Diễm Phu Nhân

Chương 100 : Chuẩn bị diệt trừ cái đinh trong mắt (thượng)

Edit: ChieuNinh Trang trí bên trong tổng điếm Bất Dạ Thành so ra cao hơn một tầng so với chi nhánh ở Diệu Châu. Nếu không phải Hách Liên Tuyên Mẫn tự mình đến đây, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới Bất Dạ Thành Hoa Châu thành có trình độ phát triển và khí phái như vậy. Không trách được các đại thần quan viên đều nói, bình sanh không đến tổng điếm một lần, thì coi như chưa từng thể nghiệm vị thức ăn ngon nhất Thánh quốc. Hách Liên Tuyên Mẫn nghĩ, chỉ với kết cấu và trang hoàng ở nơi này, cũng đủ để cho một người khách đối với đồ ăn thông thường nâng cao một cấp độ, tràn đầy hảo cảm vô hình. "Hai vị khách quan mời vào bên trong." Bọn họ vừa bước vào cửa, tiểu nhị liền tiến lên nghênh đón, nhưng mà so sánh nơi khác hắn đã trải qua cùng với nơi này thì tiểu nhị ở đây không có cái loại hơi thở con buôn đó, mà là rất là văn nhã, khuôn mặt tươi cười nghênh tiếp, tiến lên khẽ khom người giơ tay lên đón khách cho đến khi ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống thì có nữ tử dung mạo xinh đẹp thướt tha đi đến, tuổi trẻ trang nhã không lả lơi, giơ bình trà lên, đưa lên hai ly trà xanh thượng hạng, sau đó đưa lên hai phần thực đơn tinh xảo mạ vàng, giọng nói mềm mại ôn hòa như cô gái Phương Nam: "Mời hai vị khách quan chọn món ăn." Loại đãi ngộ này, ngay cả là Hoàng thượng chịu sự phục vụ của cung nữ trong hoàng cung cũng không có hưởng thụ qua như thế. Cả phòng ấm áp, kèm theo ánh mặt trời ôn hòa chiếu rọi, ghế dây mây thoải mái dễ chịu, trên vách tường vẽ bức tranh Cao Sơn Lưu Thủy thấm vào lòng người. Nhấp một ngụm trà sẽ cảm thấy thư thái hoạt huyết, cả người cũng nhẹ nhõm gấp trăm lần, mà mùi cơm chín bên trong nhà càng thêm làm người ta thèm nhỏ dãi không kịp chờ đợi muốn thưởng thức mỹ vị. "Ha ha, vừa ngồi xuống thế này, ngược lại thật có cảm giác đói bụng." Hách Liên Tuyên Mẫn khép cây quạt lại để ở một bên, hướng về phía Lãnh Dịch ngồi đối diện tự nhiên cười cười mà nói: "Hôm nay do ngươi làm chủ, món ăn ở trên này xem ra cũng không tệ, ta không quyết định được, cứ cho là ta ban thưởng yến tiệc cho ngươi." Lãnh Dịch khẽ gật đầu, dò xét cẩn thận tên món ăn kỳ lạ trên thực đơn, so với những món ăn (toàn tịch) được truyền ngày trước của hoàng thượng cũng muốn đa dạng. Mặc dù Lãnh Dịch không hiểu ra sao nhưng mà cũng không có ý định để cho hoàng thượng tự mình chọn món ăn. Bởi vì như vậy sẽ làm tổn hại mặt mũi của hắn, vì vậy lựa chọn vài thức ăn thông thường trên thực đơn. "Mùi vị này thật là tuyệt!" Một tiếng cười to từ bàn kế bên truyền đến, mọi người rối rít nhìn sang nhưng chỉ là nhìn liếc qua một chút rồi tất cả lại chú ý ăn cơm của riêng mình, chỉ là ánh mắt Hách Liên Tuyên Mẫn lại không rời khỏi người vừa nói chuyện. Người nọ chính là đương kim Thừa Tướng mỗi ngày vào triều cũng sẽ đối mặt cùng Hách Liên Tuyên Mẫn, mà ngồi chung bàn với hắn còn có hai ba quan nhân phẩm cấp khác. Mà một khi nhìn kỹ, trong một phòng ăn này người hỗn tạp có quan to hiển quý và dân