Tất cả mọi người trong Ẩn Hòe Trang đều đang vô cùng vui mừng, nên không phát hiện ra Hoa Tinh trên bầu trời, cùng với ba đạo nhân ảnh đang toàn tốc chạy tới đây. Tất cả mọi người trong đại sảnh đều đang chờ đợi nghi lễ cuối cùng, một khi lễ thành mọi người có thể thoải mái uống, cùng chúc mừng trang chủ. Nhưng mà khác với mọi người đang vui sướng, Nguyệt Vô Ảnh đang vô cùng đau khổ. Đối với đệ nhất mỹ nữ trên Bách hoa phổ mười năm về trước này, nàng cũng giống như các mỹ nữ khác đều rất cao ngạo. Bao năm qua, từ sau khi người trong lòng ngoài ý muốn mất đi, nàng đã tự che đi phương tâm của mình, không động lòng với bất cứ ai. Nhưng hôm nay mọi chuyện đều sẽ thay đổi, nàng không biết điều gì sẽ đợi nàng trong ngày mai. Nhưng nàng tin rằng đó không phải hạnh phúc. Bởi vì cuộc hôn nhân này không phải do nàng lựa chọn, nên nàng không thể hạnh phúc. Trong đại sảnh, tên tổng quản vô cùng đắc ý nhìn mọi người, hắn bắt đầu chuẩn bị cho nghi thức cuối cùng. Chỉ nghe thấy tổng quản lớn tiếng nói: "Tân lang, tân nương phu thê giao bái, ba lễ hoàn thành, đưa vào động phòng." Ngay lập tức trong đại sảnh vang lên những tiếng hoan hô, tất cả mọi người đều nhìn đôi tân lang tân nương, cùng đợi bọn họ hoàn thành nghi thức cuối cùng này. Nguyệt Vô Ảnh thầm cười khổ, tất cả mọi chuyện đã trở thành sự thật, thế sự vô tình. Chỉ thấy hai ả nha hoàn đỡ Nguyệt Vô Ảnh đừng đối diện với tân lang, bắt đầu phu thê giao bái. Ngay khi tất cả mọi người đều đang mong chờ ngóng nhìn, cùng chuẩn bị phát ra lời chúc mừng thì đương nhiên một giọng nói vô cùng lạnh lùng truyền đến. Giọng nói đó giống như một đạo chân khí cực lạnh trong nháy mắt làm nguội lạnh sự nhiệt tình của mọi người. "Chậm đã, nghi thức này vô hiệu, bởi vì ta không đồng ý. Hôm nay, Ẩn Hòe Trang sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, từ nay về sau sẽ không còn Ẩn Hòe Trang nữa." Giọng nói lạnh lùng trong nháy mắt khiến mọi người kinh hãi, song ngay khi mọi người đang cảm thấy kinh ngạc thì hai ả nha hoàn hai bên tân nương đã bị đánh bay ra xa. Mà thân hình tân nương lại tự động bay lên, trong nháy mắt xuất hiện trong lòng một thiếu niên anh tuấn. Ngay lập tức tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi nhìn Hoa Tinh, không ai dám lên tiếng. Ẩn Hòe Trang chủ trở nên lạnh lùng, toàn thân bộc phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp đại sảnh. Khí thế cường đại đó từng bước lan rộng ra, bắt đầu cuốn về phía Hoa Tinh. Tên trang chủ mở miệng nói: "ngươi là ai, tại sao muốn phá hỏng hôn sự của lão phu? Chúng ta chưa bao giờ gặp mặt, không cừu không oán, vì sao ngươi lại ra tay độc ác, giết chết bốn thủ hạ của ta." Hoa Tinh liếc nhìn hắn, trong mắt lộ ra một tia quái dị. Sau đó hắn nhìn mỹ nhân trong lòng, Hoa Tinh mở tấm khăn chùm đầu ra, ôn nhu nhìn Nguyệt Vô Ảnh. Nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt Nguyệt Vô Ảnh, Hoa Tinh lấy làm cao hứng, nhẹ giọng nói: "Mỹ nhân, nhìn đôi mắt đỏ hồng của nàng ta biết nhất định nàng không muốn lấy lão quỷ này. Còn nhớ lời ta nói không, chúng ta còn có thể gặp lại, cả đời này nàng nhất định sẽ thuộc về Hoa Tinh ta. Số mệnh này không ai có thể thay đổi được. Bây giờ ta là người đầu tiên vén tấm khăn trùm đầu của nàng lên, nàng nói có phải là ông trời ám chỉ ta chính là phu quân của nàng không?" Nguyệt Vô Ảnh không biết nên nói như thế nào, mắt nàng đầy nước mắt, cũng không biết là do thương tâm hay là cao hứng. Khi nàng tưởng rằng cả đời này mình sẽ chìm trong tuyệt cảnh, ở thời khắc cuối cùng khi phu thê giao bái, nàng không khỏi cảm thấy