Diễm Ngộ Chi Lữ
Chương 34
Trong tiểu phòng an tĩnh, bảy chữ ngắn ngủi của tiểu Bình, sâu nặng hấp dẫn Hoa Tinh, chấn động tâm hồn hắn. Hắn hiểu ý đó chứng tỏ điều gì, hắn cũng kỳ vọng khoảnh khắc ấy đến, bởi vì đây vốn là mong muốn của hắn. Là một nam nhân, nếu như nói không có tình dục là điều không thể, hà huống là Hoa Tinh, một con người hiếu sắc như vậy, thì càng không cần phải nói. Hơn nữa đối tượng lại là tuyệt sắc mỹ nhân trên Bách Hoa Phổ năm xưa, thành thục mỹ lệ, dụ người vô bì, Hoa Tinh đương nhiên là không thể khách khí.
Nhưng mà Hoa Tinh chính là Hoa Tinh, hắn cũng có rất nhiều điểm không giống người khác. Ham muốn của hắn không chỉ là cơ thể tiểu Bình và Tú Quyên, hắn còn muốn có được trái tim bọn nàng. Có lẽ nói hắn như vậy, thì bảo hắn có lòng tham vô đáy, có điều Hoa Tinh lại cũng trả ra rất nhiều tình cảm, đây là chỗ khác giữa hắn và người bình thường. Người bình thường chỉ hay ham muốn mỹ sắc, trước khi đến tay, lúc nào cũng vô cùng ân cần; nhưng một khi có được, sau khi chơi chán thì bỏ mặc, không có chút tình cảm nào đáng nói.
Hoa Tinh hiểu rõ một đạo lý, đó là giữa nam nữ nếu có tình cảm thì mới có niềm vui, bằng không thì chung sống lâu dài, chính là một việc đau khổ. Có lẽ trong mắt một số người, cho rằng không có tình cảm thì có thể tùy ý đùa giỡn, như vậy tỏ ra rất kích thích, nhưng kích thích này chỉ là nhất thời, cuối cùng cả đời khuất nhục và oán hận, bồi hồi trong lòng, mãi mãi không rời ra.
Yên lặng hôn mỹ nhân trong lòng, Hoa Tinh tỏ ra rất ôn nhu, nhưng lại rất cuồng nhiệt. Song thủ tận tình hưởng thụ cảm giác mỹ diệu khó tả, trong lòng nổi lên nỗi tự hào của nam nhân, nhìn mỹ nhân trong lòng, kiều mị vô lực, đang khẽ rên rỉ, Hoa Tinh không nhịn được máu nóng sôi mạnh, song thủ càng dùng sức, vuốt ve cơ thể tiểu Bình.
Tú Quyên cẩn thận làm mấy món ngon miệng cho Hoa Tinh, trong lòng tràn đầy vui sướng. Khoảnh khắc này mình dường như đã là kiều thê của y, yên lặng nấu cơm cho y, khiến cõi lòng nàng vui vẻ. Cuộc sống như thế vui vẻ biết bao, đẹp đẽ biết bao. Khiến người ta hoài niệm bao nhiêu, nếu như tương lai có một ngày, quả thực mỗi ngày như vậy vì y làm cơm, vì y giặt áo, cùng y vui vẻ, hiến dâng cho y tâm hồn đẹp đẽ thuần khiết nhất, nếu như vậy, đời mình đã đủ rồi!
Đau buồn và không vui hôm qua hãy để nó qua đi, những chua cay và nát lòng khó quên hãy yên lặng nén chặt nơi đáy tim, để thời gian tẩy dần đi dấu vết khắc sâu ấy, lộ ra tâm hồn chân thành nhất thuần khiết nhất đẹp đẽ nhất của mình. Giữ lại chỉ có nụ cười khoái lạc hôm nay, ngọt ngào khó quên, còn có ái tình cảm động sâu sắc, in rõ ở đáy lòng.
Tiểu Bình nhè nhẹ uốn éo cơ thể, hết sức làm thỏa mãn tâm ý Hoa Tinh. Quyến rũ khẽ nói: "Hoa đệ, đêm nay không đi được không? Tỷ tỷ muốn cùng ngươi, Tú Quyên thực ra cũng muốn ngươi, hy vọng ngươi có thể ở lại. Ngươi hiểu lòng chúng ta chứ?"
Hoa Tinh nằm trên giường, song thủ vuốt ve cơ thể ngọc nhân mỹ lệ dụ người. Mở miệng khẽ nói: "Ta biết tâm ý các người, kỳ thực ta cũng vô cùng vui sướng. Hôm nay ta đến đây, không chỉ là nhìn các vị, ta còn muốn bàn bạc với các các vị một tý, vấn đề sinh hoạt của các vị sau này, liên hệ giữa chúng ta ra sao. Ta không yên tâm để các vị ở đây một mình, ta chỉ là đi qua đây mà thôi, cuối cùng ta phải trở về Nam Kinh. Cho nên bố trí ổn thỏa cho các vị thế nào, là việc quan trọng nhất trước mắt ta. Ta muốn hỏi ý kiến các vị trước, sau đó chúng ta cùng nhau trao đổi."
