Diễm Ngộ Chi Lữ
Chương 184
Ven hồ Nam Dương, một trận đánh nhau diễn ra đã hấp dẫn không ít sự chú ý của người khác. Hoa Tinh cùng tất cả mọi người đều tập trung quan sát, trong lòng thầm suy đoán xem trong đó ẩn giấu thứ gì, tại sao đám cao thủ thần bí khó lường Tây Tà môn lại gặp Diệp Tinh. Kỳ lạ nhất chính là Diệp Tinh rất thần bí, cùng lúc mà xuất hiện hai người giống nhau y đúc, thật khiến cho người ta không biết ai là thật ai là giả.
Lúc này, tiểu hài tử cao lớn thấy hai người Diệp Tinh không mở miệng bèn nói:
"Nếu các ngươi không nói thì ta chỉ còn cách là đem cả hai người trở về, đến lúc đó sẽ minh bạch mọi chuyện. Ta xuất thủ đây." Nói xong, thân thể nhoáng lên như tia chớp, bắn về phía hai người Diệp Tinh.
Chỉ thấy hai thiếu nữ giống nhau như đúc, hai thanh trường kiếm một tả một hữu tấn công tiểu hài. Kiếm quang rung lên, liên tiếp phóng ra hai mươi bảy kiếm, như một chuỗi lưu tinh, kỳ diệu tuyệt luân, chia ra tả hữu tấn công địch nhân. Kiếm pháp tinh kỳ khiến cho người xem không khỏi cảm thấy sướng mắt. Chỉ thấy bóng người hợp lại rồi phân ra, tiểu hài quát lên một tiếng, thân thể như du long giỡn nước, tránh được công kích của hai người Diệp Tinh. Hai Diệp Tinh bức lui địch nhân xong vẫn không truy kích, vẫn đứng sát nhau, cầm hai thanh trường kiếm tạo thành một tư thế cổ quái, vững vàng thủ chắc môn hộ.
Mai Hương đứng bên cạnh Hoa Tinh chợt lên tiếng:
"Chiêu thức tinh diệu tuyệt luân, không nghĩ ra hai người bọn họ lớn lên giống hệt nhau mà ngay cả kiếm pháp cũng giống nhau, không cách nào phân biệt được. Thật là kỳ lại, ngoại trừ tỷ muội Đồng Tâm ra không ngờ còn có một đôi tỷ muội kỳ lạ này nữa.
Lãnh Như Thủy khẽ nói:
"Không thể nói như vậy, tỷ muội Đồng Tâm giống nhau bởi vì họ là hai chị em, chuyện đó cũng là dễ hiểu. Nhưng trong hai người Diệp Tinh này thì trong đó nhất định có một người giả, cho nên nói bọn họ là tỷ muội xinh đẹp thì không đúng. Về phần kiếm pháp các nàng giống nhau thì cũng hết sức bình thường không có gì là lạ cả. Vì nếu kiếm pháp đã khác nhau thì đã bị người khác nhận ra, cần gì phải hóa trang nữa.
Hoa Tinh đứng bên mỉm cười không nói, chỉ có ánh mắt là không ngừng rọi lên hai người Diệp Tinh, tựa hồ như đang thưởng thức vóc người quyến rũ của hai nàng. Cả hai Diệp Tinh đều không cao lắm, nhưng nụ cười lại lả lướt vô song, trên người có mùi thủy hương nữ nhân ở Giang Nam tỏa ra khí thế cao quý vô cùng; hai vú cao vút phối hợp với eo thon mảnh khảnh, hấp dẫn sự chú ý của người; hai gò má ửng hồng kết hợp với đôi mắt đen láy sóng sánh như viên bảo thạch màu đen đang chớp động, mang theo vài phần lo lắng hết sức cuốn hút ánh mắt Hoa Tinh. Hết thảy đều là thần sắc của vưu vật tuyệt thế trần đời.
Tử Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra một tia cổ quái, nhưng nhanh chóng biến mất, sau đó quay sàng nhìn hai Diệp Tử, nói:
"Hoa đại ca có phát hiện ra tư thế của hai người đó là một loại võ học hết sức kỳ quái không?
