiến!"
Tất cả mọi người đang khẩn trương chuẩn bị chiến tranh ở bên trong, dĩ nhiên, mọi người cũng đều gởi gắm hi vọng lên trên người Lâm chủ mẫu Lâm Triêu Hi đang đến gần mục tiêu nguy hiểm cũng có địa vị giang hồ đầy đủ nhất, dưới đài là rất gấp gáp hốt hoảng, trên đài là một hồi khát khao chờ đợi.
Cho dù là đất cát tràn ngập mờ mịt, hình như Tiểu Tịch vẫn như cũ có thể cảm nhận được ánh mắt kiên định của Lâm Thành Trác, cảm nhận được Lâm Phượng Âm tràn đầy nụ cười với nàng ý bảo "Ngươi có thể làm được." Thấy nét mặt Thu Trường Khôn mang theo nộ kỳ bất tranh của tiền bối trao cho hậu bối. Vì vậy tư tưởng Tiểu Tịch kiên định, nàng là chủ nhân kiếm Hoàng kiếm, là một phần tử Lâm gia, bây giờ còn sắm vai nữ hiệp Lâm chủ mẫu thân kiêm trọng trách một thế hệ võ lâm, mình mang hình dạng kinh hãi nhất định là không được, vì vậy nàng cắn răng dậm chân, rút kiếm ra.
Chỉ thấy kiếm Hoàng kiếm hồng sắc bảo thạch, giống như là trên bầu trời đầy mây đen u tối ánh mặt trời lại chợt chui ra, ánh sáng màu đỏ chói mắt lại chói mắt, bất đồng với màu đỏ tà quái trong mắt quái nhân kia, loại màu đỏ này càng có tác dụng làm cho người ta có lòng tin dũng cảm.
Tiểu Tịch cảm giác lực lượng của kiếm Hoàng kiếm trong tay giống như là tràn đầy vô hạn, đến cả chuôi kiếm cũng bộc phát ra ánh sáng lóng lánh, mà kiếm Hoàng kiếm ở trong tay nàng không ngừng rung động giống như sẽ phải rời khỏi tay, hận không được dùng bản thân mình xỏ xuyên qua lồng ngực kẻ địch. Mà Tiểu Tịch ở dưới sự chỉ dẫn của cỗ lực lượng cường đại, không thể không di chuyển bước chân lên phía trước.
"Xuống tay phải nhanh!" Thu Trường Khôn ở bên cạnh nói khẽ: "Đâm giữa ấn đường!"
"Ấn đường là nơi nào?" Tiểu Tịch run rẩy hỏi.
"Mi tâm!"
"Ồ! Địa phương chí mạng của mỹ nhân......"
Ánh mắt của Tiểu Tịch giống như là bị mù-tạc và hành tây trộn lại mà bị sặc, trong đất cát đang bay căn bản không mở mắt ra được, nàng chỉ có thể một tay cầm kiếm một tay kia che mắt để lộ ra một khe hở, quan sát tình hình phía trước.
Có vẻ như màu hồng của Hoàng kiếm và hồng trong mắt quái nhân tạo thành một loại ăn ý, giống như là hấp dẫn lẫn nhau. Kiếm Hoàng kiếm chợt bộc phát lực lượng, Tiểu Tịch chậm rãi bước cũng không thể không tăng tốc, giống như là đột nhiên bị sợi dây lôi kéo, vọt tới phía trước.
Tiểu Tịch nhanh chóng chạy băng băng về phía trước, Lâm Thành Trác Lâm Phượng Âm một trái một phải cũng đi theo đi tới, Thu Trường Khôn cũng lập tức bay đến sau lưng quái nhân chờ tiếp ứng, phía dưới bảy đệ tử Tư Đồ gia cũng tận lực đến gần phía trước chờ đợi tiếp viện. Bởi vì huyệt mi tâm một khi bị đâm thủng, quái nhân kia sẽ có bạo phát trong nháy mắt, lực lượng kia không phải là Tiểu Tịch có thể ngăn cản được đâu.
Ở trong phạm vi mơ hồ, Tiểu Tịch hết sức chăm chú đề cao cảnh giác, sau đó giơ kiếm Hoàng kiếm, lần đầu tiên trong đời dùng thanh danh kiếm này làm một chuyện giết người đả thương người.
