Biến sắc, Tuyết Âm sứ giả giận dữ nói: "Đây là việc của bản giáo, không cần ngươi xen vào. Hiện giờ nếu ngươi biết điều thì tốt nhất nên lập tức rời đi, nếu không ngu ngốc đao kiếm không có mắt, ngươi cũng không nên hối hận". Hoa Tinh lông mày nhướng lên, liếc mắt nhìn nam tử áo lam ở bên cạnh, hỏi: "Còn ngươi, xem ra cũng không phục lắm, lời ta nói đúng không nghe được?" Nam tử áo lam hừ nói: "Ngươi là ai, dựa vào cái gì bắt ta phải phục. Hôm nay nếu ta đã tới đây, không được ăn món ăn nổi tiếng ở nơi này, như vậy người khác cũng đừng mở được ăn, đây là nguyên tắc của ta. Tiểu tử, ta thấy ngươi cũng có mấy phần đảm lượng, nhưng nếu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, ta khuyên ngươi nên cân nhắc lại phân lượng của mình một chút. Không nên để sắc dục mê mắt, tự đưa mình vào tuyệt địa". Hoa Tinh cười hắc hắc, thần sắc không hề gì nói: "Xem chừng vừa đấm vừa xoa, thật sự là nên lo lắng một chút. Kỳ thực nói thật ra, cả ngày đánh tới đánh lui nhiều cũng mệt, sao không tĩnh hạ tâm lại thương nghị cho tốt chứ? Thấy hai bên các ngươi đều có một chút lai lịch, thật muốn xé rách da mặt, đến lúc đó bên trong cái Tề Nam thành nho nhỏ này, không náo nhiệt không thoải mái sao?" Mê hoặc nhìn Hoa Tinh, nam tử áo lam và Tuyệt Âm sứ giả thần sắc đều mờ mịt, không rõ vì cái gì ngữ khí của Hoa Tinh vừa chuyển, nói ra những lời này. Trần mặc một hồi, nam tử áo lam mở miệng trước: "Tiểu tử, ngươi cuối cùng là ai, lời nói nghe có vẻ khác biệt, không biết ngươi cuối cùng là có mục đích gì?" Tuyệt Âm thiên sứ hừ nói: "Nhìn hắn như vậy sẽ không phải người tốt, chắc chắn là có âm mưu quỷ kế gì đó". Hoa Tinh tùy ý cười, thản nhiên nói: "Ta cũng không nói ta là người tốt, chẳng qua thấy các ngươi cũng không tốt, cho nên mới nói các ngươi, điều này không thích hợp. Dường như giống câu vừa rồi, nếu đổi là Bạch Phượng cô nương nói, vậy là đúng rồi" Nói xong nhìn sắc mặt ửng đỏ, vẫn đang âm thầm giãy dụa muốn thoát của thiếu nữ. Bạch Phượng không nói, chỉ khi ánh mắt Hoa Tinh quét đến, trong lòng có chút cảm giác kỳ quái. Đối với một thân nữ nhi như mình bị một nam tử xa lạ kéo không tha, cũng khiến nàng có chút bối rối, hơn nữa ánh mắt Hoa Tinh luôn luôn như có như không lộ ra một tia tình cảm kỳ dị, làm cho nàng trong lòng càng bất an. Tuy rằng bề ngoài Hoa Tinh lúc này bình thường không có gì đặc sắc, nhưng Bạch Phượng luôn luôn cảm thấy trên người hắn có một cỗ khí tức dụ nhân, không lúc nào là không hấp dẫn mình. Thấy nàng sóng mắt quyến rũ, Hoa Tinh khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một tia cười mỉm, trong lòng đột nhiên quyết định. Phía sau, nam tử áo lam quát: "Tiểu tử nhà ngươi ở đây kéo dài thời gian, cố ý trêu đùa chúng ra. Đã như vậy, đừng vội trách ta giáo huấn ngươi". Lại phân phó Tiểu Tứ ở bên cạnh, bảo hắn chú ý tới Hoa