Tiểu Bình nghe nói sắc mặt mừng rỡ, từ lời nói này của y có thể nghe ra, y đối với tâm ý hai người bọn mình. Có lẽ trong lòng y, Tú Quyên và mình đều có địa vị thê tử không thấp, đây là điều khiến tiểu Bình hết sức cảm động. Lấy cơ thể tàn hoa bại liễu của mình, được y đối xử như thế, đó là điều mà tiểu Bình cả đời không dám ước mong. Tiểu Bình xúc động không thôi, khóe mắt không kềm được chảy xuống hai hàng lệ nóng, đó là nước mắt muôn phần cảm động và vui sướng.
Tiểu Bình khẽ nói: "Đa tạ Hoa đệ, thư thư cả đời này trải qua rất nhiều chuyện, nhưng người chân chính ta yêu chỉ có hai, đầu tiên chính là người tình đầu tiên của mình, nhưng đã qua mất rồi, vĩnh viễn đã không tìm về được nữa. Người thứ hai chính là đệ, không biết vì nguyên nhân nào, kể từ khoảnh khắc thấy đệ, trong lòng ta có cảm giác thân thiết, có lẽ đây đúng là ý trời. Hôm nay nghe được câu nói của đệ, thư thư rất vui vẻ, biết đệ không phải là người bình thường, không hề để ý thân phận thư thư, tiếp nhận thư thư. Dù cho cả đời này thư thư không kết duyên được với đệ, nhưng trọn đời trọn kiếp thư thư sẽ đi theo đệ, chăm sóc đệ, cho đến khi đệ chán thư thư." Mỹ mục trong veo, lộ ra vẻ kiên định và tình ý ngọt ngào không thay đổi. Hoa Tinh nhẹ nhàng xoay người nàng lại, ngọc nhũ phong mãn lặng lẽ dán sát vào lồng ngực, truyền đến trận trận cảm giác mỹ diệu. Nhìn ánh mắt của nàng, Hoa Tinh giấu đi ý cười trên mặt, trong mắt bắn thẳng ra ánh sáng chói lọi, tiếng nói nhẹ nhàng mà lại vô cùng kiên quyết vang lên giữa phòng: "Bình nhi vợ ta, cả đời này cho dù ta không thể chân chính cho nàng danh phận, nhưng nàng ở trong lòng ta, vĩnh viễn có thân phận và địa vị bình đẳng với những người khác. Bất luận tương lai ta có bao nhiêu vợ, ở trong lòng ta, luôn luôn có vị trí của nàng, bất luận người nào cũng không thể thay thế địa vị này được. Hoa Tinh ta hôm nay thề ở đây, suốt đời ta không bao giờ phụ nàng, nàng mãi mãi là thê tử của ta. Còn Tú Quyên cũng thế, hai người các nàng có thân phận và địa vị giống nhau." Nói xong nhìn nàng, nhẹ nhàng hôn nước mắt trên khóe mắt nàng.
Tiểu Bình kích động không thôi, không biết phải biểu đạt tâm ý mình thế nào, đành phải gắng sức hôn đôi môi của Hoa Tinh, nhiệt tình dâng lên nụ hôn của mình, để biểu đạt tâm ý mình. Hoa Tinh cảm giác rõ ràng được trái tim trào dâng nhiệt tình của tiểu Bình, hiểu rõ tâm ý nàng, không nhịn được cố sức du dương, song thủ ôm ngọc thể dụ người, lẳng lặng hưởng thụ hạnh phúc vô thanh này.
Không lâu sau, vang lên tiếng gõ cửa của Tú Quyên, hai người từ trong cảm xúc mạnh mẽ mới định thần lại. Hoa Tinh đứng dậy, nhìn bộ ngực lõa lồ của tiểu Bình, hai tòa ngọc phong khinh người đang lắc lư nhẹ nhàng, tương đối mỹ lệ. Hoa Tinh không nhịn được lại nắm trong tay thưởng thức một hồi, rồi mới tiếc rẻ buôn tay, yên lặng sửa sang y phục. Đến lúc hai người sửa lại y phục, tiểu Bình mới đỏ mặt mở cửa, cùng Hoa Tinh đi ra ngoài.
Tú Quyên chỉ hơi nhìn Hoa Tinh, không nói lời nào. Nhưng Hoa Tinh lại phát hiện trong mắt nàng có chút ưu oán rất khó nhận ra, tựa hồ đang nói ra điều gì, Hoa Tinh nhìn vài thức nhắm trên bàn, kéo nhẹ Tú Quyên, ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ nhàng một cái, trong mắt hàm chứa thâm tình nói: "Đa tạ nàng, Tú Quyên vợ ta."
Tú Quyên nghe nói, toàn thân chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt vòng quanh, hết sức mỹ lệ. Hoa Tinh ngầm khen một tiếng đẹp quá, hôn nhẹ lên miệng nàng, tận tình du dương một hồi, mới buông nàng ra, ba người cùng nhau ngồi xuống
Hoa Tinh nếm thử thủ nghệ của Tú Quyên, quả là khoái khẩu ngon miệng. Hoa Tinh không nhịn được ca tụng: "Tú Quyên thủ nghệ hay lắm, sau này ngày ngày nấu cơm cho ta, tin rằng không đến hai năm, ta đã trở thành đại bàn tử rồi, hắc hắc, lúc đó các vị vẫn còn yêu ta chứ? Hai vị kiều thê."
