Diễm Ngộ Chi Lữ
Chương 243
Kinh ngạc nhìn Hoa Tinh, Bạch Phượng tỏ ra có chút mê mẩn. Có thể giống như Hoa Tinh nói, việc này đối với nàng mà nói, đó là một điều hơi xa lạ. Nhưng đối với Tuyệt Âm sứ giả và nam tử áo lam, lại không xa lạ chút nào, ngược lại thập phần rõ ràng.
Lạnh lùng âm hiểm nhìn Hoa Tinh, một Tuyệt Âm sứ giả nói: "Tiểu tử, nhìn bộ dạng của ngươi đã định liệu từ trước, hơn nữa lòng dạ ác độc, hôm nay bản sứ giả xuất thủ lĩnh giáo một chút, không biết ngươi có chỗ nào hơn người, dám cuồng vọng". Chữ vọng còn đang ở giữa không trung, tên Tuyệt Âm sứ giả này cũng đã tiến lên trước ba bước, tay phải một chưởng đánh thẳng vào ngực Hoa Tinh, tay trái năm ngón tay khẽ nhếch, năm đạo chỉ khí âm trầm bao trùm lên những chỗ yếu hại trên cơ thể hắn.
Hững hờ cười, Hoa Tinh không thèm để ý, quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạch Phượng, thái đao trong tay phải lập tức múa lên, một vòng đao quang chói mắt như cuồng long bãi vĩ, trong khoảnh khắc một quyền của Tuyệt Âm sứ giả đánh trúng ngực, xuất hiện ở giữa hai người. Đao mang gặp người, Tuyệt Âm sứ giả biến sắc, dường như không đoán trước được Hoa Tinh xuất thủ nhanh như vậy, đành phải bối rối triệt chiêu, hướng một bên né qua. Phía sau hắn, toàn bộ các bàn bị đao mang đi qua vỡ nát, kình khí mạnh mẽ làm cho hai người đứng sau hoảng sợ né đi.
Bạch Phượng khiếp sợ nhìn Hoa Tinh, không rõ vì sao hắn không liếc mắt nhìn địch nhân, mà có thể dễ dàng đẩy lui địch nhân. Nhận thấy ánh mắt nàng biến hóa, Hoa Tinh trên mặt nở một nụ cười kỳ dị thường thấy, khóe môi nhếch lên thích thú nói không lên lời, rất là mê người.
"Những điều này nàng sẽ không hiểu đâu, nàng chỉ cần làm tốt đồ ăn của nàng là được". Bạch Phượng sửng sốt, sắc mặt ửng đổ nhìn hắn một cái, lập tức cúi đầu.
Quay đầu lại, Hoa Tinh trong mắt đầy tiếu ý nhìn sắc mặt kinh hãi của Tuyệt Âm sứ giả, hi hi cười nói: "Đừng dừng lại, tiếp tục biểu diễn, ta là người rất phóng khoáng, thường thường sẽ làm đối thủ đem mọi bản lĩnh ra thi triển, nhưng lại chậm rãi thu thập hắn".
Tuyệt Âm sứ giả căm tức nhìn Hoa Tinh, có chút thẹn quá hóa giận quát: "Xú tiểu tử, đừng vội ỷ vào có chút đao pháp mà tự coi mình là đúng, lão tử hiện tại cho ngươi biết sự lợi hại của ta".
Dứt lời gầm nhẹ một tiếng, tên Tuyệt Âm sứ giả còn lại cùng người áo xám đồng thời hét lớn một tiếng, ba người liên thủ phát động tấn công.
Dửng dưng nhìn thế công trước măt, Hoa Tinh trong mắt tràn đầy mị lực hiện lên một tia âm trầm, thái đao trong tay phải gào thét một tiếng rời tay bay ra, dưới sự không chế của hắn cách người bày ra tầng tầng đao mang, lóe ra ánh sáng đỏ đậm. Đồng thời, Hoa Tinh tay trái thu lại, một tay ôm lấy Bạch Phượng cô nương vào trong lòng, thân thể gập thành một khúc rút khỏi sáu thước, thành thế thoát bào nhượng vị.