chúng bình dân, giá món ăn không mắc nhưng hàng thật đúng giá. Nơi gọi là tổng bộ của Bất Dạ Thành được mọi người đánh giá rất cao. Nghe nói người mới tới đây lần đầu, đến lần thứ hai sẽ được ghi tên vào sổ. Mục tiêu bọn họ hướng tới chính là mọi người đều có cơ hội ăn được đồ ăn tốt nhất một cách bình đẳng, tránh trường hợp có người đặt bao hết hoặc là hưởng thụ một mình. "A, Bất Dạ Thành này thật là nổi tiếng." Hách Liên Tuyên Mẫn khẽ mỉm cười quan sát người đang ngồi ở đây, cũng buông xuống dáng vẻ kiêu ngạo và quan uy ngày thường, cho dù là giữa người phú quý và bình dân dân chúng cũng không có hiềm khích, một mảnh ôn hòa. "Ngươi cảm thấy nơi này như thế nào?" Hách Liên Tuyên Mẫn hỏi. Lãnh Dịch hơi trầm ngâm, nói: "Tường hòa yên tĩnh, làm cho người ta không khỏi có cảm giác an tâm." "Ha ha, ngay cả Lãnh Dịch luôn luôn cảnh giác mười phần, đến nơi này cũng sẽ có cảm giác an tâm?" Sắc mặt Lãnh Dịch trầm xuống, đáp: "Thần......" Hách Liên Tuyên Mẫn đưa tay khẽ ngăn cười nói: "Không có ý tứ trách cứ ngươi, ta cũng có loại cảm giác này, đã quen nhìn lục đục đấu đá trong cung rồi, đã quen nhìn các đại thần ở giữa kết bè kết cánh rồi, chuyện ưu phiền trong thiên hạ từng cái đều lướt qua ở trước mắt của ta. Nhưng nơi này hình như không có phân tranh không có ham muốn cá nhân, ta cũng rất thoải mái. Ta chỉ là đang suy nghĩ, dạng nhân tài như thế nào mới có thể xử lý ngay ngắn rõ ràng như thế. Hơn nữa không ngừng mở rộng thương nghiệp của gia tộc, mà người có một cái đầu óc khôn khéo này...... Nếu nói trị quốc có thể càng thêm thích hợp hơn trẫm hay không......" Hách Liên Tuyên Mẫn nói đùa khiến Lãnh Dịch cảm thấy có một chút oán giận xen lẫn trong đó, mặc dù nụ cười trên mặt hắn chưa giảm, nhưng ánh mắt đã sắc bén hơn rất nhiều. "Nguyên Phong ca ca, nhanh lên một chút đi! Không đi nữa sẽ không tới kịp đấy!" Một bóng dáng màu đỏ tung bay ra ngoài, thời điểm chui ra khỏi rèm châu ngọc thạch trơn bóng, màu đỏ tươi đẹp khác thường dễ thấy, khiến cho Hách Liên Tuyên Mẫn cũng không nhịn được mà sửng sốt. Nàng kia mắt hạnh như nước, long lanh phơi phới, giống như nhẹ nhàng nháy mắt là có thể rơi ra một viên thủy tinh. Mà nàng có mái tóc đen suôn dài như thác nước buộc lên thật cao như một đuôi ngựa, coi như tiện lợi quấn lên mà hiên ngang, nụ cười sảng lãng hai hàng hàm răng trắng noãn tạo thành đường cong đẹp mắt, giống như là một vòng mặt trời từ phía trên dời xuống di giá đến nơi này, làm cho hai mắt người ta tỏa sáng. Ít có thể chứng kiến có cô gái sảng lãng và hoạt bát như thế, Hách Liên Tuyên Mẫn không khỏi có chút mất hồn. Trong cung cô gái làm ra vẻ mềm mại, tự nhiên thanh thản, mặc dù thướt tha duyên dáng nhưng có chút vô cùng giả tạo. Mặc dù mở miệng làm văn chương biết được lễ tiết, nhưng quá coi trọng lễ quân thần để cho hắn không cảm thấy được một chút ôn tồn thoải mái, chỉ là ngăn cách. Mà cô gái linh động như chim Yến trước mắt này lại làm cho hắn chợt có chút cảm giác ấm áp, mỗi tiếng nói hành động đều là làm theo cảm tính. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Hách Liên Tuyên Mẫn chỉ dừng lại trong  nháy mắt, ngay sau đó liền hết sức chăm chú trên thân người đồng thời từ bên trong đi ra. Người nọ áo tơ trắng thuần như ánh trăng, ung dung hoa quý, sắc mặt tuấn tú văn nhã, nếu không phải người người cũng biết thân phận của hắn, quả quyết sẽ không cảm thấy công tử phong nhã này cũng là người dính hơi tiền nhiều nhất trong khắp thiên hạ. "Muội chậm chút, người bọn họ hai ngày sau mới có thể lên đường, chào từ biệt cũng không gấp gáp nửa khắc này." Bạch Nguyên Phong cưng chiều cười một tiếng, đi tới dắt bàn tay Tư Đồ Tinh Nhi bao ở trong lòng bàn tay cười nói: "Nếu như không lôi kéo muội...muội liền muốn cao bay xa chạy như chim nhỏ phải không?" Sắc mặt Tư Đồ Tinh Nhi ửng hồng, có chút không biết làm sao, ngay cả là cô gái lanh lẹ như thế cũng sẽ có dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng của cô gái nhỏ, làm cho người ta nhìn thấy càng thêm động dung. "Thật ra thì muội cũng là gấp gáp đi nhìn Tiểu Tịch tỷ tỷ làm sữa ô mai, nghe nói Thành Trác ca ca tự mình đục băng đấy. Huynh không biết chứ, kiếm pháp Lâm gia được kêu là xuất thần nhập hóa, huynh gặp qua Phượng Hoàng song kiếm thiên hạ tiếng tăm lừng lẫy đồng thời xuất động lại là vì đục băng ư, ngàn năm khó gặp!" Trong mắt Tư Đồ Tinh Nhi mang theo vô hạn sùng bái và ước ao, Bạch Nguyên Phong bất đắc dĩ mà lắc đầu cười nói: "Thật là hết cách với muội, chúng ta......" Hắn ôm lấy Tư Đồ Tinh Nhi vừa muốn đi về phía trước, mắt thoáng nhìn, không ngờ thấy được một người. Lại là cửu ngũ chí tôn, Hoàng đế Thánh quốc Hách Liên Tuyên Mẫn, đang ngồi ở nơi đó miệng hơi cười nhìn hai người bọn hắn đang tình chàng ý thiếp. Hàng năm, Bạch Nguyên Phong sẽ tiến cung tặng lễ, mà Hách Liên Tuyên Mẫn, là người mà hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm, nhưng lại không hợp thời ngoài ý liệu xuất hiện ở trước mặt của mình, cái gọi là người đến không có ý tốt, Bạch Nguyên Phong cũng không có buông lỏng cảnh giác. "Tinh nhi, muội đi trước vào trong xe ngựa một chút, đồ chúng ta mang đi cho bọn họ có đủ không, chuẩn bị một chút thôi. Ta quên mất còn có một món nợ phải kết toán, rất nhanh thôi, muội chờ ta." Bạch Nguyên Phong cười ôn hòa nói với Tư Đồ Tinh Nhi, Tinh Nhi gật gật đầu mà nói: "Muội đi kiểm tra một chút đồ ăn ngon mang đi cho bọn hắn có chỉnh tề hay không, huynh nhanh một chút nha." Tiễn bước Tư Đồ Tinh Nhi, Bạch Nguyên Phong cười nhạt, không lên tiếng ngồi vào đối diện với Hách Liên Tuyên Mẫn, khẽ gật đầu với Lãnh Dịch, hướng Hách Liên Tuyên mẫn khẽ mỉm cười nói: "Ngài quang lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này, vô cùng vinh hạnh." Hách Liên Tuyên Mẫn cười một cái nói: "Nơi này là chỗ của ngươi, tùy ý một chút là được." Đúng lúc đó tỳ nữ liên tiếp đưa đồ ăn lên, rất nhanh bày đầy cái bàn, Bạch Nguyên Phong ra lệnh lấy ra một bầu Kiếm Nam Xuân thượng hạng, rót đầy ba chén kính Hách Liên Tuyên Mẫn nói: "Mời." Hách Liên Tuyên Mẫn uống một hơi cạn sạch, Lãnh Dịch chỉ là nhàn nhạt nhấp môi một cái, làm người hộ vệ bên cạnh hoàng thượng phải