Không nghe được bất kỳ âm thanh gì, thì ra là kiếm tốt giống như là xe hơi có được trang bị tốt, đúng là im ắng không tạp âm.
Không cần phải cố sức, thì đã đâm vào mi tâm một người, thịt và xương giống như là thịt heo thịt bò không có gì khác nhau.
Nhưng mà, khoảnh khắt rút kiếm ra ngoài, Tiểu Tịch cũng cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đang chống lại nàng, giống như là có người ở trước mặt đẩy nàng một cái, bước chân di chuyển xê dịch về sau không dừng lại được.
Mà phía trước lại đột nhiên bộc phát một vòng ánh sáng khổng lồ màu vàng sáng mãnh liệt, Tiểu Tịch bị đẩy ra ở bên ngoài vòng sáng. Ba người Lâm Thành Trác Lâm Phượng Âm Thu Trường Khôn trước sau giáp kích, không thể dùng vũ khí, chỉ có dùng tay phong tỏa các huyệt vị lớn nhỏ toàn thân hắn.
Tất cả đều trong lúc điện quang hỏa thạch, nhưng lại cảm giác phải thật dài thật lâu, toàn thân Tiểu Tịch cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Thời điểm trấn định lại lần nữa chỉ nhìn thấy một cỗ thi thể nằm trên mặt đất, dù sao đại đao của quái nhân kia bị ném qua một bên, mà phụ tử Lâm gia đều ngồi ở trên đất, hết sức tùy ý giống như là đang ở một tiệc trà.
Tiểu Tịch cất kiếm Hoàng kiếm xong, mọi người ở đó cũng có chút buồn bực, làm sao chỉ trong nháy mắt giống như là gió nhẹ nước chảy giống như là thật sự chưa từng phát sinh chuyện gì vậy?
Sắc mặt Lâm Thành Trác xanh mét, thái dương dính mồ hôi, có vẻ mệt mỏi và ưu sầu, mi tâm khóa chặt, hình như gặp phải chuyện gì nghiêm nghị. Thu Trường Khôn luôn luôn đều giống như là Thánh Nhân vô tâm ở bên cạnh lười biếng. Hắn đứng lên trước hết, xiêm áo trắng thuần không nhiễm một hạt bụi, tóc dài thẳng đứng xõa xuống nhẹ nhàng tán lạc, hắn giống như không coi ai ra gì đi xuống bậc thang, xuyên qua đám người đi thẳng tới nơi để xe ngựa, sau đó đi vào nghỉ ngơi. Chỉ còn lại một mình Lâm Phượng Âm giống như là không nghĩ ra cái gì, thỉnh thoảng lắc đầu cười một tiếng thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng thở dài.
"Âm Âm, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Tịch đi tới vỗ nhè nhẹ bờ vai của hắn hỏi.
Lâm Phượng Âm ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó lắc đầu cười khổ nói: "Vậy mà hắn vì đỡ cho ta...... Ta vẫn cảm giác ta có thể cùng hắn không hề có quan hệ......"
Tiểu Tịch có chút buồn bực, hỏi: "Ngươi nói cái gì....."
Lâm Phượng Âm nâng mắt lên nhìn nhìn nàng, nhưng mà trong đôi mắt có chút ý vị không rõ, hắn nhàn nhạt nỉ non, thu lại tất cả nụ cười, nói: "Máu độc Thất Tâm chung, bắn tung tóe ra ngoài...... Vốn là sẽ tới trên người ta, nhưng...... Hắn đỡ được."
Tiểu Tịch kinh ngạc, máu độc Thất Tâm chung, giống như là vi khuẩn truyền nhiễm, trong một nháy mắt kiếm của nàng rút ra kia, hẳn là Lâm Phượng Âm dùng nội lực đẩy nàng ra không để cho nàng bị độc hại, nhưng Thu Trường Khôn nóng lòng bảo vệ con trai, đẩy Lâm Phượng Âm ra đỡ được máu độc từ hắn mi tâm bắn ra.
Không trách được, Lâm Phượng Âm sẽ cảm thấy bất an như vậy.