Hoa Tinh nghe vậy, thu hồi ánh mắt nhìn hắn, đoạn nói:
"Kiến thức của ngươi quả thực khiến ta giật mình, tuy nhiên như vậy cũng tốt, sau này có ngươi bên cạnh ta thì hay lắm, có nhiều chuyện ta không thể ra mặt thì ngươi sẽ thay ta giải quyết. Kiếm pháp của hai người này rất tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là công lực chưa đủ, không cách nào phát huy đến tột cùng uy lực. Các nàng cũng biết được điều này nên chỉ thủ không công, dùng Âm Dương Lưỡng Nghi thức nghiêm phòng tử thủ, kéo dài thời gian, nhưng xem qua tình thế thì các nàng hẳn sẽ không thủ được bao lâu nữa, cuối cùng cũng sẽ bị cao thủ Tây Tà môn phá vỡ.
Mai Hương nghe xong bèn nói:
"Hoa đại ca, vậy chúng ta mau giúp các nàng một tay, cao thủ Tây Tà môn nhìn qua không có gì là tốt đẹp, chỉ biết khi dễ nữ lưu, chúng ta cũng nên giúp hai người Diệp Tinh một chút. Dù sao thì thư viện cũng ở Giang Nam, bây giờ giúp các nàng, tương lai cũng có chỗ tốt cho thư viện, muội nói có đúng không.
Hoa Tinh cười nói:
"Nàng nói đúng, chỉ là không biết hai người đó có nghĩ giống nàng hay không." Nói xong liếc mắt nhìn mọi người, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Ám Nhu và Nguyệt Vô Ảnh một lúc thật lâu. Hắn phát hiện ra sắc mặt Ám Nhu sa sầm xuống lườm hắn, không nói lời nào. Nguyệt Vô Ảnh thì bình thản, không có bất cứ biểu hiện nào bất thường.
Ở phía bên kia, Tiểu hài tử cao lớn đang giao đấu thì lớn tiếng nói:
"Lão quỷ, không nên kéo dài thời gian nữa, chúng ta vẫn còn chính sự quan trọng hơn. Hai ả đó giống nhau như đúc, ta không cách nào phân biệt được ai thật ai giả, ngươi đến giúp ta nhìn kỹ xem sao.
Lão già lùn đang đánh nhau, nghe vậy thì trề môi cười:
"Nói ngươi ăn cơm chưa nhiều, kinh nghiệm còn thiếu nhiều lắm, ngươi lại không tin. Bây giờ lại cầu khẩn ta, haha."
Vừa nói xong đã thấy trường thương trong tay trở nên mạnh mẽ lên gấp bội. Lão quát lên một tiếng, trường thương như tia chớp đâm ra mười đạo thương ảnh, dễ dàng đột phá phòng ngự của hắc y lão nhân, đâm thủng vai phải của hắc y lão nhân. Lão già lùn thừa thắng truy kích, trường thương quét ngang một cái, kích thẳng vào lưng hắc y lão nhân, chấn bay đối phương ra ngoài ba trượng, rơi xuống đất không gượng dậy được.
Thân thể hắc y lão nhân rơi cách hai người Diệp Tinh một trượng, vẻ mặt lão già lùn đanh ác nhìn hai người, Tiểu hài tử cao lớn thì trừng mắt nhìn lão, khẽ nói:
"Xem ra cũng có chút lợi hại, nhưng lại giương mắt nhìn hai ả sao? Hai ả chẳng những giống nhau như đúc mà cả kiếm pháp cũng y hệt nhau, ngươi lại đứng đó nhìn, muốn ta ăn thịt ngươi không.
Lão già cười quái dị, đoạn nói:
"Nhìn không ra thì đến động thủ thôi, thời gian không còn sớm nữa. Động thủ." Trường thương như ngân xà hiện lên, không hề báo trước, mười đạo thương ảnh cực nhanh xuất hiện trước mắt hai ngươi Diệp Tinh.
Thương ảnh bất thình lình xuất hiện đều khiến mọi người chấn động, lo lắng cho hai nữ nhân xinh đẹp. Không ít người đều mắng thầm lão già kia thật là hèn hạ, vừa nói chuyện đã ra tay đánh lén, nhưng không ai dám thốt ra miệng, dù sao thì võ công của lão lợi hại không phải là chuyện đùa.