Nhị nữ nhìn hắn, trong mắt có vui sướng và nhu tình nói không ra. Hai miệng cùng đồng thanh nói: "Yêu! Chúng ta vĩnh viễn yêu đệ." Hoa Tinh không nén nổi cười lớn, lưỡng nữ cũng cười, cười rất vui vẻ. Trong phòng bình yên tràn đầy tiếng cười cao hứng của ba người, và lời tình triền miên.
Đêm rất khuya, gió rất nhẹ. Màn đêm Trường An khá mỹ lệ, trong khách sạn Mai Hương nhìn tờ giấy trong tay, lòng có phần lo lắng. Thực ra nàng hiểu rõ Hoa Tinh sẽ không có chuyện gì, nhưng lòng thiếu nữ bao giờ cũng khá mẫn cảm, thích nghĩ ngợi lung tung. Tờ giấy này là do Hoa Tinh nhờ một đứa bé đưa đến cho Mai Hương, trên mặt nói hắn phát hiện một số sự việc, đêm nay không về được, bảo Mai Hương không nên lo lắng. Đồng thời căn dặn Cô Ngạo cẩn thận một chút, bảo vệ tốt cho an toàn của Mai Hương và tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh Mai Hương, lòng cũng có hơi lo lâu, khiến nàng cảm thấy rất bất an. Nàng biết mình càng quan tâm Hoa Tinh, tương lai sẽ hãm vào càng sâu, đến khi không còn sức tự thoát khỏi, e rằng mình khó mà trốn tránh đoạn tình cảm này. Nghĩ lại tình cảnh hôm nay hai người tương ngộ, nàng liền không nhịn được lòng oán trách bản thân, nhưng nàng cũng không hiểu, tại sao mình không có cảm giác cự tuyệt quá lớn với Hoa Tinh? Hắn vuốt ve cơ thể mình như vậy, điều này đối với người có chồng như mình mà nói, tuyệt đối không thể được, nhưng lúc đó tại sao mình không chống cự? Lẽ nào quả thực là số phận, quả thực là thiên ý, quả thực là đã định trước? Có thể chứ, nếu không là tại sao vậy?
Hoa Tinh im lặng ăn cơm, thưởng thức nhu tình của lưỡng nữ. Ba người tỏ ra vui vẻ ấm áp, hệt như là tiểu gia đình, hai vị kiều thê mỹ lệ nhiệt tình xới cơm gắp đồ ăn cho phu quân mình, tận lòng chăm sóc hắn. Hoa Tinh trên mặt hiện ra nụ cười lờ mờ, trong mắt tràn đầy thâm tình, yên lặng phẩm hàm chân tình khó tìm trên thế gian này.
Hoa Tinh hài lòng bỏ đũa xuống, cười nói: "Ăn rất ngon, hôm nay ăn được rất nhiều. Các vị đối với ta quá tốt, bây giờ ta muốn hỏi các vị một câu, đối với sinh hoạt sau này các vị có tính toán gì không? Ta đến Trường An chỉ là qua đường, kết cục vẫn phải về Nam Kinh thư viện. Để các vị sống ở đây, ta không an tâm, nhưng nếu như các vị đến thư viện, e rằng các vị nhất thời cũng không quen, cho nên chúng ta bàn bạc một tý, xem thu xếp các vị thế nào. Bởi vì hai ngày nữa ta phải rời khỏi đây rồi, đi Bách Hoa Môn, các vị ở đây cũng khá nguy hiểm."
Tú Quyên và tiểu Bình nhìn nhau, cúi đầu im lặng suy nghĩ. Hiển nhiên vấn đề này hơi khó giải quyết. Tú Quyên khẽ nói: "Hoa đệ, ngươi nói xem quan hệ cụ thể giữa ngươi và Phượng Hoàng Thư Viện là thế nào?"
Hoa Tinh vừa nghe đã hiểu ý của nàng, khẽ nói: "Quan hệ giữa ta và thư viện tạm thời vẫn còn bí mật. Thực ra ta cũng chưa từng đến Phượng Hoàng Thư Viện, không biết hình dạng ở đó ra sao. Quan hệ giữa ta và thư viện rất đặc biệt, nói trực tiếp một chút, Phượng Hoàng Thư Viện gồm có ba viện chủ, hiện nay đã có hai vị là kiều thê của ta, có điều chưa thành thân mà thôi. Cho nên ta dùng thân phận Phượng Hoàng đặc sứ hành tẩu võ lâm, chính là bởi vì trước mắt thư viện đang đối mặt rất lớn với nguy cơ bên ngoài, tùy thời có thể bị ba đại thư viện kia thôn tính. Thế lực thư viện không lớn, không có cách chống lại bất kỳ lực lượng tấn công nào, bởi vậy mới do ta thay thế hành tẩu giang hồ, lấy thủ đoạn sấm chớp uy chấn võ lâm, mượn cớ nói cho thiên hạ võ lâm biết, Phượng Hoàng Thư Viện không phải là dễ ứng phó như bọn chúng tưởng tượng, đồng thời cũng có ý tìm kiếm thế lực mạnh mẽ để liên kết. Và chuyến đi Tế Nam này, Bách Hoa Môn chính là một mục tiêu bọn ta cần tìm, nếu như đạt được sự ủng hộ của Bách Hoa Môn, thực lực thư viện sẽ đại tăng, đến lúc đó sẽ có nhiều kế hay."
