Tại khách điếm, Hoa Tinh dẫn theo nữ nhân che mặt xoay người đi vào. Nhẹ nhàng đặt nữ nhân trên giường, Hoa Tinh nhìn nhũ phong cao vút hết sức mê người của nàng, nhịn không được đặt một tay lên dùng sức tha xoa, cảm giác cực kỳ mượt mà đầy đặn, vừa lớn vừa cao, thập phần co dãn, mê người. Nhìn nữ nhân trong ánh mắt đang lộ ra nét kiều mỵ, Hoa Tinh nhịn không được nở một nụ cười tà dị, dùng sức tha xoa đôi nhũ phong thập phần mê người đó. Hoa Tinh trên mặt ánh lên vẻ tà dị, tay trái từ từ gạt mảnh khăn đen trên mặt nữ nhân xuống, nhất thời lộ ra khuôn mặt ngọc thập phần xinh đẹp. Vừa nhìn thấy nàng, Hoa Tinh cũng ngẩn ngơ, không thể tưởng được người mà chính mình vừa cứu chính là nàng, hắc hắc, thật sự là không sai. Nhìn vị này mười năm trước, Bách Hoa Phổ đệ danh thứ mười Lục Nương Tử Quý Nguyệt Mai, Hoa Tinh sắc mặt vui vẻ, thật sự là kiểm đáo bảo liễu, hắc hắc. Cảm giác đôi ngọc thỏ căng đầy co dãn, Hoa Tinh nhịn không được nhẹ giọng: "Quả không sai, cảm giác khoái lạc cực kỳ, vừa căng tròn vừa cao, vừa non vừa mềm, hắc hắc." nhìn Lục Nương Tử Quý Nguyệt Mai trên mặt lộ ra vẻ e thẹn, tay phải Hoa Tinh lần qua lớp quần áo tìm đến đầu v* mẫn cảm của nàng, dùng sức sờ nắn, chỉ thấy thân thể nàng từ từ rung khẽ, giương cái miệng nhỏ nhắn nhưng không có phát ra âm thanh. Không phải nàng muốn nói, mà là nói không nên lời, bởi vì Hoa Tinh đặt trúng huyệt của nàng. Hoa Tinh nhẹ nhàng đặt ở nàng trên người, ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng xoa nắn ngọc châu mềm mại của nàng. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Hoa Tinh tà cười nói: "Không thể tưởng được là nàng a, chúng ta lại thấy mặt. Thân thể nàng thực sự mê người, thật mềm mại, tin tưởng rằng lát nữa thoát y sẽ xinh đẹp mê người nha?" Hoa Tinh hắc hắc cười nói, hôn lên đôi nôi mọng đỏ của nàng, tà mị xoa nắn ngọc châu của nàng. Quý Nguyệt Mai sắc mặt đỏ bừng, trong mắt có ba phần thẹn thùng lẫn ba phần kiều mỵ. Từ từ mở miệng định nói, đáng tiếc không nên lời, chỉ có giương mắt nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin. Mà Hoa Tinh thừa dịp nàng mở miệng, dùng lười tiến vào, hấp thu hơi thở của nàng. Quý Nguyệt Mai trong lòng nổi lên một cỗ dưc tình, ánh mắt lộ ra vẻ nhu mì vô hạn, cực kỳ hấp dẫn. Hoa Tinh hai tay đặt lên đôi nhũ phong mềm mại, dụng lực xoa bóp, môi nóng bỏng nhấm nháp cặp môi thơm ngát của nàng. Hoa Tinh trong mắt mang theo thần sắc tà dị, nhẹ nhàng giải khai huyệt đạo cho nàng, cảm thụ thấm thân mềm mại đang vặn vẹo có ý kháng cự, sắc mặt Hoa Tinh lộ ra một tia hưng phấn. Có lẽ sự giãy dụa đã kích thích hắn, thật sâu trong tâm một chút tự hào khi chinh phục nữ nhân. Quý Nguyệt Mai đột nhiên được giải khai huyệt đạo, trong lòng vui vẻ, bất chấp thân thể bị thương nghiêm trọng, cực lực vặn vẹo thân thể tránh sự xâm phạm của Hoa Tinh. Cảm giác được bộ ngực truyền đến trận trận khoái cảm, Quý Nguyệt Mai thân thể run nhè nhẹ, cũng là phản ứng tự nhiên của thân thể nàng. Cảm thấy Hoa Tinh hai tay dụng lực càng mạnh, chính mình thân