Trong lúc mọi người lo lắng thì đôi tỷ muội xinh đẹp như hoa tựa như đã đoán trước được sự việc, hai thanh trường kiếm một trước một sau vung lên, che kín môn hộ, không để cho đối phương một chút kẽ hở. Thương kiếm chạm nhau, phát ra tiếng loảng xoảng, chỉ thấy hai thiếu nữ toàn thân chấn động, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mờ đi rất nhiều.
Lão già thân thể thối lui ra sau, khuôn mặt mang theo vẻ cười cợt, trường thương thu lại, nhìn Tiểu hài tử cao lớn. Chỉ thấy Tiểu hài tử cao lớn trong lúc lão già tấn công hai người Diệp Tinh thì hắn không ra tay, tuy nhiên lão già vừa thối lui thì hắn đã vung song thủ, hướng thẳng về hai thiếu nữ. Hai thiếu nữ nghiến răng chống đỡ một lần nữa thế công của Tiểu hài tử cao lớn.
Thanh âm kiếm rung vang lên, hai thiếu nữ kêu lên một tiếng, thân thể bị đẩy lùi về sau, ngã xuống. Đồng thời tiểu hài cao lớn và lão già cũng đều phóng về hai thiếu nữ, nhân cơ hội này bắt hai nàng. Người xem thấy thế đã có không ít người vuột miệng kêu lên, vì hai thiếu nữ xinh đẹp mà tiếc nuối. Mai Hương, Trần Lan. Lãnh Như Thủy, Ám Nhu đứng bên cạnh Hoa Tinh cũng đều lộ ra vẻ lo lắng, chuyển ánh mắt sang nhìn Hoa Tinh, tựa hồ hỏi hắn có ra tay cứu giúp hay không. Đáng tiếc, Hoa Tinh chỉ mỉm cười lẳng lặng quan sát, không hề có ý xuất thủ cứu người, chuyện này làm cho chúng nữ nghi hoặc, khó hiểu vô cùng.
Song, trong lúc mọi người đang lo lắng thì một hắc ảnh xuất hiện trước người hai thiếu nữ, một khí tức cuồng hãn như dã thú trong nháy mắt tràn ngập tứ phương. Chỉ thấy hắc y lão nhân đã bị thương nặng cũng xuất hiện ở đây, trên người cũng tràn ngập khí tức dã thú, hai mắt màu đen trở nên đỏ rực lóe ra quang mang cừu hận, miệng mở to gầm lên một tiếng, có thể sánh với tiếng dã thú điên cuồng gầm rống, khiến cho người ta hết sức sợ hãi.
Nhìn Tiểu hài tử cao lớn cùng lão già, hắc y lão nhân giận giữ hét lên như vượn hú Vu Sơn, bi thiết dị thường. Song thủ nhanh chóng vung lên lấy một địch hai, vẻ mặt và dũng khí đều khiến cho vô số người ở đây xúc động. Đây đích thị là một người trung nghĩa, gan to mật lớn đây!
Cũng không biết có phải vì khuôn mặt thay đổi hay vì nguyên nhân gì khác mà giờ phút này, lão nhân lấy một địch hai, đánh cho hai đại cao thủ của Tây Tà môn thối lui liên tục, vẻ mặt trắng bệch. Chỉ nghe lão già lùn kia mắng:
"Thằng già đó nó không muốn sống nữa, học cái gì không học, lại học cái thứ Huyết Sát Hồi Nguyên Công." Lời này nói ra thì không nhiều người hiểu lắm, nhưng Hoa Tinh, Tử Ngọc Hoa, Kiếm Vô Bính, Đao Vô Phong, Lý Thải Tú đều biến sắc, trong mắt lộ ra một nét thở dài buồn bã.
Hoa Tinh nhìn hắc y lão nhân đang thi triển thần lực kinh người, thở dài nói:
"Lần đầu tiên gặp Thất Sát Tuyệt Mệnh Chưởng, lần thứ hai là Thất Thương Quyền của Không Động, lần thứ ba lại thấy Hắc Sát Hồi Nguyên. Xem ra thế gian này vì tình yêu, vì trung nghĩa mà người nguyện ý hy sinh tính mạng không hề ít. Xem ra người này trung nghĩa vô cùng, ta đành phá lệ giúp ngươi một lần." Nói xong, thân thể Hoa Tinh nhoáng lên, đã thấy xuất hiện giữa cuộc chiến.