Tinh. Bên kia, Tuyệt Âm sứ giả cũng bước lên trước vài bước, chân khí vững vàng khóa chặt Hoa Tinh, muốn cướp lấy xuất kích trước. Thấy hai bên đã không còn kiên nhẫn, tay phải của Hoa Tinh luôn đặt trên mặt bàn đột nhiên dừng lại, sắc mặt kỳ quái nói: "Chậm đã, chậm đã. Bây giờ là chính ngọ, các ngươi tới đây không phải để ăn cơm sao? Nếu là như vậy, sao không ăn trước đã, chờ ăn xong động thủ cũng có lực hơn. Cho dù đến lúc đó chiến bại bỏ mình, ít nhất cũng là ma no, so với ma đói thì đỡ hơn một chút". Nghe vậy, chưởng quỹ ở góc tường và Bạch Phượng đang ở bên cạnh Hoa Tinh đều sửng sốt, trên mặt nhịn không được mỉm cười, hiển nhiên bị Hoa Tinh cổ quái này làm cho buồn cười. Bên kia, nam tử áo lam cùng Tuyệt Âm sức giả sắc mặt biến đổi, đối với Hoa Tinh càng ngày càng không thấy rõ. Phất tay ngăn Tiểu Tứ hành động, nam tử áo lam cổ quái nhìn Hoa Tinh một lúc, đột nhiên âm trầm mỉm cười, mở miệng nói: "Ngươi đã có lòng, bổn công tử hôm nay ngoại lệ một lần, trước hết nhau ăn uống vui vẻ, sau đó động thủ lần nữa cũng chưa muộn. Chỉ là bổn công tử cho ngươi ba phần tình mọn, còn những người khác có cho người thể diện hay không, sẽ rất khó nói" Dứt lời cố ý liếc nhìn Tuyệt Âm sứ giả một cái, trong mắt mang theo vài phần khiêu khích chia rẽ. Tuyệt Âm sứ giả hừ lạnh một tiếng, xấu xa nói: "Mánh khóe nho nhỏ cũng đòi khiêu khích chia rẽ, ngươi coi bổn sứ giả là ai, dễ dàng mặc mưu như vậy sao? Ngươi đã có can đảm ăn uống, bổn sứ giả sao có thể không bằng ngươi. Bây giờ ta quyết định, hôm nay ta xem các ngươi tại Tế Nam thành này có thể làm trò gì" Nói xong lạnh lùng nhìn Hoa Tinh, cùng đợi hắn tiếp tục. Thấy cả hai bên đôi địch đã rơi vào bẫy, Hoa Tinh đứng dậy nói: "Như vậy, xem ra ta phải tự mình vất vả một hồi. Cũng tốt, lâu rồi không có co giãn gân cốt, hôm nay cũng nên hoạt động một chút, như vậy đối với thân thể mới có lợi". Lời vừa nói ra, nam tử áo lam cùng Tuyệt Âm sứ giả hai bên đều sắc mặt cả kinh, đều tự lộ ra vẻ đề phòng, chân khí từ trong cơ thể mãnh liệt xuất ra, trên lầu hai liền hình thành hai phong trụ có tính chất bất đồng nhau, lúc nào cũng có thể nổ tung. Hoa Tinh thấy thế trong lòng cười, trên mặt lại cố ý tạo ra vẻ mờ mịt, khó hiểu hỏi: "Sao vậy, không phải nói là ăn cơm xong mời động thủ sao, các ngươi hình như không chờ nổi nữa". Tuyết Âm thiên sứ cả giận nói: "Tiểu tử, ngươi đùng có cố ý giả bộ hồ đồ, ngươi rõ ràng đã nói là muốn động thủ, mà lại không biết xấu hổ lại hỏi bọn ta vì sao như vậy?" "Có sao? Ta nói muốn động thủ khi nào?" Nhìn bốn phía, Hoa Tinh vẻ mặt vô tội, Tuyệt Âm sứ giả cả giận: "Đừng có nói dối, ngươi rõ ràng nói là phải co giãn gân cốt, hoạt động thật tốt một chút, không phải muốn động thủ thì là cái gì?" Hoa Tinh sắc mặt sửng sốt, ánh mắt nhòn Tuyệt Âm sứ giả, lại nhìn nam tử áo làm, cuối cùng chợt cười nói: "Thì ra là vậy à, thật là buồn cười, ha ha, cười chết ta mất…" "Im miệng, còn cười nữa lão tử không khách khí với ngươi đâu". Mắt lộ ra hung quang, Tuyệt Âm sứ giả bị Hoa Tinh cười khiến trong lòng tức giận, cho nên mở miệng ngăn hắn lại. Hoa Tinh vừa thấy hắn khuôn mặt liền biến sắc, thu lại vẻ tươi cười, giải thích: "Đừng giận, đừng giận, bằng không một lúc nữa ăn sẽ không ngon lắm. Thật ra vừa rồi ta nói không giống như các ngươi suy nghĩ, ta nói co giãn gân cốt một chút, thực ra ý ta muốn nói là ta cũng biết nấu ăn, đang định tự mình động thủ chuẩn bị tiệc rượu nhất xan phong phú cho các ngươi, cho các ngươi ăn uống thống khoái. Ai ngờ các ngươi lại hiểu sai, chuẩn bị bạt kiếm, thiếu chút nữa đem nơi này phá tan". Nói xong cũng không quên cười to vài tiếng khoa trương, không chỉ khiến Bạch Phượng và chưởng quỹ nở nụ cười, lại làm cho Tuyệt Âm sứ giả cùng nam tử áo lam sắc mặt xấu hổ, mơ hồ thẹn quá hóa giận. Vẫn luôn lưu ý tới thần thái của hai bên, Hoa Tinh thấy không có gì nữa, vội thu lại vẻ tươi cười, nói với chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, hôm nay khó khăn lắm mới ở nơi này tự tay xuống bếp, vì để cho bọn họ xem thật tỉ mỉ, phiền ngươi chuẩn bị một ít gì đó mang lên đây cho ta". Chưởng quỹ sửng sốt, lập tức phản ứng lại, ứng tiếng nói: "Không biết khách quan muốn gì, để ta đi chuẩn bị cho ngươi". Hoa Tinh thản nhiên nói: "Cũng không có gì, ngươi chỉ cần đem những thứ ở trong nhà bếp mang tới đây là được, về phần việc của nàng, mong Bạch Phượng cô nương phụ giúp ta là được. Ngoài ra nếu còn cần gì nữa ta sẽ báo cho ngươi, ngươi trước tiên mang mọi thứ lên đây đi". Chưởng quầy nhìn hắn kỳ quái một lúc, bước nhanh xuống lầu. Bạch Phượng, nam tử áo lam cùng Tuyệt Âm sứ giả ba phía đều nhìn chăm chú vào Hoa Tinh, trên mặt thần sắc không giống nhau. Nói với Bạch Phượng cô nương, lời này của Hoa Tinh khiến nàng hơi có chút mê hoặc, nàng muốn biết lời Hoa Tinh nói là thật hay giả, cũng không biết Hoa Tinh thực sự có một thân bản lĩnh không, có thể làm ra món ăn hảo hạng. Bên kia, nam tử áo làm và Tuyệt Âm sứ giả hai bên trong lòng đều hiểu đây là do Hoa Tinh cố ý giở trò quỷ, nhưng ai bên có điều cố kỵ, đều làm ra vẻ đã dự tính từ trước, cố ý muốn xem Hoa Tinh tướng mạo xấu xí có khả năng làm chuyện gì. Rất nhanh, dưới sự giúp đỡ của chưởng quỹ tiểu nhị đưa tới một ít dụng cụ nấu ăn trong nhà bếp, để trên bàn trước mặt Hoa Tinh. Chờ một lúc đưa đủ lên, chưởng quỹ hỏi: "Khách quan, ngươi xem còn thiếu gì không?" Hoa Tinh tùy ý nhìn thoáng qua, thái đao, thớt, bếp lò, chảo sắt, gia vị và một ít đồ ăn đều đủ rồi, không khỏi cười nói: "Tốt lắm, ngươi nghỉ ngơi trước đi, đợi ta cảm thấy thiếu cái gì lúc đó sẽ gọi ngươi". Cầm lấy thái đao, cô tay Hoa Tinh tùy ý chuyển động vài cái, thái đao nhỏ bé kia lập tức phát ra tiếng