thể càng ngày càng vô lực, Quý Nguyệt Mai lắc đầu, muốn thoát khỏi chiếc lưỡi của Hoa Tinh. Trong mắt Hoa Tinh ánh lên hắc quang chuyển từ yếu sang mạnh, dần dần biến thành một cột sáng màu đen, càng lúc càng lớn, thâm nhập vào sâu đáy lòng Quý Nguyệt Mai. Cảm nhận được nàng thân thể đang cực lực giãy dụa, Hoa Tinh dùng sức ép chặt đôi môi nàng, tận tình hút ngọc dịch trong miệng nàng, sau đó nhẹ nhàng buông nàng ra. Hoa Tinh tà cười nói: "cảm giác hoàn thật sự là thoải mái, thân thể nàng thật mẫn cảm, bằng không sao lại vặn vẹo không ngưng như thế? có phải là nhịn không được?" ánh mắt tà dị mang một lục hấp dẫn, thật sâu hấp dẫn tâm linh Quý Nguyệt Mai. Quý Nguyệt Mai thân thể bị Hoa Tinh ôm lấy, căn bản không thể dễ dàng chuyển động. Lúc này, nàng thành khẩn nói: "Hoa Tinh ngươi ta ra, không như vậy, ngươi không thể làm vậy, ngươi là lợi dụng lúc ta gặp nguy nan. Đừng! Hảo thống, không được!" Thân thể Quý Nguyệt Mai trong nháy mắt đứng lên, hiển nhiên thị bởi vì Hoa Tinh. Hoa Tinh cười nói: "Ta khó khăn lắm mới cứu được nàng, nàng cũng nên báo đáp ta tốt một chút, bằng không nàng rơi vào tay người bịt mặt tình hình sẽ không như vậy đâu? nói không chừng đều là do số mệnh, phải không? huống chi, nàng nghĩ xem nam nhân như ta, trên đời này khó gặp phải không, mỹ nữ?" nói xong nằm trên người nàng, bộ ngực dính sát vào nhau tại nhũ phong đầy đặn của nàng, nhẹ nhàng ma xát cảm thụ cảm giác nhu mỹ cực kỳ. Quý Nguyệt Mai thân thể run lên, toàn thân không thể nhúc nhích, nhìn Hoa Tinh anh tuấn vô cùng trên mặt mang theo nhè nhẹ tà dị, đang từ từ tiến gần sát đôi má hồng của nàng, nàng trong lòng hiểu được Hoa Tinh muốn làm gì. Quý Nguyệt Mai có chút kinh hoảng kêu: "Hoa Tinh, không được, không được như vậy, không, ô ô -" tiếp xuống đã ngắt quãng vì đôi môi của Hoa Tinh. Hoa Tinh trong mắt lóe quang hoa đen, hai tay mở áo nàng, mặc cho nàng giãy dục lột y phục của nàng. Hai tay vững vàng nắm chặt hai tay nàng trên giường, mở mắt nhìn cặp nhũ phong đầy đặn, Hoa Tinh nhịn không được hắc hắc cười nói, vẻ mặt thập phần hưng phấn. Chỉ thấy thân thể Quý Nguyệt Mai mềm nhũn vô lực, song nhũ căng tròn, thập phần đầy đặn, hai hạt châu màu hồng từ từ hiện ra làm động lòng người. Chiếc eo nhỏ nhắn, tiểu phúc phẳng lì, phía dưới đường cong chia ra, bó sát quần, tương na phong viên phì đại đồn bộ rõ ràng câu họa đắc đầm đìa tẫn trí, sơn thủy hiển lộ. Quý Nguyệt Mai trong lòng vừa thẹn vừa giận, thân thể có cảm giác hưng phấn dị thường, có lẽ là kích thích khi bị người khác cưỡng gian, chẳng những Hoa Tinh cảm thấy hưng phấn, chính Quý Nguyệt Mai chính mình cũng thấy kích thích. Quý Nguyệt Mai ánh mắt lộ ra một tia kiều mỵ, đôi môi nhỏ nhắn mở ra, nhiệt tình đáp lại trứ Hoa Tinh, hai tay ôm lấy cổ Hoa Tinh. Hoa Tinh hai tay nắm đôi ngọc thỏ no tròn, vận lực xoa nắn. Cái loại...nầy đầy đặn mềm nhẵn nhẵn nhụi cảm giác thật là quá ẩn, ác ở lòng bàn tay hung hăng niết lộng trứ, bên tai nghe Quý Nguyệt Mai uyển chuyển nhẹ nhàng rên lên, Hoa Tinh nghĩ nàng đã rất kích