Thế nhưng Hoa Tinh cũng không phải là giúp hắc y lão nhân tấn công cao thủ Tây Tà môn, ngược lại, hắn lại tấn công hắc y lão nhân. Chỉ thấy hắn sử dụng thân pháp như ma quỷ xuất hiện phía sau hắc y lão nhân, hữu thủ dùng tốc độ kinh người điểm liên tiếp vào bảy huyệt đạo ở lưng lão, sau đó nắm lấy hắc y lão nhân ném về phía sau. Hoa Tinh xuất hiện khiến cho không ít người đều kinh sợ, không ai nghĩ ra hắn lại đối phó với hắc y lão giả, chuyện này càng khiến mọi người cảm thấy ghét hắn hơn, tuy nhiên động tác sau đó của hắn lại khiến cho mọi người như lâm vào đám mây mù, không cách nào hiểu được.
Lúc này, hắc y lão nhân trên mặt đất đang dùng ánh mắt đỏ rực vô thần nhìn Hoa Tinh. Lão không rõ vì sao Hoa Tinh lại đột nhiên ra tay, Lão cũng không rõ tại sao Hoa Tinh lại xuất thủ, nhưng kỳ quái nhất là vì lão biết một khi lão đã thi triển Huyết Sát Hồi Nguyên công thì công lực đã tăng lên năm lần, máu huyết toàn thân đều hóa thành chân khí, đã trên con đường đi gặp diêm vương nhưng lại bị Hoa Tinh điểm liên tiếp, phong bế bảy huyệt đạo trên lưng, khí huyết cơ hồ ổn định trở lại, chuyện này mới thực khiến cho lão không thể nào hiểu được.
Giữa trường, hai thiếu nữ chậm rãi gượng dậy nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ thương cảm vô ngần. Nhìn hắc y lão nhân trên mặt đất, hai nàng lộ ra vẻ cảm kích, sau đó lại nhìn thiếu niên anh tuấn vừa xuất hiện, Hoa Tinh kia, ánh mắt cũng mang theo sự chờ mong pha lẫn chút hoài nghi, không rõ mục đích cuối cùng của hắn là gì.
Lúc này, lão lùn và Tiểu hài tử cao lớn đã dừng lại đứng sát nhau nhìn Hoa Tinh, ánh mắt hết sức kinh ngạc. Chỉ nghe lão nhân kia mở miệng nói:
"Tiểu tử kia, ngươi là ai, chúng ta dường như chưa bao giờ gặp nhau, không hề có cừu oán nào cả, vì sao ngươi lại đối nghịch với ta?
Hoa Tinh hoành ngang trường đao, cười nói:
"Không có gì, bất quá ta thấy hai vị võ công cao cường, nhất thời ngứa tay, muốn nhân cơ hội thỉnh giáo mấy chiêu. Hắc hắc, ngoài ra ta là người không quen nhìn thấy cảnh mỹ nữ bị khi dễ cho nên thỉnh thoảng cũng thích làm anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi. Ngươi thử nhìn bốn phía mà xem đi, trong đó có không ít người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc là không hề có can đảm, cho nên chỉ có thể đứng một bên xem mà thôi.
Tiểu hài tử cao lớn nhìn Hoa Tinh, ánh mắt tỏ vẻ không tin, hỏi:
"Lời này của ngươi cho dù là con nít ba tuổi cũng không thể tin được, ta sẽ không bị ngươi lừa đâu, ngươi mau nói mục đích chính thức của ngươi cho ta nghe, nếu không đừng trách ta hạ thủ vô tình." Nói xong, vung vẩy chủy thủ trong tay, tựa hồ muốn đe dọa Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn thấy cảnh tượng đó, lại quay sang nhìn đám người Tử Ngọc Hoa, trên mặt lộ ra một nụ cười tà dị, đoạn nói:
"Thế này, ta hỏi ngươi một chút nhé, không biết võ công của ngươi cao đến thế nào? Nếu là võ lâm cao thủ thì ta phải suy nghĩ một chút, nếu không phải là siêu cấp cao thủ thì ta có thể thử một lần xem sao. Hắc hắc.