rít, dưới sự khống chế của hắn bay lượn quanh quẩn, léo ra hàn quang âm trầm. Đối với điều này, nam tử áo lam cùng Tuyệt Âm sứ giả ánh mắt đều cả kinh, hiển nhiên Hoa Tinh thể hiện chiêu thức này làm bọn họ có chút ngoài ý muốn, cũng làm cho bọn họ bắt đầu cảnh giác. Sau khi thử dao, Hoa Tinh thuận tay cầm lấy một củ cải trắng, vẻ mặt cười kỳ dị: "Trước tiên thử một lần xem thái đao này có sắc bén không, có cần mài một chút hay không". Dứt lời liền tung củ cải trắng trong tay lên không trung, sau đó tay phải không nhanh không chậm nắm lấy thái đao, khi củ cải trắng rơi xuống trước ngực là lúc tay phải đột nhiên chém ra. Phút chốc, tay phải Hoa Tinh biến ảo vô số, tốc độ cực nhanh chỉ trong chớp mắt một củ cải trắng đã biến thành một đống mảnh nhỏ, đao khí của hắn thôi động, dừng lại giữa không trung. Thời gian ngừng lại trong chốc lát, mọi người ở đây trợn mắt, Hoa Tinh tay phải vừa chuyển gập lại, vụn củ cái trắng bất động rơi xuống, tại nơi chân khí của hắn chưa dứt, một mảnh bất di bất dịch rơi vào bàn đồ ăn. Một tiếng trong trẻo vang lên, thái đao đặt trên bàn ăn, đem mọi người từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Nhìn mọi người vài lần, Hoa Tinh cười nói: "Làm sao vậy, không phải ta biến thành quái vật rồi đấy chứ? Hắc hắc, ta tuy rằng bộ dạng xấu xí, nhưng kỹ thuật nấu ăn lại là hạng nhất. Các ngươi nhìn ta sùng bái như vậy, ta thực sự sợ rằng đã quên mất mình là ai". Sắc mặt ngưng trọng nhìn Hoa Tinh, nam tử áo lam trầm giọng nói: "Ngươi cuối cùng là ai, vì sao đao pháp tinh xảo như vậy?" Hoa Tinh tùy ý cười nói: "Ngươi hỏi cái này à, rất đơn giản mà, nếu muốn làm một gã đầu bếp, không hiểu một chút đao pháp, há có thể làm ra đồ ăn thơm mát ngon miệng được sao? Cái gọi là tâm thành chí kiên, đều có hiệu quả. Ngươi nếu giống ta, mỗi ngày không ngừng thái rau, ở phòng bếp của tửu lâu làm mười năm, bảo đảm ngươi sẽ luyện được một tay hảo đao pháp". "Hồ ngôn loạn ngữ, tiểu tử ngươi trước mặt chúng nhân nói lá, mau mau nói ra lai lịch, người đến cuối cùng Tế Nam thành là có mục đích gì". Không đợi nam tử áo lam mở miệng, Tuyệt Âm sứ giả vượt lên quát hỏi. Bất đắc dĩ cười, Hoa Tinh hai tay xòe ra nói: " Nói thật các ngươi không tin, nói láo các ngươi lại không thích nghe, thật sự làm khó người ta,làm người xấu đã khó, làm người tốt càng khó, làm một người dám làm việc nghĩa giống ta, biểu dương chính nghĩa, không sợ cường bạo, làm anh hùng cứu mỹ nhân lại càng khó! Ai, thật là…" "Câm miệng! Đừng vội đông lạp tây xả, tiểu tử nhà ngươi coi mình là thánh nhân, chuyện tốt gì ngươi cũng đều làm" Phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, Tuyệt Âm sứ giả có chút phát điên nói. Bạch Phượng ở bên cạnh cười ra thành tiếng, còn chưởng quỹ và tiểu nhị sắc mặt cổ quái, muốn cười lại không dám cười, thế rất khó chịu. Thấy hắn tức