Tiểu Bình và Tú Quyên yên lặng nghe, đợi hắn nói xong, tiểu Bình hỏi: "Có thể nói cho chúng ta biết hai vị thê tử của ngươi là ai không?" Nhiều năm ở Bạch gia, hai người đối với các nhân vật võ lâm tỏ ra rất xa lạ.
Hoa Tinh khẽ nói: "Thực ra là ba vị, toàn là người trên Thiên tiên phổ. Vị thứ nhất là Y Thánh Liễu Vô Song, bài danh thứ hai trên Thiên tiên phổ hai mươi năm trước, vị thứ hai là Thiên hạ đệ nhất tài nữ Trầm Ngọc Thanh bài danh thứ nhất ở mười năm trước, vị thứ ba là Phượng Hoàng tiên tử Dư Mộng Dao bài danh thứ ba ở lần này." Tiếng nói dịu dàng, tỏ ra có phần hoài niệm, thấy được Hoa Tinh lòng cũng nhớ họ, không biết bây giờ họ có khỏe không.
Tú Quyên và tiểu Bình sắc mặt đều kinh hãi, hiển nhiên bị lời nói của Hoa Tinh làm cho ngây ra. Lưỡng nữ năm xưa đã từng gặp Liễu Vô Song, biết vẻ đẹp của nàng, thế gian cực kỳ hiếm gặp, cho nên có thể liệt danh Thiên tiên phổ. Nhưng nghĩ đến lại nói, người trên Thiên tiên phổ mỹ lệ biết bao, khiến người kinh ngạc biết bao. Không ngờ Hoa Tinh vừa mở miệng đã nói mình lấy được ba người, đây quả là khiến người không dám tin, trước khi chưa tận mắt thấy được, chưa tận tai nghe được, Tú Quyên và tiểu Bình đều không dám tin đây là sự thực.
Rất lâu lưỡng nữ mới định thần lại, vẻ mặt ngầm thất vọng, tỏ ra có tâm sự nặng nề. Tú Quyên khẽ nói: "Hoa đệ, thân phận của bọn ta và họ không giống nhau, bởi vậy không thể theo ngươi về thư viện được. Ta nghĩ ta và tiểu Bình tạm thời vẫn cứ sống ở đây thì được rồi, đợi qua một thời gian, tình hình lắng dịu, bọn ta lại rời khỏi nơi đây, chuyển chỗ đến Giang Nam. Ngươi thấy sao? Ta nghĩ việc giữa chúng ta vẫn bảo mật một chút, không nên để người khác biết, để tránh ngươi khó xử. Đợi tương lai ngươi cảm thấy thời cơ chín muồi, hẵng đem việc của chúng ta nói cho họ biết, như vậy có thể sẽ tốt hơn."
Tiểu Bình cũng nói: "Ta cũng cho rằng như thế, hiện tại ngươi có thân phận đặc thù, nếu như nói sự việc chúng ta ra, trái lại càng dễ dẫn đến nguy hiểm cho ngươi. Vậy bọn ta sẽ trở nên phiền toái cho ngươi, liên lụy ngươi. Bọn ta yên lặng sống ở đây, đợi tin tức của ngươi, cũng là một việc tốt. Nếu như bọn ta di chuyển chỗ ở, bọn ta sẽ nghĩ cách báo cho ngươi biết. Dù sao cuộc sống này, bất luận bọn ta đi đến đâu, lòng đều sẽ nhớ ngươi, yêu ngươi. Ngươi nếu như nhớ bọn ta, thì đến kiếm bọn ta, bọn ta lúc nào cũng chào đón ngươi."
Hoa Tinh nhìn bọn nàng, không nói lời nào, lòng yên mắt giao hội với nhau, đó là tình yêu vô thanh, lại thâm thâm rung động tâm linh ba người. Hoa Tinh nghĩ rất lâu, thấy rằng hiện nay chỉ có thể như vậy, mình mới ra giang hồ, chưa có nhân mã của mình, chưa có thế lực của mình, nếu như cái gì cũng dựa vào thư viện, e rằng không được. Mỗi người đều có bí mật không muốn người khác biết, nhất định mình phải có thực lực tương đối, ít nhất phải có vài người tín nhiệm mình mới được.
Nhìn nhị nữ, Hoa Tinh nói: "Ngày mai trước khi rời khỏi, ta dịch dung cho các vị, cải biến dung mạo hiện nay, để khỏi gây ra những phiền phức không đáng có, vậy ta mới an tâm. Đợi sau khi ta giải quyết xong việc, ta sẽ đến kiếm các vị, đến lúc đó tìm cho các vị một địa phương non xanh nước biếc để sống, sinh hoạt khoái lạc cùng nhau." Trong ánh mắt bình đạm, ẩn chứa tình sâu nồng đậm.
Lưỡng nữ trên mặt đều lộ ra ý cười thỏa mãn, hết sức cảm động vì tình ý thâm sâu của hắn. Tiểu Bình đứng dậy dọn bát đũa trên bàn, khẽ nói: "Đêm nay khó được Hoa đệ ở lại, chúng ta vui vẻ tụ một trận, lần sau gặp lại nhau không biết là lúc nào." Phải rồi, lần sau sẽ là lúc nào? Ba người đều không dám khẳng định.
Đây quả là khó tương kiến, dễ tương biệt.
Cảnh đêm như vẽ, nhìn đèn đuốc muôn nhà, lấp lánh không ngừng. Dạ phong như đàn, phủ lên vạn vật trong trời đất. Hoa Tinh ôm tiểu Bình, đi đến phòng nàng, nhẹ nhàng đè trên người nàng, nếm sơ đôi môi. Trong tiểu phòng an tĩnh tràn ngập xuân ý dụ người, tiểu Bình mị nhãn như tơ đang nhìn, trong mắt hàm chứa tình ý nồng nàn. Dường như hiểu rõ ngày mai sắp chia ly, cho nên tiểu Bình tỏ ra rất nhiệt tình. Song thủ nhẹ nhàng cởi y phục Hoa Tinh, lộ ra cơ thể cường tráng. Nhìn cặp mắt say người của Hoa Tinh, tràn đầy mị lực quyến rũ, lòng tiểu Bình không tự giác hãm sâu vào trong. Tiểu thủ lướt nhẹ qua ngực hắn, tiểu Bình trong mắt lóe lên một chút mong đợi, một chút đam mê. Dịu dang khẽ nói: "Hoa đệ, còn nhớ lời nói lần trước khi rời khỏi không? Thư thư từng nói để cho ngươi hưởng thụ tất cả của thư thư, đêm nay thư thư hiến dâng hết cho ngươi, mặc dù thư thư không thể trao tấm thân tối thánh khiết cho ngươi, nhưng thư thư sẽ cho ngươi trái tim chân thành nhất, hy vọng ngươi được vui vẻ." Ánh mắt lưu động, ẩn chứa đau buồn nhàn nhạt, có lẽ là bởi vì không chịu nổi hồi ức ngày xưa.
Hoa Tinh khóe miệng lộ ra nụ cười có vẻ hờ hững, hôn nhẹ lên khuôn mặt mỹ lệ của nàng. Bất kể ngày trước nàng sống thế nào, tất cả đều đã trở thành việc đã qua rồi, không có liên quan với mình. Cái mình muốn chính là nàng của hiện tại, và nàng của sau này, nói về tình cảm đối với mỗi người, đều là không giống nhau, nhưng kết quả chỉ có mấy loại. Chỉ cần nàng yêu mình từ sâu trong nội tâm, vậy thì lòng nàng chính là thuần khiết, là cao thượng, là đáng quý.
Hoa Tinh nhẹ nhàng cởi y phục tiểu Bình, ngọc thể động người vô bì từ từ lộ ra trước mắt. Hoa Tinh nhìn kỹ khu phong cảnh mỹ lệ, khẽ than: "Đẹp thật, từ nay về sau, nó chính là thuộc về Hoa Tinh ta rồi, cả đời này ta sẽ thương yêu quý trọng nó."
Trong mắt tiểu Bình lấp lánh lệ vui sướng, đôi môi nhẹ mở, khe khẽ bật hơi, ám hương lững lờ, lại không nói ra lời trong lòng. Có lẽ lúc này hai người không cần phải nói. Bốn mắt nhìn nhau, hoa lửa lờ mờ, từ từ trở nên rõ ràng. Hai cánh tay ngọc của tiểu Bình ôm nhẹ trên cổ Hoa Tinh, ánh mắt giao hội, cứ thế nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng hiến dâng nụ hôn. Hoa Tinh ngậm đôi môi chứa đầy thâm tình, nếm nhè nhẹ, lòng nổi lên mùi vị khó tả, có chút đắng chát. Có lẽ tình đến khi nồng thì chuyển sang nhạt, yêu đến khi sâu cũng trở nên cay đắng!
Song thủ ôm bờ eo mềm mại, cảm giác trơn nhẵn mềm mịn, hơi hơi dùng lực, song phong mềm mại và đàn tính động người ép chặt nơi ngực, rung động xúc cảm Hoa Tinh, thật tuyệt! Tiểu Bình mở mắt nhìn hắn, thấy được ánh mắt cao hứng của hắn, tiểu Bình dường như nghĩ tới điều gì, buông lơi tiểu thiệt đang triền miên, yên lặng chăm chú nhìn mắt hắn.
Trên mặt tiểu Bình lộ ra một chút tinh nghịch, thấp giọng nói: "Đệ đệ vẫn còn lần đầu à?" Mấy chữ ngắn ngủi, có lực mê hoặc và phong tình không thể tả. Hoa Tinh nghe nói, liền đỏ mặt, khe khẽ gật đầu, ánh mắt rơi trên song phong quyến rũ của nàng. Tiểu Bình trông thấy, trên mặt lộ ra một chút hoan hỉ, khẽ nói: "Thư thư dạy ngươi, được không? Đến lúc thân mật với Tú Quyên, phải ôn nhu một chút, hảo hảo thưởng thức một phen, biết không? Ta yêu thích Hoa đệ." Trong ánh mắt có yêu chiều nồng nàn.