Lời vừa nói ra, Tiểu hài tử cao lớn tỏ vẻ đắc ý nói:
"Xem ra ngươi vẫn có chút thông minh, biết hỏi cho rõ. Ta nói cho ngươi biết nhé, không phải là khoe khoang, nhưng người gặp ta mà không phải chạy thì không nhiều lắm. Cho dù lợi hại thế nào thì gặp ta cũng hết cơ hội, chỉ có chạy mà thôi, quyết không dám giao thủ với ta. Thế nào, ngươi đã hiểu chưa?
Hoa Tinh gật đầu, làm ra vẻ đã hiểu, đoạn nói:
"Hiểu rồi, ta đã hiểu rồi, ngươi thật là lợi hại. Ta thì thế này, cao thủ gặp ta mà có cơ hội đào tẩu, đếm trên ngón tay cũng chỉ có hai, ba người. Xem ra ngươi lợi hại hơn một chút, bọn họ thấy ngươi thì đều chạy hết, còn ta, bọn họ nhìn thấy ta đều không chạy được, xem ra ngươi quả là lợi hại." Nói xong thì cố ý cười khổ hai tiếng.
Hắn cười hai tiếng khổ sở khiến cho Mai Hương và Trần Lan đứng bên ngoài cười ha hả. Đặc biệt là Mai Hương, nhìn dáng vẻ lúc này của Hoa Tinh, nàng lại không nhịn được nhớ lại lúc ở thành Trường An, biết hắn chưa lâu thì hắn đã ở thành bắc dùng một thanh đao giết heo giết chết năm vị cao thủ, từ đó về sau danh chấn võ lâm. Lúc đó vẻ mặt của hắn cũng ngờ nghệch hệt như lúc này, khi đó đã làm cho không ít người phải sửng sốt. Hoa Tinh dùng dáng vẻ như heo trêu miệng cọp này để đùa giỡn, người bình thường không biết tất sẽ bị hắn đùa cợt một phen.
Hai nàng cười, những người tiếp xúc đã lâu với hắn cũng nhịn không được mỉm cười, ngược lại, Tử Ngọc Hoa, Đao Vô Phong, Kiếm Vô Bính, Nguyệt Vô Ảnh đều chưa tiếp xúc lâu với hắn đều không hiểu tại sao chúng nữ lại bật cưới, Tử Ngọc Hoa bèn hỏi:
"Sao thế, tại sao các nàng đều cười như thế, có gì buồn cười lắm ư? Mau nói cho ta hiểu với.
Mai Hương cười nói:
"Cũng không có gì, các người ở lâu với Hoa Tinh thì sẽ hiểu. Hắn vừa rồi nói những người khác gặp hắn đều không đào tẩu thực ra là vì một đạo lý rất đơn giản – từ khì xuất đạo đến nay, người có khả năng đào tẩu trước mắt hắn còn chưa vượt quá ba người. Người thứ nhất chính là người xếp thứ ba trên Thiên bảng, Quyền thần Lý Bất Hối." Lời vừa nói ra thì Trần Lan đã kéo ống tay áo của nàng, ánh mắt nhìn về phía Lý Thải Tú, ý nói nên giữ ý tứ.
Tử Ngọc Hoa nghe được thì bật cười:
"Ta hiểu, Hoa đại ca có ý trêu đùa đây mà. Hay thật, không nghĩ ra đại ca còn có bộ mặt thế này." Đao Vô Phong, Kiếm Vô Bính, Nguyệt Vô Ảnh nghe xong thì cũng hiểu hết mọi chuyện.
Lúc này, lão già kia tựa hồ từ tiếng cười của mọi người mà nhận ra được chân tướng, nhìn Hoa Tinh hỏi:
"Ngươi là ai, mau nói ta, ta không có thời gian cùng ngươi nói đùa. Nếu không nói rõ ràng thì chỉ có cách động thủ mà thôi." Nói xong liền dùng ánh mắt trao đổi với Tiểu hài tử cao lớn, sau đó một người lao về phía Hoa Tinh, một người tấn công Diệp Tinh trên mặt đất.
Hoa Tinh cười nói:
"Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng, ngay cả ta là ai mà các ngươi cũng không hỏi rõ đã động thủ thì sợ rằng hậu quả sẽ khó có thể chấp nhận lắm đây. Cho nên tốt nhất các ngươi không nên động thủ, tránh để anh hùng ta đây ra mặt cứu mỹ nhân, sau này mọi người gặp nhau còn có chút tình cảm. Lúc này nếu muốn động thủ, lần sau gặp mặt làm sao có thể nhìn nhau nữa. Thân thể bất động, trường đao chém ngang, một đạo đao cương tạo thành một đao võng phong kín đường tiến tới của địch nhân.