giận, Hoa Tinh bĩu môi, dùng âm điệu thấp nói: "Nếu đã như vậy, ta không nói nữa, cứ chuyên tâm làm đồ ăn đã, tránh cho các ngươi nói một hồi no rồi, không có ai có ai thưởng hức món ăn ta làm". Dứt lời, Tuyệt Âm sứ giả và nam tử áo lam tức giận hừ một tiếng, trừng mắt hung ác nhìn hắn. Hoa Tinh thấy vậy cười khổ một tiếng, quay đầu nói với chưởng quỹ: "Chưởng quỹ à, xem bọn họ có phải là do thời tiết quá nóng hay không, đến giải nhiệt hỏa cho bọn họ đi, nếu không âm hỏa bốc lên đối với thân thể cũng không tốt". Chưởng quỹ sững sờ nhìn Hoa Tinh, một lúc lâu mới phản ứng lại, vội hỏi: "Khách quan nói đúng, ta đi chuẩn bị nước trà, để bọn họ giải nhiệt". Nói xong nói nhỏ một với tiểu nhị, hai người xoay người muốn đi, lại bị Hoa Tinh gọi lại. "Chậm đã, nước trà ở đây của các ngươi rất nhạt, đối với bọn họ không có tác dụng, ta nghĩ ngươi nên đi mua một ít đồ về đây cho ta, ta tự mình pha trà ngon cho bọn họ, mời có công hiệu". Nghe vậy, nam tử áo lam và Tuyệt Âm sứ giả đều hững hờ không nói, lạnh lùng nhìn Hoa Tinh, mặc hắn đùa nghịch đủ kiểu, thân thể chưởng quầy dừng lại, nhìn Hoa Tinh nói: "Khách quan, không biết ngài muốn mua gì?" Hoa Tinh cười nói: "Lá trà các ngươi ở đây hẳn là không thiếu, vậy không cần mua, ngươi đi mua cho ta một ít thạch tín về đây là được". "Thạch tín? Cái này… cái này… Khách quan ngươi có nói sai hay không, đây là đùa…" Kinh hãi nhìn Hoa Tinh, chưởng quỹ vừa kinh vừa sợ, hắn làm thế nào cũng không ngờ Hoa Tinh bảo hắn đi mua sương giá. "Thạch tín! Tiểu tử nhà ngươi tâm địa độc ác, lại muốn hạ độc mưu hại chúng ta!" Trong tiếng rống giận dữ, nam tử áo lam và Tuyệt Âm sứ giả đồng thời tiến lên một bước, khí thế bức người như cuồng phong trước mắt, bẳng thẳng tới Hoa Tinh. Tùy ý vung tay phải một cái, hai cỗ khí lưu mạnh mẽ liền biến mất vô tung, hai người cả kinh xung động thần sắc biến đổi, đều tự lùi lại. Hoa Tinh tà dị liếc mắt nhìn hai người, lập tức nói với chưởng quỹ: "Ngươi muốn ta nói rõ sao, chẳng qua là tính chất của thạch tín ngươi cũng không lý giải được hoàn toàn. Nó thanh nhiệt trừ hỏa công hiệu có thể nói là thiên hạ vô song, ngươi cứ theo lời ta nói mà làm". Nghe xong, chưởng quỹ do dự nhìn hắn một cãi, lại nhìn hai bên kia, cả người rơi vào mờ mịt. bên này, Tuyệt Âm sứ giả nổi giận mắng: "Nói hươu nói vượn, thạch tín chính là chí độc chi vật, một khi ăn vào chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, lúc nào nghe nói có công hiệu thanh nhiệt trừ hỏa. Tiểu tử nhà ngươi hôm nay không đem việc này nói rõ ràng, lão tử trước hết phế ngươi, ai còn để ý ngươi làm thức ăn cho chó". Hoa Tinh lúc này nét mặt vừa chuyển, toàn thân tản ra một cỗ tà khí, tay phải chuyển đông thỉnh thoảng nắm lấy thái đao, ngữ khí tà mị nói: "Thạch tín chính là độc dược, nhưng lại có công hiệu thanh nhiệt trừ hỏa. Ngươi nghĩ xem, một người sau khi ăn thạch tín, nếu như hơi thở cũng không có, làm sao lại có hỏa khi, tại sao lại có nhiệt khí, như thế không phải là thanh nhiệt trừ hỏa sao?" Lời vừa nói ra, nam tử áo lam và Tuyệt âm sứ giả đột nhiên biến sắc, cùng kêu lên phẫn nộ: "Tiểu tử, ngươi thực sự trêu đùa chúng ta, như vậy sao có thể tha cho ngươi". Nói xong hai bên hơi sửng sốt, lập tức tự chỉ huy thuộc hạ, tiếp cận Hoa Tinh. Không cười nhìn cả hai bên, tay phải của Hoa Tinh đột nhiên tăng tốc, nhất thời một tiếng đao ngâm bây lên cao vút, nhuệ khí cực kỳ mạnh mẽ một hành động làm tâm thần mọi người tham chiến chấn động, "Đừng quá xúc động như vậy, cái này gọi là nóng ruột không ăn được đậu phụ nóng, ta lúc này vừa mới chuẩn bị, đồ ăn còn trên bàn, sao các ngươi chờ không nổi?" Trong giọng nói mang theo vài phần quỷ dị, hai mắt Hoa Tinh giờ phút này lóe ra hào quang rực rỡ. Sắc mặt trầm trọng nhìn Hoa Tinh, nam tử áo lam lạnh lùng nói: "Hay cho giả trư ăn thịt hổ, không biết các hạ cuối cùng thân phận ra sao, vì sao mà đến?" Hoa Tinh vung tiêu sái bắt lấy thái đao, khẽ cười nói: "Nếu ta nói cho các ngươi, ta hôm nay chỉ là vô tình đi ngang qua đây, ăn một món của Bạch Phượng cô nương, các ngươi cảm thấy tin được mấy phần?" Trừng mất âm trầm nhìn Hoa Tinh, nam tử áo lam trầm tư một lát nói: "Một khi đã như vậy, ngươi bây giờ đã ăn xong rồi, cũng là lúc nên rời đi". Ngữ khí lạnh lùng cứng rắn, nhưng trong lời nói lộ ra ý không muốn trêu trọc Hoa Tinh. Nhưng Hoa Tinh là người thế nào, nếu đã nhúng tay vào, tự nhiên sẽ không buông tay một cách dễ dàng. "Thực ra ta cũng định đi rồi, nhưng các ngươi ở chỗ này vừa đánh nhau vừa làm loạn, quấy nhiễu hứng thú của ta, hơn nữa còn muốn làm hại vị Bạch Phượng cô nương này, ta há có thể rời đi dễ dàng? Cái gọi là tay bắt người, miệng ăn thịt người, ta không trả ơn một lần, có thể nào rời đi chứ?" Nam tử áo lam hừ nhẹ một tiếng, cực kỳ bất mãn với câu trả lời của Hoa Tinh, nhưng hắn lại không ngay lập tức phản bác. Bên này, Tuyệt Âm sứ giả dường như ỷ vào địa bàn Tế Nam thành của mình, ngữ khí có chút bá đạo nói: "Tiểu tử, vốn ta còn muốn xem ngươi định làm trò gì, nhưng hôm nay lão tử không có hứng thú đó. Ngày hôm nay nếu ngươi đã dám nhúng tay vào chuyện của Tuyệt Âm Giáo chúng ta, thế nên ngươi phải gánh lấy toàn bộ hậu quả, bây giờ ngươi chuẩn bị trả giá đi". Nhìn Tuyệt Âm sứ giả tới gần, Hoa Tinh cười khinh miệt nói: "Dáng vẻ của Tuyệt Âm Giáo quả không nhỏ, không biết võ công của hai vị Tuyệt Âm sứ giả thế nào". "Thế nào người thử một lần sẽ biết, tiếp chiêu" Trong tiếng quát lạnh lùng, một tên Tuyệt Âm sứ giả vung quyền nhào tới, quyền phong mạnh mẽ tụ mà không tan, mang theo âm hàn chi khí đánh tới trước ngực Hoa Tinh. Thái đao vừa chuyển, một vòng đao cương màu đỏ bay vụt giữa không trung, đạo kình đáng sợ đẩy lùi chiêu