Trong mắt Hoa Tinh bắn ra một đạo thần thái, ôm chặt tiểu Bình, nhiệt tình hôn tiểu chủy của nàng, song thủ vuốt ve cơ thể mỹ lệ quyến rũ của nàng, lòng tràn ngập cảm kích và vui sướng.
Trong màn đêm, Tú Quyên một mình đứng trong phòng, yên lặng ngắm sao xa. Gió đêm như mưa, mát rượi xuyên qua cơ thể, từ từ xoa dịu vết thương trong lòng nàng. Hướng về quần tinh đầy trời, Tú Quyên lòng khẽ hô hoán Ngọc Hổ đã chết, phu quân ở rất xa, chàng nghe được tiếng lòng của ta, than vãn của ta hay không? Mỗi ngôi sao lóe sáng chói lọi, có phải là mắt chàng, đang ở trên trời nhìn thiếp, tưởng niệm thiếp hay không? Chàng hiện tại, có biết thiếp đang nhớ tới chàng, hoặc là còn yêu chàng hay không? Vận mệnh an bài, phải chăng đã từng hỏi chàng, thiếp hiện tại như thế này, lẽ nào cũng là tâm ý của chàng, hay là mưu tính của chàng? Nếu như cả đời này thiếp nhất định phải rơi vào tình cảm của người khác, xin chàng gợi ý cho thiếp, chỉ cần chớp mắt mà thôi, cũng xem như là nhắc nhở đối với thiếp.
Trong tiểu phòng lưu động một chút tưởng niệm và thương tâm lờ mờ, một chút ưu thương và than thở bay trong gió nhẹ. Dưới sắc đêm bình yên, ẩn giấu từng ly từng tí điều không bình thường, như người thân đang kêu gọi, như lãng tử đang than van, như tưởng niệm lay động, tiêu tan trong gió. Như đại địa đang ca khúc bi thương, như là non sông đang thì thầm, như lời nỉ non của u linh, quanh quẩn tại đáy lòng.
Trong phòng, Hoa Tinh tận tình hưởng thụ khoái lạc vô biên do tiểu Bình mang đến cho hắn. Song thủ Hoa Tinh thỏa thích vuốt ve song phong nhu nhuyễn, gắng sức cảm nhận đàn tính động người, ngón tay trượt nhẹ trên làn da mịn mượt, đem tới trận trận cảm giác mỹ diệu, nhìn phì đồn phong mãn dụ người đang đu đưa trái phải trong tay, đóa hoa thần bí mỹ lệ bị mình mặc sức đùa giỡn, lòng Hoa Tinh đã tràn ngập tự hào và hăng hái của nam nhân.
Nhìn nhân nhi mỹ lệ bên dưới, không ngừng uốn éo ngọc thể quyến rũ, trong mắt Hoa Tinh lập lòe hắc sắc quang hoa, tỏ ra quái dị kỳ đặc, còn có tà khí không thể tả. Song thủ tiểu Bình nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể hắn, tiểu thủ nắm lấy kiên đỉnh của hắn, nhẹ nhàng ve vuốt và dẫn dắt hắn. Dưới sự chỉ điểm của tiểu Bình, Hoa Tinh từ từ hiểu biết được kỹ xảo, tận lòng xoa song phong mỹ lệ và đóa hoa huyền bí, khêu gợi tình dục tiểu Bình. Đang thỏa thuê hưởng thụ vui vẻ, dưới tiểu thủ lôi kéo của tiểu Bình, cuối cùng đã tiến vào cơ thể mỹ lệ quyến rũ ấy, chân chính chiếm hữu thể xác và tinh thần tiểu Bình.
Trong mắt tiểu Bình lóe động thần thái dụ người, và ái ý ngọt ngào, nhẹ nhàng chỉ điểm Hoa Tinh. Cho hắn mặc sức thể hội cảm giác mỹ diệu linh nhục hợp nhất, chỉ có hai nam nữ thực sự yêu nhau, hai tâm như một mới lĩnh hội được loại mỹ lệ vô thượng và kỳ diệu ấy. Tiểu Bình tha hồ vặn vẹo ngọc thể xinh đẹp, toàn tâm toàn ý làm thỏa mãn Hoa Tinh, ở trong không vẻn vẹn là tình dục, còn có ái ý vô thanh.
Hoa Tinh tựa hồ cũng cảm thụ được ái ý chân thành ấy, có điều lúc này hắn lại bị chấn động sâu xa bởi khoái cảm kỳ diệu, cả người đều sa vào trong mùi vị kỳ diệu, trong mắt hắc sắc quang hoa lập lòe không dứt, mang tới mị lực khác, hấp dẫn sâu sắc tiểu Bình. Nhìn tiểu Bình phong tình quyến rũ khéo léo cung phụng bên dưới, lòng Hoa Tinh chan chứa cao hứng và kích thích, chinh phục và si mê.