thích. Rời khỏi chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng, Hoa Tinh khẽ ngậm hạt diễm châu của nàng, thỉnh thoảng lại mân mê làm tiếng rên của nàng ngày càng lớn. Ngoài cửa sổ, gió đêm tĩnh lặng, trấn nhỏ một mảnh an bình. Không một ngọn đèn, bốn phía một màn đêm bao phủ, duy chỉ có ánh sáng nhợt nhạt trong khách phòng, lúc này đang diễn ra một cảnh tượng hết sức kích tình. Hoa Tinh tận tình nhấm nháp cặp vú đầy đặn của Quý Nguyệt Mai, rất nhanh cởi bỏ lớp y phục phí dưới của nàng, nhất thời đóa hoa thần bí hiện ra trước mắt Hoa Tinh. Lúc này Quý Nguyệt Mai đã không còn giãy dụa, đối với nàng trong chốn võ lâm diễm danh lan xa, không xem trọng quan hệ nam nữ. Nếu vô lực giãy dụa, chi bằng thuận theo tự nhiên, đây là triết lý sinh tồn của Quý Nguyệt Mai. Võ lâm thực sự hết sức tàn khốc, nếu không chuẩn bị tâm lý tốt, tùy tiện hành tẩu giang hồ, vậy kết quả hết sức thê lương, đặc biệt là nữ nhân. Có trách thì trách nàng không nơi nương tựa, đối với nàng thì xinh đẹp cũng là một cái tội mỗi thời khắc đều làm thương tổn lòng tự tôn và tâm linh của nàng. Hồi tưởng lại lúc trước chính mình cũng có một giấc mộng đẹp, một nguyện vọng là tìm cho mình một lang quân như ý sống với mình đến trọn kiếp. Đáng tiếc là sự thật tàn khốc, nhiều năm sống trong giang hồ, khiến cho nàng từ thuần khiết trở nên xảo trá, từ chân thực trở nên thâm trầm, bao nhiêu thương tổn đã làm nàng chết đi. Đã biết cả đời trước sau tổng cộng sáu bảy người, nhưng có ai cam tâm tình nguyện? có lẽ lòng người khó lường! Ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh liếc mắt, Quý Nguyệt Mai trong mắt từng có một tia mê mang. nhìn hai tay hắn tách hai chân mình ra, nhìn thấy toàn bộ thân thề của mình hiện lên dưới ánh đèn, Quý Nguyệt Mai trong lòng có chút ngượng ngùng. Cảm nhận được ngón tay Hoa Tinh chạm vào thiêu đậu chính mình, Quý Nguyệt Mai nhất thời ý loạn tình mê, tận tình phóng túng chính mình, chậm rãi giải phóng ái dục. Hoa Tinh nhìn nàng, tay phải vuốt ve thiêu đậu thần bí trên đóa hoa mê người, ngón tay lồnng vào, khiến cho Quý Nguyệt Mai không ngừng vặn vẹo trứ thân thể. Cảm giác được hai chân nàng đang dùng sức, Hoa Tinh ánh mắt lộ ra yêu mị tà dị, nhẹ giọng nói: "Nghe nói nữ nhân thân thể đều mềm mại, thật sự là không sai a. thân thể nàng đúng là thập phần mềm mại, mê người cực kỳ, nơi này đều nhanh trở thành biển rồi, hắc hắc, thật sảng khoái!" Quý Nguyệt Mai mị nhãn như tơ, dịu dàng nói: "Hoa Tinh ngươi không được dừng lại, hãy cho ta, ta xin ngươi!" nói xong thân thể cực lực vặn vẹo, đồn bộ từ từ chuyển động, hai chân khẻ nhếch, nghênh tiếp theo nhịp công kích của Hoa Tinh, hấp dẫn tầm mắt Hoa Tinh. Hoa Tinh tay trái dụng lực vuốt ve cặp ngọc nhũ căng đầy, hai tay tận tình vuốt ve thân thể nàng. Nhìn nữ nhân kiều mỵ, ngón tay Hoa Tinh tiến vào thăm dò địa phương mẫn cảm của nàng. Quý Nguyệt Mai toàn thân vặn vẹo, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ, cả căn phòng tràn ngập hơi thở đê mê của hai người. Hoa Tinh hàm chứa tà tiếu, nhìn kỹ địa phương xinh đẹp thần bí, ngón tay làm việc tận tình trên thiên đậu, thật sâu kích thích ham muốn tình dục trong người nàng. Khách điếm vẫn tĩnh lặng. Lúc này quang hoa màu đen trong mắt Hoa Tinh đại thịnh, quanh thân bao phủ một cỗ hắc chân khí nhàn nhạt, có vẻ quỷ dị vô cùng, hết sức thần bí. Nhìn thân thể Quý Nguyệt Mai xích lỏa mê người, Hoa Tinh tà khí mười phần lớn tiếng: "đứng lên, cởi y phục cho ta." nói xong đứng dậy buông thân thể nàng, ánh mắt mỉm cười nhìn nàng. Quý Nguyệt Mai trong mắt hiện lên một tia mê mang, tựa hồ bị vẻ mặt tà dị của Hoa Tinh thật sâu hấp dẫn. Đứng dậy, nhẹ nhàng cỡi quần áo Hoa Tinh, Quý Nguyệt Mai trong mắt hàm chứa nồng đậm tình dục. Hoa Tinh lúc này có chút tà dị, hai tay cầm hai quả nhũ cầu vung cao, dụng lục xoa nắn. Nhìn cặp ngọc nhũ mê người nơi tay không ngừng biến đổi bộ dáng, Hoa Tinh rất là hưng phấn, trong lòng cổ dục vọng màu đen càng thêm mãnh liệt. Hoa Tinh hắc hắc mỉm cười tà dị nói: "Bảo bối này của nàng thật lớn cảm giác thật sảng khoái, hắc hắc. Trơn lán mềm mại, thật sự là mê người." Quý Nguyệt Mai bị Hoa Tinh trêu ghẹo cảm thấy khó chịu cực kỳ, bộ ngực nhẹ nhàng chuyển động theo hai tay của Hoa Tinh. Cởi bỏ hết y phục, nhìn thân thể hùng tráng vô bì của Hoa Tinh, Quý Nguyệt Mai ánh mắt lộ ra một tia kiều mỵ, tim đập liên hồi. Quý Nguyệt Mai sóng mắt như nước, nhịn không được ngạo nhân trường thương của Hoa Tinh, nhẹ nhàng thiêu đậu trứ Hoa Tinh. Hoa Tinh quang hoa màu đen quanh thân thoáng hiện, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc tà dị. Nhìn Quý Nguyệt Mai, Hoa Tinh trên tay dùng sức bóp mạnh, trong miệng lớn tiếng nói: "Không được lấy tay, dùng miệng, nghe không?" Hoa Tinh có vẻ không giống như lúc trước, tựa hồ xảy ra cái gì biến hóa. Quý Nguyệt Mai thân thể run lên, ngực đau nhói, vội nói: "Không được, đau quá, nhẹ tay một chút. Ta đáp ứng ta đáp ứng yêu cầu của ngươi." nói xong thân thể ngồi xổm xuống, ngậm lấy kiên đĩnh Hoa Tinh, dùng sức mân mê liếm quanh, hết sức thỏa mãn yêu cầu của Hoa Tinh. Hoa Tinh hắc hắc cười tà dị, hưởng thụ cảm giác hầu hạ bằng miệng của nàng, thân thể mạnh mẽ ưỡn ra. Ánh trăng chếch hướng Tây, thời gian vẫn yên lặng trôi qua. Hoa Tinh được Quý Nguyệt Mai toàn lực hầu hạ, thân thể kích thích cực kỳ, hai tay nhấc thân thể nàng lên, đặt nàng lên giường, hai tay nắm hai chân nàng tách ra, kiên đĩnh hùng tráng nhắm ngay địa phương thần bí đã lầy lội không chịu nổi, tiến nhập thân thể nàng. Hoa Tinh nhịn không được quát to một tiếng, hưởng thụ thân thể mỹ nhân. Nhìn hạ thể mỹ nhân, Hoa Tinh trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn. Hoa Tinh không ngừng tác chiến, tận tình hưởng thụ cảm gíac trong thân thể mỹ nhân, Quý Nguyệt Mai kêu to một tiếng cảm giác đã đến vu sơn. Nguyệt hoa như sương, chiếu đắc đại địa một mảnh ngân bạch. Hoa Tinh không hề lưu tâm tận tình tận hưởng, nhìn trên người Quý Nguyệt Mai, nàng cực lực vặn vẹo phì đồn mê người, điên cuồng hưởng thụ cảm giác sung sướng tuyệt vời. Hoa Tinh dụng lực xoa bóp cặp tuyết