đầu tiên của Tuyệt Âm sứ giả. Sau đó, Hoa Tinh hét lên chặn đối phương lại, ánh mắt âm lãnh nói: "Muốn động thủ thì không vội, ta nếu nhúng tay vào việc này, tự nhiên sẽ không dễ dàng rời đi. Hiện tại trước khi động thủ ta muốn hỏi cho rõ ràng một chuyện, Tuyệt Âm Giáo các ngươi hiển nhiên sẽ không buông tha cho ta, không biết các vị bên này có thái độ gì, hay là trước tiên nói cho rõ ràng". Nam tử áo lam nhìn thái đao trong tay Hoa Tinh, không dứt khoát nói: "Bản nhân làm việc từ trước tới nay quang minh lỗi lạc, quyết không giậu đổ bìm leo, có gì thì chờ đến lúc các ngươi chấm dứt, chúng ta bàn lại". Hoa Tinh xấu xa cười nói: "Ngươi ngược lại rất gian, biết ngồi ở đây làm ngư ông đắc lợi. Chỉ là bản nhân luôn luôn ghét cái loại người đầu cơ trục lợi, vì vậy muốn trước trước tiên tỏ rõ thái độ. Ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất trước mặt mọi người nói rõ, do không muốn trêu trọc cường địch, chỉ muốn tự bảo vệ mình mà không dám can dự vào tất cả mọi chuyện liên quan tới ta. Thứ hai, cứ xuất ra khí phách, biểu lộ mục đích chân thật trong đáy lòng, cùng ta phân cao thấp, sống chết bởi số!" Nam tử áo lam biến sắc, phẫn nộ quát: "Tiểu tử, ngươi đang uy hiếp ta!" Hoa Tinh không quan tâm nói: "Uy hiếp là thế nào, ngươi còn dám đem ta ra làm gì phải không?" Nam tử áo lam giận dữ nhưng lại cười nói: "Tốt, tốt lắm. Hôm nay ta muốn xem ngươi cuối cùng là thần thánh phương nào, dám cuồng vọng như vậy?" "Nói như vậy, ngươi định đối phó với ta?" Không chút hoang mang hỏi, Hoa Tinh có vẻ rất kiên nhẫn. Nam tử áo lam đáp: "Đó là tự nhiên, hôm nay ta nếu không lấy được mạng chó của ngươi, về sau há có thể đặt chân trên giang hồ". Gật đầu thỏa mãn, Hoa Tinh tinh quét mắt liếc nhìn địch nhân hai bên, quay đầu nói với Bạch Phượng cô nương: "Rất khó hiểu vì sao ta lại cố ý chọc giận bọn họ phải không?" Bạch Phượng cả kinh, không ngờ Hoa Tinh lại lời hại như thế, vậy mà cũng đoán được sự lo nghĩ của mình. Khẽ gật đầu, Bạch Phượng có chút lo lắng nói: "Đúng vậy, người vì sao lại làm như vậy? Bọn họ xem ra rất lợi hại, ngươi có một mình chỉ sợ…" Thản nhiên cười, Hoa Tinh nhẹ nhàng nói: "Mỗi người trước khi làm một việc, đều tự tìm cho mình một mục tiêu kế tiếp, có lẽ tìm ra một cái cớ. Giết người cũng thế, khi đó ngươi chỉ có một lý do có sẵn, lúc khởi sự sẽ không nhìn trước ngó sau do dự không chừng. Giết người thì cần một cái cớ, chỉ có đúng lý hợp tình, lúc động thủ mới có thể không bị lay động, lúc khởi sự giết người mọi việc sẽ như ý muốn. nếu không có cái cớ nào, nếu thế lúc động thủ trong lòng mình sẽ do dự, do dự lúc xuống tay, như thế sẽ mất đi lòng tin, trong giao chiến chốc lát mà bao nhiêu biến đổi, đối với mình rất không có lợi. Những điều này ngươi có thể không hiểu, nhưng là một cao thủ xuất xắc, đó là chuyện nhất định phải hiểu rõ".