Dưới ba lần ra sức phản kích của tiểu Bình, Hoa Tinh kết cục vĩnh biệt tấm thân xử nam, đem tất cả tình và ái bơm hết vào cơ thể tiểu Bình, hệt như là đem tâm ý chân thành nhất của mình in sâu trong lòng tiểu Bình, Hoa Tinh yên lặng nằm trên giường, trong mắt vẫn hiện ra một chút lưu luyến và si mê, lặng im nhìn ngọc nhũ mỹ lệ lắc lư không ngừng, còn có nơi thần bí khiến hắn tiêu hồn ấy.
Ánh mắt tiểu Bình ngậm cười nhìn hắn, nũng nịu nói: "Đệ đệ, hài lòng chứ? Không ngờ đệ đệ lợi hại quá, thư thư đã gần chống lại không nổi. Nếu như hôm nay không phải là lần đầu tiên của ngươi, thư thư nhất định không phải là đối thủ, tương lai à, không biết ngươi làm say mê chết bao nhiêu nữ nhân. Đệ đệ không chỉ đẹp người, tiểu bướng bỉnh này ấy mà càng khó kiếm trên đời, không trách tên ngươi là Hoa Tâm, quả là ông trời phái xuống, khắc tinh chuyên biệt khắc chế nữ nhân." Nói xong nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, song phong áp trên ngực hắn, uốn éo nhè nhẹ, để hắn phẩm hàm mỹ lệ khó tả này lần nữa.
Trên mặt Hoa Tinh lộ ra vẻ mãn ý, tay vuốt nhẹ ngọc nhân trong lòng, trong mắt hiện ra tơ tơ ái ý, khẽ nói: "Đa tạ thư thư, thư thư thực đẹp. Đệ đệ lần đầu cảm nhận được, té ra nam hoan nữ ái mỹ diệu như vậy, chẳng trách hoàng đế các triều đại chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, tin rằng với chuyện này có quan hệ rất nhiều. Thư thư dạy ra rất nhiều, ta hết sức luyện tập, không để thư thư thất vọng đâu." Đồng thời tay vỗ nhẹ trên tuyết đồn, trên mặt lại khôi phục vẻ tà dị trước kia, hắc sắc quang hoa trong mắt xoay tròn không nghỉ, tràn trề lực mê hoặc chí mạng.
Tiểu Bình yêu thương hắn vô cùng, nghĩ đến việc hắn đem lần đầu tiên trao cho mình, tiểu Bình đã cảm thấy hơi có lỗi với hắn, bởi vì mình không xứng. Có loại tâm tư này, tiểu Bình càng ngoan ngoãn phục tục hắn, kiều mị nhìn hắn nói: "Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, Tú Quyên còn đang đợi ngươi, nhớ phải ôn nhu một chút, không được đối đãi giống như thư thư vậy, biết không? Bây giờ thư thư giúp ngươi rửa sạch phần dưới cơ thể, ngươi hãy nhắm mắt lại trước, không được mở ra." Nói xong nhìn hắn.
Hoa Tinh nghe nói im lặng nhìn nàng, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt, tùy ý để tiểu chủy của tiểu Bình hôn cơ thể hắn. Hoa Tinh lúc này khá là cao hứng, đồng thời càng kiên định muốn cả đời có được hai bông hoa mỹ lệ tươi đẹp này, tương lai nhất định phải kiếm được địa phương tốt sắp xếp cho bọn nàng. Ngoài ra trong lòng Hoa Tinh cũng nổi lên một ý nghĩ, đời mình phải nỗ lực hết sức, lấy được tất cả mỹ nhân trong thiên hạ, hảo hảo phẩm hàm mùi vị khác nhau của bọn họ, vậy chẳng phải là rất hay ư. Lòng Hoa Tinh nổi lên dục vọng đen tối, đây có lẽ chính là nguyên nhân của Hắc ngọc ma liên.
Đột nhiên trong lòng Hoa Tinh run một cái, một cảm giác mỹ diệu vô bì bao vây hắn, khiến hắn cực kỳ hưng phấn. Cảm giác ấm áp như mùa xuân, mềm mại trơn nhẵn, chấn động tâm linh hắn. Hắn bất giác mở mắt, rõ ràng kiên đỉnh hùng tráng của mình đang được tiểu chủy của tiểu Bình nhiệt tình săn sóc, đây là lần đầu tiên Hoa Tinh nếm được mùi vị mỹ diệu này, trong lòng tràn ngập cảm giác chinh phục, xuyên thẳng đáy lòng.
Tiểu Bình hôn nhẹ cơ thể Hoa Tinh, nhìn tiểu vật tinh quái ấy, nghĩ đến lòng tốt của Hoa Tinh đối với mình, không nhịn được nhắm mắt, nhẹ nhàng ngậm lấy nó, gắng sức làm hắn hài lòng, xem như là một sự khuyến khích đặc biệt. Ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh, thấy hắn đang mở mắt nhìn mình, trong mắt hiện ra cảm kích thâm tình, còn có hứng thú khôn kể, tiểu Bình cảm thấy hết thảy đều có ý nghĩa. Đời này chỉ cần hắn muốn, mình sẽ hết sức nỗ lực thỏa mãn hắn, khiến hắn mãn ý, bởi vì đây chính là ái ý của tiểu Bình.