nhũ, hung hăng bóp mạnh, hết sức cảm thụ thận thể đầy sức sống của nàng. Thời gian cứ trôi đi, sự điên cuồng trong hai người dần dần chyển thành yên tĩnh tĩnh, căn phòng lại trở nên yên lặng. Hoa Tinh nhìn Quý Nguyệt Mai dùng miệng hầu hạ thân thể, trong mắt hiện lên một tia màu sắc kỳ dị. Đây là lần đầu tiên Hoa Tinh cảm thấy thân thể dược thõa mãn, điều này làm cho trong lòng Hoa Tinh đối với mỹ nữ thành thục kiều diễm xinh đẹp, có ý định chiếm hữu nàng. cảm thụ tư vị tuyệt vời của chiếc miệng nhỏ nhắn, Hoa Tinh quang hoa màu đen trong mắt chớp động, rồi đi đến quyết định, hắn phải thu nữ nhân này làm thị nữ, sau khi đã có thể đùa bỡn thân thể xinh đẹp mê người, hưởng thụ vũ mị phong vận động lòng người của nàng. Quý Nguyệt Mai phun ra na mê người tiểu ngoan bì, thân thể nằm trong lòng Hoa Tinh, cặp nhũ phong căng tròn mềm mại dán trên ngực hắn, nhẹ nhàng ma xát. Quý Nguyệt Mai kiều mỵ nói: "Hoa Tinh, ta thế nào? được không?" nói xong đưa cặp môi hồng hôn Hoa Tinh. Hoa Tinh tay phải vuốt nàng viên đĩnh đồn bộ, cảm thụ cảm giác co dãn, trong miệng khẽ cười nói: "cũng không tệ lắm, ta nhưng thật ra ngận thích. Nhìn thân thể mê người của nàng, ta cho nàng một cơ hội, làm nha hoàn cho ta, sau này phải phục tùng ta, thế nào? Nếu nàng không đồng ý ta vẫn sẽ buông tha cho nàng, Hoa Tinh ta không phải là hạng người thích ép buộc nữ nhân. Nếu nàng đồng ý ta sẽ không màn đến dĩ vãng của nàng, chỉ cần nàng thành tâm thay đổi." Quý Nguyệt Mai trong mắt hiện lên một tia chần chờ, trong lòng nghĩ đến những lời nói của Hoa Tinh. Nhìn mắt Hoa Tinh, nơi đó lóe ra một tia hắc quang kỳ dị, thật sâu hấp dẫn trứ tâm linh Quý Nguyệt Mai. Hắn nói, cơ hội? làm nha hoàn cũng là một cơ hội? Có lẽ không tưởng. Tiến sát khuôn mặt Hoa Tinh, lẳng lặng nhìn vào ánh mắt thâm thúy của hắn, Quý Nguyệt Mai nhẹ giọng nói: "Ngươi nghĩ,hiểu được ta đáng làm nha hoàn thôi sao? Có lẽ trong mắt ngươi ta vẫn là một nữ nhân dâm tiện?" Hoa Tinh nghe vậy cười nói: "ta nói rồi, ta là sẽ không bắt buộc nữ nhân. Đối với những dĩ vãng của nàng, ta không biết, bởi vì ta không quản cuộc sống của nàng. Có lẽ trước kia nàng đã làm nhiều việc vô sỉ, nhưng rốt cục chỉ mình nàng biết, chắc hẳn nàng cũng chẳng muốn người khác biết. Tối nay cứu nàng cũng là vô tình, bất quá chúng ta gặp nhau cũng là hữu duyên, ta cho nàng một cơ hội. Có lẽ nàng cho rằng làm nha hoàn là một điều ủy khuất cho nàng, nhưng ta nói cho nàng biết, Hoa Tinh ta rất ít để ý đến người khác, tin rằng số người muốn theo ta cũng rất nhiều, nhưng cũng không có cơ hội. Đối với nàng ta không hề so đo có lẽ vì nàng đã gặp quá nhiều đau khổ, ta cũng không cần nghĩ nhiều. Với ta chỉ cần nàng nghe lời, đi theo ta." lúc này Hoa Tinh, quang hoa màu đen trong mắt dần dần biến mất, khôi phục lại bản tính tiêu sái. Quý Nguyệt Mai nghe vậy, ánh mắt lộ ra nhàn nhạt tâm tư. Nghĩ lại chuyện cũ bất giác quay đầu rơi lệ! nhìn Hoa Tinh, Quý Nguyệt Mai trong mắt có loại nói không nên lời mê hoặc, dĩ vãng luôn giữ lấy nàng, không một nam nhân nào muốn