Giờ phút này, đối với Hoa Tinh mà nói, hắn cũng không muốn hiển lộ quá mức, dù sao đem người hù dọa, vậy chơi cũng không tốt, vì vậy hắn lui về phía sau một bước. Hơn nữa, đối với Hoa Tinh mà nói, cơ hội này cũng chính là điều mình mong muốn nhất, không nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, không phải là làm chính mình thất vọng sao?
Bên ngoài, nam tử áo lam cùng hai tên tùy tùng đều chuyên tâm vào trận chiến, khi Hoa Tinh một đao bổ ra khiến cho ba người trong lòng chấn động, mà khi Hoa Tinh lui về phía sau, ba người lại không giải thích được, Hoa Tinh cuối cùng thật sự là có bản lĩnh, hay chỉ là sự trùng hợp nhất thời. Về điểm này, những người đứng như bọn họ không rõ bằng ba người trong đợt tấn công. Trong đợt tiến công, chưởng lực của hai tên Tuyệt Âm sứ giả đánh trên đao mang, đành phải chịu trấn lực rất mạnh, hầu như không thể áp sát, mà người áo xám có võ công kém hơn một chút, chỉ tiếp xúc một cái đã bắn ra vài thước, sắc mặt có chút kinh hãi.
Xong chiêu thứ nhất, hai tên Tuyệt Âm sứ giả tuy rằng trong lòng khiếp sợ nhưng đâm lao phải theo lao, đành kiên trì vọt mạnh tới. mà người áo xám thấy cách làm của hai người, tuy rằng trong lòng hoảng sợ nhưng cũng không dám bỏ chạy, đành phải lấy hết dũng khí huy chưởng điên cuồng tấn công. Đến lúc này, thế tấn công cuồn cuồn nổi lên kinh thiên hãi lãng liên miên không ngừng, trong khi tập trung hướng Hoa Tinh, khiến cho toàn bộ tửu lâu ầm ầm rung động, chưởng quỹ và tiểu nhị trong góc phòng đau lòng lớn tiếng van xin.
Nhìn ba người không nói, Hoa Tinh bước lên, xoay người, xuất đao, động tác liền mạch lưu loát hồn nhiên vô tích. Đao mang lăng lệ phá không liệt khiếu, đao khí co duỗi không ngừng toàn chuyển như long, như thoi đưa nuốt ba cao thủ Tuyệt Âm Giáo vào trong. Đam mang lâm không, đao khí mãnh liệt mang theo âm thanh két két, tùy tiện cắt đứt chưởng kình của địch nhân, xuyên qua quần áo bọn họ, tiếp cận da thịt bọn chúng.
Nhìn ba người vẻ mặt hoảng sợ tuyệt vọng, Hoa Tinh khóe miệng mỉm cười, tay phải nhanh chóng phiên chuyển, đao mang đang tiến lên lộn trở lại, trong nháy mắt khó mà giải thích, buông tha ba người một ngựa, nhưng lại đẩy lùi bọn họ. Thu đao về, Hoa Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt đỏ lên của Bạch Phượng, ôn nhu nói: "Thế nào, thái đao của ngươi có thể làm món ăn ngon trong thiên hạ, thái đao của ta có thể địch võ lâm, thiên hạ tiêu dao".
Bạch Phượng không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi buông tay ra trước, chúng ta như thế này còn ra thể thống gì".
Hoa Tinh sửng sốt một chút, không ngờ nàng thẳng thắn như vậy, thật là có chút thất bại. Tay trái hơn buông ra lỏng ra một chút, Hoa Tinh cũng không buông tay hoàn toàn, thản nhiên cười nói: "Điều này không tốt, nên cẩn thận hơn một chút. Chờ ta thu thập xong sáu vị khách không mời mà đến này, song lại chậm rãi giảng giải cái gì là thể thống".