Thật ra thì ngay từ đầu, nàng đã cảm thấy Thu Trường Khôn và Lâm Phượng Âm trong lúc đó có loại quan hệ vi diệu. Mặc dù là cha con, nhưng không đủ thân cận, so với người có quan hệ thân thích thì một loại xa cách. Chỉ là Lâm Phượng Âm đúng là một đứa bé có tâm sự rất nặng, luôn đối với người phụ thân này không đủ thân thiện, giống như trong lòng có một tầng cách ngăn không cách nào loại bỏ được. Mặc dù không có hỏi ý nghĩ chân thật của Lâm Phượng Âm, nhưng Tiểu Tịch biết Lâm Phượng Âm vẫn là người yếu ớt nhất, biểu hiện ra ngoài là tên hoàn khố phong lưu cũng không để ở trong lòng, thật ra thì hắn là người khó khăn thông suốt nhất.
Mà lần này, hắn vẫn không muốn nhận thức phụ thân của hắn, lại là người trong lúc quan trọng dùng tánh mạng của mình đổi lấy tánh mạng của hắn......
Tiểu Tịch thở dài, cảm thấy hy sinh như vậy nếu là người sẽ phải cảm động, nhưng khi nhìn cặp mắt phượng của Lâm Phượng Âm, cuối cùng không còn bộ dáng trong ngày thường, mà là có chút mê ly. Nàng cúi người ôm lấy Lâm Phượng Âm, sau đó kéo hắn lên, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Ngoan, đây chính là đại hội võ lâm, không cần xấu mặt ở đây, trước tiên đứng lên đi."
Trải qua chuyện này, Lâm gia giải quyết tốt đẹp làm cho tất cả người trong võ lâm cũng cảm động bội phần và vô cùng kính nể. Mà Phùng Tích Viện lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ chuyện này lại giải quyết nhanh như vậy, bản thân muốn làm Hoàng Tước nhưng không được, ngược lại tạo uy tín cho Lâm gia.
"Tỷ võ tiếp tục tiến hành, cho đến cuối cùng chọn lựa được Võ Lâm Minh Chủ!" Đệ tử Tư Đồ gia làm công chứng, sau khi xử lý sạch sẽ thi thể, đã đến gần hoàng hôn, trời sắp ngã về chiều.
"Cung chủ, ngoại trừ Môn chủ Tư Đồ gia, tất cả các đại gia võ lâm tề tựu rồi."
Điệp Trang đứng ở rìa Bắc Hải, trời chiều trầm trầm, chim biển mệt mỏi bay. Mặc dù không thấy được tình cảnh mọi người tụ tập phía bên trên bình nguyên, nhưng nghe thấy thị nữ bẩm báo cũng đã vui mừng rất nhiều.
"Thiếu chủ đâu?"
"Thiếu chủ ở băng quán, nói là nhìn Thiếu chủ cũ một chút."
"A." Điệp Trang nhẹ giọng cười một tiếng, nói: "Nếu không phải ta hiểu biết rõ đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn của Thu Trường Khôn, có lẽ thật muốn cho là Thu Vô Cốt và Lâm Đường Hoa đều là máu mủ của ta rồi, hai đứa bé này đều lạnh lùng giống nhau."
Hầu gái đứng ở một bên, chờ sai khiến, chợt một con chim báo tin bay tới, nàng mở ra xem sau đó nói: "Cung chủ, người Trang gia chúng ta hạ chung bị người xử tử."
"Hả? Người Lâm gia làm?"
"Có người trang phục thành Lâm Triêu Hi xuất hiện ở trên đại hội võ lâm, còn có một người, tự xưng là Thu Trường Khôn phu quân Lâm chủ mẫu, độc chung chính là hắn phát hiện trước nhất."
Điệp Trang cả kinh, hừ lạnh một tiếng nói: "Vậy mà hắn lại rời núi, ta còn tưởng rằng hắn đã sớm chết rồi!"
"Chỉ là Cung chủ, Thu Trường Khôn này sợ cũng sống không lâu rồi, lúc bọn họ xử tử người Trang gia, nhưng bị chung độc truyền tới trên người Thu Trường Khôn, hắn trúng độc, nhân sĩ võ lâm cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, điều này hiển nhiên là hắn gieo gió gặt bão rồi."
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
7 chương
25 chương
366 chương
21 chương
40 chương