Hồng quang lóe lên, lão già cùng tiểu hài đều kêu lên một tiếng, thân thể nhanh chóng giật lùi trở lại, ánh mắt kinh hãi nhìn Hoa Tinh. Lão già lạnh lùng hỏi:
"Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai, làm sao biết lại lịch của bọn ta? Ta không muốn giết người, ngươi đừng ép ta.
Ánh mắt Hoa Tinh nhìn lướt qua mọi người ở bốn phía, đột nhiên hắn phát chú ý trong đám ngươi đó có một người xa lạ. Hắn cau mày, mơ hồ phát hiện ra vai trò không tốt của đối phương. Ánh mắt cũng chuyển sang mặt Tử Ngọc Hoa, thanh âm Hoa Tinh cũng vang lên bên tai Tử Ngọc Hoa:
"Ngọc Hoa, ngươi phải cẩn thận lưu tâm đến kẻ lạ mặt vừa xuất hiện kia. Người đó võ công khá cao, ngươi để ý cho ta, xem hắn có hành động gì hay không, nếu có thì ngươi ngăn cản hắn, nếu không thì thôi." Tử Ngọc Hoa nghe Hoa Tinh nói thì ánh mắt chậm rãi lướt về phía kẻ lạ mặt.
Hoa Tinh thu hồi lại ánh mắt, nhìn lão già kia cười nói:
"Tây Tà môn xuất hiện cách đây ba mươi năm, bây giờ lại ở đây, lão nói xem ta có hứng thú hay không? Về phần ta là ai, tin rằng không ít người ở đây có thể đoán được từ binh khí trong tay ta, nếu ngươi nhận không ra thì có thể đoán đi." Nói xong vun vẩy Xích Huyết đao trong tay, vẻ mặt thản nhiên như không nhìn hai cao thủ Tây Tà môn.
Lão già cùng tiểu hài đều biến sắc, không nghĩ ra Hoa Tinh vừa mở miệng đã nói ra lai lịch của mình, chuyện này thực sự khiến họ kinh ngạc vạn phần. Ánh mắt lão già trở nên biến ảo khó lường, thỉnh thoảng lại nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Hoa Tinh, thần sắc âm trầm hỏi:
"Nhìn bên người của ngươi có không ít nữ nhân, trong đó có mấy người rất xinh đẹp, hơn nữa công lực ngươi thâm hậu, sử dụng đao, không lẽ ngươi chính là người gần đây được võ lâm Trung Nguyên đồn đãi cực kỳ lợi hại, Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh?" Dứt lời nhìn chằm chằm vào Hoa Tinh, ánh mắt biến ảo vô chừng.
Hoa Tinh nghe vậy cười nói:
"Nhìn bộ dáng ta thế này mà không ngờ cũng có danh tiếng ở Trung Nguyên, ngay cả người chưa từng gặp cũng đã nghe qua tên ta. Hắc hắc, ta chính là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh. Đồ đao trong tay, thiên hạ cúi đầu!" Nói xong cười ngạo nghễ, một cỗ khí thế kinh người trong nháy mắt bao phủ ra phương viên xung quanh.
Người xem bốn phía cũng chấn động hô lên, không nghĩ ra hắn chính là người đứng đầu trên Phong Vân bảng – Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh. Sự xuất hiện của Hoa Tinh khiến cho mọi người đều nhất thời đoán rằng tên háo sắc này đến đây không lẽ là vì Diệp Tinh? Thật kỳ quái, không giải thích được.
Lão già và tiểu hài cao lớn liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theo vài phần kinh ngạc và trầm tư. Hoa Tinh xuất hiện khiến cho họ thực sự giật mình, nhất thời bầu không khí xung quanh hai người cũng đều rơi vào trầm tư. Tất cả người khác cũng đều đoán nguyên nhân khiến xuất hiện ở đây lúc này, riêng ánh mắt lão già Tây Tà môn thì biến hóa vô thường, không ai có thể đoán ra được lão đang nghĩ gì trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
31 chương
40 chương
69 chương