Bạch Phượng ngẩng đầu có một chút ngượng ngùng nhìn hắn, lập tức liền dời ánh mắt, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ. Hoa Tinh đem tất cả nhìn trong mắt, trong lòng lại mừng thầm, biết đã thành công bước đầu. Thu hồi tạp niệm, ánh mắt Hoa Tinh liếc nhìn nam tử áo lam, khiêu khích nói: "Xem ra ba cao thủ Tuyệt Âm giáo chỉ giỏi thổi da bò mà thôi, ta còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, thì ra chỉ là ba tên bất tài mà thôi, căn bản là không đáng để ta hạ đao. Ta thấy các ngươi cùng nhau tiến lên, ta thuận tiện ra tay một chút, cùng giải quyết các ngươi, đến lúc đó mới có thời gian tâm sự cùng mỹ nữ".
Âm trầm nhìn Hoa Tinh, nam tử áo lam lạnh giọng nói: "Tiểu tử, ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng người trước tiên cũng nên nghe ngóng xem ra là ai, không thì sau này lại cảm thấy hối hận".
Hoa Tinh trừng hai mắt nhìn hắn, xấu xa nói: "Với dáng điệu này của ngươi, võ công cũng miễn miễn cưỡng cưỡng được cho là nhất lưu, cho dù sau lưng có được chỗ dựa vững chắc, cũng không thể leo qua được núi lớn, căn bản không cần nhiều lần. Ra tay đi, đừng la ló nhiều lời mất mặt xấu hổ. Lúc đầu nếu ngươi nói muốn lĩnh giáo, bây giờ ta lại cho ngươi cơ hội. Thật sự đến lúc ta xuất thủ, khi đó ngươi đừng nói ta không cho ngươi cơ hội thi triển".
Giận dữ nhìn Hoa Tinh, nam tử áo lam sắc mặt đại biến, quát lớn nói: "Tiểu tử cuồng vọng, Tiểu Tam Tiểu Tứ phế hắn cho ta".
"Vâng" Hai đạo thân ảnh mạnh mẽ bắn ra, tốc độ cực nhanh cũng không dưới Tuyệt Âm sứ giả, xem ra Tiểu Tam Tiểu Tứ cũng không phải nhân vật đơn giản. Bên kia, hai Tuyệt Âm sứ giả nhìn nhau, thấy bên kia động thủ, không khỏi giận dữ xông lên, hai người bốn chưởng mang theo chưởng lực cực kỳ âm hàn bổ về phía Hoa Tinh.
Cuồng vọng cười to vài tiếng, Hoa Tinh nói: "Còn hai người nữa cũng đang đứng nhàn rỗi, xuất thủ vẫn còn có cơ hội đánh cuộc, không ra tay ta giết hai người các ngươi trước".
Thái dao tùy vung lên tung ra, đao mang liên tiếp gào thét thành địa lôi, không chỉ chấn động bốn người đang tấn công, cũng uy hiếp cả hai người đang quan chiến. Hoa Tinh thần tùy đao chuyển, tay trái ôm than thể mảnh mai của Bạch Phượng như trước, tay phải tòng dung bất biến, múa đao giống trẻ con đang đùa, không có chút cảm giác khẩn trương nào.
Đột nhiên, một tiếng hét thảm truyền ra, khiến cho hai người quan chiến trong lòng căng thẳng, ánh mắt vội vã tìm kiếm người vừa kêu lên. Mà khi tâm tư hai người đặt trên người người bị thương, lại một tiếng hét thảm cùng hai tiếng kêu đau đớn truyền ra, lập tức một luồng đao cương đỏ đậm bay lượn xoay quay lầu hai tửu điếm. Trong trận, bốn đạo than ảnh bắn ra tứ phía, máu tươi như đóa hoa tươi đẹp mãnh liệt phun phất phới, thấy chưởng quỹ, tiểu nhị, nam tử áo lam, người áo xám sắc mặt kinh ngạc.