giữ vững hoàn toàn  tỉnh táo, tuyệt đối không thể vì rượu mà hỏng việc. "Không biết, lần này ngài tới......" Bạch Nguyên Phong để ly rượu xuống, cung kính hỏi. Hách Liên Tuyên Mẫn dựa ra phía sau, làm bộ dáng tùy ý nói: "Chỉ là vi phục xuất tuần mà thôi, nghĩ đến cửa hàng của ngươi ở chỗ này nên muốn ghé một chút cho biết. Quả nhiên là danh bất hư truyền, đầu óc buôn bán của ái khanh ở toàn bộ trên dưới Thánh quốc sợ rằng không người nào có thể đuổi kịp, điểm này, làm ta cũng phải cam bái hạ phong đấy." "Không dám. Ngài là Thánh nhân anh minh, thiên hạ xã tắc to lớn như thế, làm sao kinh doanh mua bán có thể so sánh được, quá khen quá khen rồi." Bạch Nguyên Phong cười nhạt một tiếng, cảm thấy Tiếu Diện Hổ (hổ biết cười) này ý vị thâm sâu, xem ra, hắn vẫn là làm cái đinh trong mắt, không có một Hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ đối với sự vật tồn tại uy hiếp cho mình xuất hiện, tâm tư của hắn (HLTM) thận trọng, nên càng phải như vậy. "Ái khanh là muốn đi đến nơi nào sao?" Hách Liên Tuyên Mẫn nhấc đũa gấp một con tôm đã lột vỏ, dò xét cẩn thận sắc màu gọn gàng, sau đó há miệng cắn xuống. "Muốn đi tới Lâm gia Hoa Châu dự tiệc tiễn đưa một người bạn cũ." Bạch Nguyên Phong đáp. "Lâm gia...... Nghe nói Bạch Nguyên Phong lòng dạ rộng rãi hào phóng khẳng khái, giao tiếp bằng hữu rất rộng, bất luận là bình dân hay là người hiển hách đều có thể hết sức chân thành mà đối đãi. Xem ra ái khanh thật là một nhân tài khó được, nhưng vì sao, không đảm đương một quan chức dốc sức cho triều đình đây?" Khóe miệng Hách Liên Tuyên Mẫn nhíu lại hỏi: "Hay là ái khanh cảm thấy, quan chức nho nhỏ, không đủ phù hợp với thân phận của ngươi?" Bạch Nguyên Phong càng chắc chắn người đến không có ý tốt, xem ra kế hoạch mình bo bo giữ mình vẫn bị thất bại, vẫn cho là ỷ vào di chiếu Thánh quốc Thủy Hoàng lưu lại mà có thể bảo vệ một cái tánh mạng cho mình, nhưng hôm nay xem ra, thủ đoạn của Hách Liên Tuyên Mẫn đủ để cho hắn đi vào chỗ chết. Hắn cúi đầu xuống, trấn định nói: "Buôn bán chỉ là dùng hơi chút khôn vặt, mà trị quốc phải là Đại Trí Tuệ, Bạch Nguyên Phong ta trời sinh không thích bị trói buộc nhận quà tặng bị ràng buộc, tự nhận là càng không cách nào tạo phúc xã tắc. Thiên hạ rộng lớn người tài rất nhiều, người đọc sách trong lòng chí lớn lo cho thiên hạ, bất luận là người nào so với ta cũng đều càng nóng lòng dốc sức tạo phúc cho dân chúng với hoàng thượng, Nguyên Phong vốn chỉ là một người vì tư lợi, bình thường như thế làm sao có thể gánh vác được." Hách Liên Tuyên Mẫn tự mình rót cho hắn một ly rượu, Bạch Nguyên Phong cung kính nâng chén đón chào, nhưng rượu lại đầy tràn, theo miệng ly rơi xuống, rớt vào trong thức ăn ở trên bàn. "Chén đầy phải tràn, làm người cũng như thế." Trong nụ cười của hắn mang ý nghĩ sâu xa, Bạch Nguyên Phong khẽ vuốt càm nói: "Cẩn tuân dạy bảo." Lúc Tư Đồ Tinh Nhi trở lại, rất là kỳ quái tại sao vẻ mặt Bạch Nguyên Phong có vẻ luống cuống như thế, lúc bọn họ rời đi nàng cảm thấy tay của hắn lạnh như băng, lòng bàn tay còn có rất nhiều mồ hôi rỉ ra.