đau lòng. Dù nói như thế nào, nữ nhân đối với chuyện này mặc dù trong lòng nói mình phải kiên cường, nhưng nếu như thật sự đã đến lúc này thì bản thân đã không thể khống chế được. Khi nàng nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó, trong lòng nàng đột nhiên dấy lên hy vọng. Một hy vọng đột nhiên xuất hiện vào lúc mình tuyệt vọng nhất, đã khiến trái tim nàng rung động mạnh. Khi nàng hơi bình tĩnh lại, cẩn thận nghe giọng nói đó, mới phát hiện nó rất quen thuộc. Khi khăn che mặt được vén lên, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Hoa Tinh, tim nàng đập mạnh. Một cảm giác hạnh phúc không nói lên lời trong nháy mắt đã chiếm đầy trái tim đang mù mịt của nàng. Giờ phút này nàng đột nhiên phát hiện mình cũng không còn hận Hoa Tinh nữa, mà nó đã chuyển hóa thành một cảm xúc kỳ lạ. Khẽ liếc nhìn Hoa Tinh một cái, trong mắt Nguyệt Vô Ảnh lộ ra một tia cảm kích. Giờ phút này nàng không biết mình nên đối mặt với Hoa Tinh như thế nào. Nhưng Hoa Tinh đã cứu nàng, đây là sự thật không thể thay đổi. Mặc kệ trước kia như thế nào, nhưng bây giờ nằm trong lòng Hoa Tinh, nàng lại có một cảm giác rất an toàn. Nàng nghĩ lại lúc trước mình còn nghĩ tới Hoa Tinh, hơn nữa còn nguyện ý lựa chọn Hoa Tinh cũng không muốn gả cho nam nhân chưa gặp mặt bao giờ. Không ngờ rằng tâm nguyện của nàng lại trở thành sự thực, đúng là thế sự khó lường. Rất nhiều chuyện có lẽ là do ông trời an bài, nếu không chuyện giữa nàng và Hoa Tinh sẽ giải thích như thế nào? Thế gian thật sự có sự trùng hợp đến thế sao, sợ rằng rất khó có ai tin tưởng. Hoa Tinh nhẹ nhàng truyền một đạo chân khí vào trong cơ thể nàng, trong nháy mắt đã mở ra tất cả huyệt đạo bị chế của nàng, để cho nàng khôi phục võ công. Cảm giấc nàng đã có thể động, Hoa Tinh nhẹ nhàng nói: "không được lộn xộn, cứ nằm trong lòng ta như vậy. Ta muốn có thể cứ được ôm nàng như vậy, như vậy sẽ không có ai có thể cướp nàng khỏi tay ta." Nguyệt Vô Ảnh chấn động, thân thể vốn đang muốn giãy dụa lập tức ngừng lại. Nàng lẳng lặng dán sát vào ngực Hoa Tinh. Chiếc khăn trùm đầu lúc lại có tác dụng lớn nhất chính là che dấu đi vẻ thẹn thùng của Nguyệt Vô Ảnh. Nếu không có nó, có lẽ nàng sẽ không nghe lời Hoa Tinh mà dựa vào trong lòng hắn như vậy. Trong đại sảnh, mọi người nghe Hoa Tinh nói đều biến sắc. Cái tên Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh đã vang vọng toàn cõi Võ lâm, có ai lại không biết chứ. Bọn họ dù nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra Hoa Tinh lại đột nhiên xuất hiện ở đây, phá hủy chuyện tốt của trang chủ. Tên trang chủ hắng giọng một tiếng, nhìn thấy Hoa Tinh không thèm để ý đến mình, tức giận nói: "Hoa Tinh không nên ỷ vào võ công cao cường của mình có thể tùy tiện đến Ẩn Hòe Trang của ta mà sinh sự. Hôm nay nếu như ngươi không có một lời giải thích hợp lý thì ngươi sẽ không thể còn sống mà rời khỏi đây. Ngươi và ta chưa bao giờ gặp nhau, lão phu thành thân đâu có chọc ghẹo gì ngươi. Mà ngươi lại vô duyên vô cớ chạy đến làm loạn, lại còn ra tay giết bốn thủ hạ của ta. Ngươi nói xem ngươi dựa vào cái gì. Nếu ngươi không nói rõ ràng, ta quyết không bỏ qua cho ngươi." Hoa Tinh nhìn hắn một cái, ánh mắt trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Dựa vào cái gì ư, chính là Hoa Tinh ta, chính là Đồ đao trong tay ta. Vốn ngươi thành thân không quan hệ gì với ta. Nhưng các ngươi dám cấu kết với người khác, làm cho người ta bắt những mỹ nhân xinh đẹp trong Võ lâm cho ngươi, để ngươi đùa bỡn. Ngươi cho rằng ta không biết sao? Những chuyện này vốn cũng không có quan hệ gì với ta. Ta