Đứng ngạo nghễ giữa trận, Hoa Tinh nói với nam tử áo lam: "Thất thần làm gì, lên đây, cảm thấy khó sao ngươi còn tính lầm trận bỏ chạy, ngầm ngầm chuồn đi? Với thân phận như thế của ngươi, sợ rằng làm việc này, tương đối lành nghề?"
Có ý định chọc giận hắn, Hoa Tinh cố ý nói ngược lại. Quả nhiên, nam tử áo lam tâm cao khí ngạo, tuy rằng biết rõ Hoa Tinh lợi hại, nhưng cũng không tin Hoa Tinh sẽ chắc chắc tất thắng, vì vậy Hoa Tinh nhất kích hắn liền lắc mình mà lên, phất tay một quyền đánh ra.
Thân ảnh nhoáng lên một cái, Hoa Tinh tránh ba tấc, lạnh nhạt nói: "Quyền pháp quả nhiên có vài phần hỏa hầu, nhưng sở trưởng của ngươi hẳn là chỉ pháp và cầm nã thủ mới đúng, hay là ngươi trực tiếp thi triển đi".
Nam tử áo lam trên khuôn mặt âm trầm hiện ra vẻ vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Tiểu tử, ngươi là ai, sap lại biết rõ như vậy?"
Lúc hỏi câu này, Tiểu Tam và Tiểu Tứ thụ thương bên kia đều đột nhiên nhào tới, từ hai phía hiệp trợ nam tử áo lam, mà Tuyệt Âm sứ giả lại trao đổi ánh mắt với nhau, nhỏ giọng dặn dù người áo xám, định chuồn khỏi đây.
"Ta vì sao biết là chuyện của ta, cũng không phải bởi vì ngươi rất lợi hại, ngược lại hoàn toàn bởi vì ngươi rất tầm thường, cho nên ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra. Chiêu vừa rồi có thể dùng được, nhưng lực đạo còn kém một chút" Một đao đánh văng nam tử áo lam, Hoa Tinh thân thể chợt lóe, xuất hiện trước hai tên Tuyệt Âm sứ giả sáu thước, cười nhạo nói: "Thì ra người thổi da bò không đi đã rồi, ngươi thật sự xem nơi này là tửu lâu, muốn đến là đến muốn đi là đi à. Không có ta đồng ý, các ngươi hôm nay một người cũng đừng mong chạy chốn, trừ khi để mạng lại".
Trừng mắt tức giận nhìn Hoa Tinh, một tên Tuyệt Âm sứ giả quát: "Liều mạng, sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi lại lần nữa nói móc chúng ta, há có thể cứ như vậy quên đi".
Dứt lời liền vọt tới phía trước, âm hàn chưởng pháp "Tuyệt Âm chưởng" mang theo âm khí xâm nhập xương cốt, bao phủ xung quạnh Hoa Tinh. Một bên, một tên Tuyệt Âm sứ giả khác chần chừ một chút cũng toàn lực xuất thủ, người áo xám cũng không thể thoái thác, trong lúc nhất thời hình thành sáu người liên thủ vây công một mình Hoa Tinh.
Thấy thế, Hoa Tinh cười xấu xa nói: "Như thế rất tốt, đúng là hứng thú như vậy. Hôm nay khó có được dịp giải sầu, xem ta làm đầu bếp như thế nào, thái đao trong tay có thể giết heo không".
Dứt lời cơ thể né tránh một chút, Hoa Tinh khí toàn thân chợt hiện, một cỗ khí tức bàng bạc chấn động tất cả mọi người ở đây, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Sau đó, thái đao vốn kinh người bỗng chốc toàn thân đao run lên, một đường đao nhưng long ngâm hướng thẳng lên trời xanh, tựa như tiếng sấm sét kinh thiên động địa đánh sâu vào trong lòng mọi người.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
31 chương
40 chương
69 chương