vĩnh viễn giữ lấy nàng, tất cả bọn họ đều sử dụng thủ đoạn, không một điểm bận tâm đến cảm thụ của nàng. chỉ có Hoa Tinh là người thứ nhất cảm thụ nàng, đã cho nàng lựa chọn cơ hội, có lẽ đây là Hoa Tinh trong miệng cơ hội ba. Ngẫm lại trong chốn võ lâm đối với Hoa Tinh miêu tả, tựa hồ võ công hắn cực cao, người có chút tà dị, bên người đã có mỹ nữ Mai Hương. Trừ điểm này ra hắn cũng không đến nổi. Ngẫm lại vừa rồi hai người sự tình, Quý Nguyệt Mai trên mặt nhịn không được lộ ra một tia thẹn thùng. nhẹ giọng nói: "ngươi thật sự không thèm để ý dĩ vãng ta sao, ta trong chốn võ lâm đã mang tiếng là dâm nữ, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi." âm thanh lộ ra vẻ ảm đạm ưu tư, rõ ràng đang phát ra nổi đau từ trong tận đáy lòng. Hoa Tinh nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa: "từ trong mắt nàng, đã cho ta cảm thấy nội tâm bên trong, vẫn còn hiện lên những nét chân thật. Mặc dù nàng đã trả qua không ít sự tình, nhưng ta nghĩ đó vốn không phải là bản tính của nàng, nàng cũng cũng có những bi thương bất đắc dĩ. Người ở giang hồ, thân bất vô kỷ, nhiều sự tình cũng không thể đoán trước được. Nư nhân như nàng, trong chốn giang hồ hỗn loạn, bảo vệ tính mạnh đã là khó huống chi mơ ước xa vời? xinh đẹp đối với rất nhiều nữ nhân mà nói kỳ thật không phải một loại hạnh phúc, mà là một loại thống khổ. Xinh đẹp như nàng, tất sẽ có rất nhiều nam nhân có ý xấu, thời khắc nào cũng nghĩ cách làm hại nàng, hà có thể đề phòng được sao? võ lâm là một nơi thần kỳ, tràn ngập nguy hiểm lẫn kích thích, có kim tiền mỹ nữ, tài phú quyền lợi, thật sâu hấp dẫn những sơ nhân gia nhập. Đồng thời võ lâm cũng tràn ngập hung hiểm lẫn nguy cơ, tùy thời đều có thể đoạt đi tánh mạng của chính mình. Ta hành tẩu võ lâm, cũng không có mục tiêu gì, coi như đây là một lần lữ hành, có vô số cơ duyên, chờ ta đi giúp đỡ. Mỗi người đã gặp ta, đều là số mệnh, cho nên ta sẽ cho nàng một lần cơ hội, nàng hãy suy nghĩ thật rõ ràng." Quý Nguyệt Mai nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tạ tạ ngươi, cả đời này, ngươi là người sau cùng có được thân thể ta, cho ta lựa chọn cơ hội. Ta trong lòng cảm kích ngươi, nhưng là ta hiểu được, thân phận ta lúc này, thị không thể cùng với ngươi một chỗ. Ngươi có từng nghĩ tới chưa?" Hoa Tinh cười nói: "điểm này ta tự nhiên nghĩ tới, ta muốn nói chính là, nàng bây giờ không cần đi theo ta, nếu đáp ứng làm nha hoàn của ta, ta sẽ có việc cho nàng lo liệu. Nếu làm tốt nàng cũng sẽ thành nữ nhân của ta. Nếu nàng có tâm nguyện gì chưa hoàn thành ta sẽ giúp?" Quý Nguyệt Mai trong lòng có một tia cảm động, nhẹ nhàng hôn lên Hoa Tinh, cái lưỡi nhẹ xuất, nghênh tiếp theo Hoa Tinh triền miên, trong mắt tràn ngập cảm giác kích tình. Quý Nguyệt Mai ôn nhu nói: "ta đây sau khi là nha hoàn xưng hô với ngươi thế nào công tử, chủ nhân, hoặc là kỳ hắn?" Hoa Tinh nghe vậy đáy lòng vui vẻ, trên mặt mang theo nụ cười nói:"nàng cứ gọi ta là chủ nhân, quan hệ của chúng ta tạm thời không cho người ngoài biết, như vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho công việc sau này của nàng, hiểu chưa?" nói xong tay phải dùng sức vuốt nàng phong đồn của nàng, ngón tay nhẹ nhàng phủ lộng trứ na mẫn cảm giải đất. Quý Nguyệt Mai sắc mặt đỏ lên, kiều mỵ nói: "chủ nhân thật xấu a, vừa mới khiến cho nô tỳ toàn thân vô lực, lúc này lại đây hí lộng nhân gia." nói xong thân thể đầy đặn mê người trong lòng ngực Hoa Tinh vặn vẹo trứ, cặp vú cao vút ma xát trước ngực Hoa Tinh, nhìn ánh mắt Hoa Tinh, vẻ mặt đắc ý. Hoa Tinh một bên hưởng thụ cặp nhũ phong mềm mại của Nguyệt Mai, một bên hỏi: "đêm nay các ngươi năm người vây quanh hắc y nhân, cuối cùng là vì sự tình gì? Lẫn ngươi vừa khởi na nam, nên chính là Tiêu Viễn Sơn ba?" Nguyệt Mai một bên vặn vẹo thân thể mềm mại, một bên nói: "Thưa chủ nhân, đêm nay lẫn nô tỳ vừa khởi nữ nhân thật là Tiêu Viễn Sơn. Chúng ta bao vây Hắc y nhân, là vì cướp đoạt cẩm hạp (hộp gấm) trong tay hắn. Ta từ Tiêu Viễn Sơn trong miệng xong tin tức thuyết, cẩm hạp cất dấu bên trong cất dấu tuyệt đại bí mật, ai hiểu được sẽ trở thành võ lâm chí tôn, ngạo thị thiên hạ." Hoa Tinh nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị, trong miệng khẽ cười nói: "nguyên lai như thế, thật sự là bất ngờ. Tình huống lúc này, sợ rằng sự tình không nhỏ nữa rồi, lúc trước một ti thủy châu đã làm võ lâm nhốn nháo. Lúc này đây tại thành Lạc Dương, sẽ xảy ra biến cố." vừa nói, một bên vuốt ve tuyết đồn mê người. Quý Nguyệt Mai trong miệng thở gấp, kiều mỵ nói: "chủ nhân, ngươi trêu nô tỳ nữa, nhân gia thật sự không được. Ngươi không phải nói có sự tình giao cho ta làm sao, có nói vào vấn đề chính không?" Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Ai biểu ta có nha hoàn xinh đẹp vậy, làm ta luôn hứng thú. Ta bây giờ lại muốn rồi, làm sao bây giờ, nhìn nàng kia." Hoa Tinh trong mắt hàm chứa nhè nhẹ ý cười, nhìn như muốn ăn sống Nguyệt Mai. Nguyệt mai nghe vậy sắc mặt đỏ lên, kiều mỵ nhìn hắn liếc mắt, hiển lộ nét thành thục mê người. Nguyệt mai trong miệng dịu dàng nói: "chủ nhân thật mạnh mẽ, nhân gia không phải là đối thủ của người. Bây giờ nếu chủ nhân có lệnh, nô tỳ chỉ có thể hết sức thỏa mãn yêu cầu chủ nhân." nói xong, thân thể như rắn uốn éo đứng lên, kích thích tình dục Hoa Tinh. Dưới màn đêm tĩnh lặng, Hoa Tinh lại một lần nữa nhấm nháp thân thể thành thục xinh đẹp của Nguyệt Mai, hưởng thụ phong vận kiều mỵ động lòng người của nàng. Bởi vì thân phận Nguyệt Mai, Hoa Tinh có thể không hề bận tâm phát tiết dục vọng nam nhân trên người nàng tận tình hưởng thụ tư vị đàn bà, hết thảy đều tùy tâm sở dục. Nhìn thân thể mềm mại của Nguyệt Mai trong lòng mình, Hoa Tinh vuốt ve vú nàng, nhẹ giọng nói: "Nàng cũng mệt rồi, nghĩ ngơi sớm nha. Nàng hãy nhớ sự tình vừa rồi, có thời gian nhớ tìm ta. Bây giờ ta trở về, ngươi tỉnh ngủ hãy rời đi, nhớ kỹ bảo trọng chính mình, đề phòng nguy hiểm." nói xong đứng dậy mặc quần áo. Nguyệt Mai đứng dậy, nhẹ nhàng mặc quần áo giúp hắn, trong ánh mắt mang theo một tia trầm mê, nhẹ giọng nói: "cả đời này hy vọng ngươi sẽ không quên