Tiểu Bình ngồi dậy, hôn nhẹ hắn một cái, khẽ nói: "Ngươi giở trò, ai kêu ngươi mở mắt, hủy bỏ khen thưởng đặc biệt, lần sau nếu ngươi biểu hiện tốt, thư thư lại khen thưởng đặc biệt nữa, bây giờ ngồi dậy mặc y phục vào." Nói xong đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ nhìn hắn, biểu tình giống như là thiếu nữ tinh nghịch mười bảy mười tám tuổi, đặc biệt có phong tình. Thế mà cơ thể đầy đặn mỹ lệ ấy, lại tràn đầy lực mê hoặc thành thục độc hữu của phụ nữ, tương đối hấp dẫn người. Hoa Tinh đã bị nàng hấp dẫn sâu sắc.
Sau khi tiểu Bình giúp Hoa Tinh mặc xong quần áo, khẽ nói: "Đến lúc đi tới chỗ Tú Quyên rồi, nhớ lời thư thư nói, hảo hảo thương yêu y, lòng y kỳ thực cũng rất đau khổ. Tú Quyên trời sinh mỹ lệ cao quý, đoan trang tú lệ, có lực hấp dẫn chí mạng với nam nhân, nhưng y cũng khá cố chấp, nhớ không được vội quá, chỉ cần y thực sự nguyện ý cho ngươi, cam đoan ngươi sảng khoái muốn chết, biết không? Tiện lợi cho tiểu sắc lang ngươi rồi. Cũng không biết kiếp trước ngươi tu bao nhiêu đức, mới đổi lại được mạng tốt kiếp này." Nói xong không nhịn được cười lên.
Trên mặt Hoa Tinh hiện ra tà khí, hôn nàng một cái, cười nói: "Thư thư, lần sau vẫn phải khuyến khích đặc biệt đệ đệ, có được không?" Tiểu Bình đỏ mặt, bao nhiêu năm nay, mặc dù mình luôn luôn bị Bạch Ngọc Long đùa giỡn, nhưng từ trước đến giờ chưa từng đối đãi với Bạch Ngọc Long như vậy. Cho dù Bach Ngọc Long đã từng yêu cầu bằng mọi cách, mình cũng chưa hề đáp ứng. Nhưng lần này, nếu không phải cực kỳ yêu hắn, há có thể làm ra việc xấu hổ muốn chết này. Lúc này thấy vẻ mặt của hắn, thì hiểu hắn hoan hỉ vô bì, tương lai e rằng phải để cho hắn tận tình tận hứng rồi. Nghĩ đến đây tiểu Bình hơi đỏ mặt, cúi đầu nói khẽ: "Chỉ cần đệ đệ muốn, thư thư sẽ luôn đáp ứng." Trong lời nói hờ hững, ngoài e thẹn ra, còn có tình nồng không tiêu tan.
Hoa Tinh ôm chặt nàng, không nói lời nào, bởi vì hắn cảm thấy tiểu Bình cảm nhận được lòng hắn. Trong tiểu phòng, Hoa Tinh đang ôm chặt tiểu Bình, nữ nhân đầu tiên trong sinh mệnh của mình. Mặc dù nàng sớm đã không còn là thiếu nữ, nhưng tình sâu của nàng đối với mình, lại rung động tâm hồn Hoa Tinh.
Hồi đó khi mình gặp nàng lần đầu, ý nghĩ muốn chiếm hữu cơ thể mỹ lệ của nàng, lúc này đã xa rồi; giữ lại trong đáy lòng chính là tình cảm chân thành, một đoạn hồi tưởng mỹ lệ. Hoa Tinh biết, cả đời này mình không có cách nào quên được nàng, tuy rằng nàng không xinh đẹp bằng mấy vị kiều thê của mìh. Nhưng nàng yêu hồn nhiên chân thật, quyết không thể kém hơn người khác. Trong lòng mình, nàng có địa vị hết sức quan trọng, cái này không có ai có thể thay thế được, có lẽ vì nàng là nữ nhân đầu tiên của mình, cũng có lẽ còn có nguyên nhân khác.
Đêm khuya an tĩnh, Tú Quyên vẫn cứ đứng trong tiểu phòng, nhẹ nhàng nhìn tinh tú rất xa, nơi ấy có cảnh vật mỹ lệ không? Có thể. Hoa Tinh đi nhẹ đến sau lưng nàng, vô thanh vô tức. Song thủ lặng lẽ ôm cơ thể nhu nhuyễn mỹ lệ của nàng, trong mũi ngửi được hơi thở thơm tho dụ người, im lặng cùng nàng nhìn sao trời.
Tú Quyên nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, lòng cảm thấy an tĩnh một chút. Khoảnh khắc này, hai người phảng phất là đôi tình lữ lâu năm. Không cần mở miệng, không cần thanh âm, hai người cứ thế đứng trong gió, lặng lẽ cảm nhận tâm ý đối phương.
Gió hiu hiu thổi, nhẹ nhàng ngân nga, hệt như là lời thầm thì của tình nhân, bao phủ Tú Quyên và Hoa Tinh. Tựa hồ đang chúc phúc cho họ, hoan hỉ cho họ, đồng thời cũng như là đang nhắc nhở họ, đêm đã khuya, hảo hảo quý trọng!
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
31 chương
40 chương
69 chương