ta, ta sẽ vĩnh viễn đem sự kiện tối nay ghi tạc trong lòng." Hoa Tinh thu hồi cánh tay đang vuốt ve nhũ phong của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, mỉm cười không nói. Nhìn mắt nàng, Hoa Tinh từ từ cúi hôn lên môi nàng, đôi môi nàng mấp mái nói không nên lời tình ý bên trong. Hoa Tinh thâm tình bế nàng, cười nói: "Ta đi, ta sẽ làm người khác chú ý đến động tĩnh của nàng, khi nguy hiểm ta sẽ đấn cứu nàng. Nàng hãy cẩn thận một chút, biết không? Ngủ ngon." thân hình chợt lóe, rời khỏi song khẩu. Quý Nguyệt Mai nhìn theo hướng Hoa Tinh vừa đi, ánh mắt lộ ra một tia mê mang, chính mình cũng không rõ, vừa rồi vì cái gì mà đáp ứng làm nha hoàn cho hắn. Chẳng lẽ vì hắn cho mình cơ hội?. Đi tới bên giường, nhìn cảnh tượng trên giường, nhớ tới kiên đĩnh Hoa Tinh na hùng tráng mê người, Nguyệt Mai ánh mắt lộ ra một tia nhu tình. Ngẫm lại cùng Hoa Tinh hội ngộ, không phải chính mình cũng suy nghĩ vậy sao? Từ cái liếc mắt của hắn, chính mình cũng đã nghĩ, cả đời này nếu có thể cùng hắn cùng một chỗ, thật là quá tốt! Bây giờ chẳng phải đã đạt thành tâm nguyện rồi sao? Nghĩ đến vừa rồi chính mình cùng hắn thân thể hòa làm một, Quý Nguyệt Mai trong lòng nhịn không được mọc lên một cổ ngọt ngào, một loại thõa mãn tâm nguyện, khiến nàng cảm thấy vô cùng cao hứng. Màn đêm qua đi, vầng dương đang ló dạng. Đương đông ánh mặt trời chiếu vào phòng, Hoa Tinh ngồi dậy, nhớ tới sự tình tối hôm qua, trên mặt nhịn không được lộ ra mỉm cười. Nhớ tới Quý Nguyệt Mai, Hoa Tinh trong lòng có chút kỳ quái. Chính mình cứu nàng, giữ nàng lại, mạnh mẽ thu phục,chiếm được nàng, biến nàng thành nha hoàn của mình, nhâm chính mình đùa bỡn. Khả tới đối mặt nàng thì, chính mình lại mềm lòng, có lẽ cả đời này, nhược điểm duy nhất của mình là nữ nhân. Ngẫm lại tương lai còn xa, chính mình khán tới tâm ngạnh một chút, bằng không tại đây hiểm ác trong chốn võ lâm, sợ rằng hội xuất sự tình. Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hoa Tinh vừa nghe biết là Ám Vũ. Con ngươi Hoa Tinh vừa chuyển, nhịn không được lộ ra một tia ngoan bì, mang mắt nhắm lại. Không lâu sau Ám Vũ tiến đến, vừa nhìn Hoa Tinh ngủ say, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, ngồi tại bên giường, lẳng lặng nhìn hắn. hồi lâu, Hoa Tinh vẫn nằm yên, Ám Vũ nhịn không được nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên mặt hắn, biểu đạt thâm tình với hắn. Hoa Tinh đột nhiên hai tay ôm lấy Ám Vũ, nhìn ánh mắt nàng thẹn thùng, Hoa Tinh cười nói: "Vừa rồi tại đánh lén ta a, có phải là nàng?" nói xong hai tay ôm lấy ngực nàng, vừa lần trên lớp quần áo vừa xoa bóp. Ám Vũ sắc mặt đỏ lên, trong miệng vội hỏi: "công tử, chàng rời giường thôi, các nàng đều đang đợi chàng ăn cơm. Đừng trêu ta nữa, chàng khiến cho Vũ nhi khó chịu cực kỳ, tha Vũ nhi nha, đừng để các nàng chờ lâu." Ám Vũ nhẹ nhàng vặn vẹo trứ thân thể, như là đang trốn tránh, hoặc như là câu dẫn. Cái miệng nhỏ mê người phát ra thanh âm nhè nhẹ. Hoa Tinh hai tay vẫn như cũ, không thả Ám Vũ ra, cùng nàng đi ra phòng ăn.