cũng không phải chính nhân quân tử, đại hiệp Võ lâm nên sẽ không hỏi những điều này. Nữ nhân này đến đây như thế nào, điểm này sợ rằng cả ngươi và ta đều hiểu được. Nàng bị người tập kích ở Hoài Bắc, rồi lặng lẽ đưa nàng đến đây. Miệng nói là thành thân, nhưng thực ra là cái gì, chúng ta đều hiểu được. Quan trọng nhất chính là nàng có quan hệ với ta. Nữ nhân của Hoa Tinh ta, không cho phép bất cứ nam nhân nào được tiếp xúc. Cho nên hôm nay Ẩn Hòe Trang sẽ vĩnh viễn biến mất trong Võ lâm. Mà ngươi cũng đáng tội chết, ta sẽ trừ hại cho Võ lâm." Tên trang chủ nổi giận mắng: "Ngươi đừng mở miệng vu oan cho người. Lão phu sao có thể làm những chuyện như vậy. Ngươi muốn cướp nữ nhân của ta thì nói, chứ đừng ở đó mà hủy hoại danh dự của ta. Lão phu cũng không sợ ngươi, hôm nay ai chết ai sống còn không biết được." Đúng lúc này từ đại môn truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, ba bóng người đã tiến vào trong đại sảnh, rơi xuống bên cạnh Hoa Tinh. Tử Ngọc Hoa nhìn người trong lòng Hoa Tinh một cái, nhẹ giọng nói: "Đại ca, người đã tìm được rồi chứ? Không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Kiếm Vô Bính nhìn hơn mười người trong đại sảnh, trầm giọng nói: "Công tử, những người này ngươi định làm như thế nào? Chúng ta lập tức rời đi, hay là lưu lại. Hoa Tinh lạnh lùng nhìn bốn phía một cái, hắn lạnh lùng nói: "Cái tên Ẩn Hòe Trang đã dùng quá lâu rồi. Từ nay về sau ta không muốn nghe thấy trong chốn Võ lâm còn có Ẩn Hòe Trang. Những người ở đây, ta cũng không muốn bọn họ nhìn thấy mặt trời ngày mai. Trước mặt đồ đao, một ngọn cỏ cũng không để lại." Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Tử Ngọc Hoa, nhẹ giọng nói: "Người đã tìm được, đông thủ đi. Lão già này công lực không kém, Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng rất lợi hại, ngươi cẩn thận một chút." Nói xong, thân hình hắn trong nháy mắt rời khỏi vị trí đang đứng ba trượng, không một tiếng động xuất hiện ở bên trong viện, lạnh lùng nhìn mọi người trong đại sảnh. Trang chủ Ẩn Hòe Trang vừa nghe Hoa Tinh nói ra Phích Lịch Chưởng của mình không khỏi cảm thấy sợ hãi. Hắn đã tu luyện mấy chục năm nhưng cho tới bây giờ không một ai biết. Làm sao mà Hoa Tinh mới lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn ra mình tu luyện võ công này chứ, thật sự không thể tin nổi. Nhìn ba người trước mặt một cái, chỉ nghe thấy hắn nói: "Dưới đao lão phu không giết kẻ vô danh. Các ngươi báo tên, nhận lấy cái chết. Hắn nói xong khẽ vung tay lên. Các cao thủ bên cạnh đều rút ra đao kiếm, hung ác nhìn ba người Kiếm Vô Bính và Đao Vô Phong liếc mắt nhìn nhau, khẽ cười nói: "Vô Phong, ngươi có thấy lão này ăn nói rất ngông cuồng. Không biết hắn có gì đặc sắc hay không? Nói xong, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ giễu cợt. Đao Vô Phong lạnh lùng nhìn tên trang chủ, hừ lạnh nói: "Nhìn bộ dạng của hắn đến hơn phân nửa đã là kẻ mổ trâu, nếu không sao có thể như thế nào. Lão già này, ta nói có đúng không." Nói xong, hắn nhìn tên trang chủ với ánh mắt đầy khiêu khích. Tên trang chủ nổi giận gầm lên một tiếng, phẫn nộ hét vang: "Mẹ nó, lúc lão tử xuất đạo, không biết ngươi còn ở xó xỉnh nào? Bây giờ lão tử quy ẩn sơn lâm, đám tiểu bối vô danh các ngươi lại bắt đầu trở nên ngông cuồng. Nói cho ngươi biết, lão tử năm đó chính là Ma Chưởng Truy Mệnh một trong Giang Hồ Lục Tán Nhân. Đại danh của ta có thể làm các ngươi vỡ mật mà chết. Hừ." Nói xong, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn ba người. Lời này vừa ra khiến hai người Đao Kiếm và Tử Ngọc Hoa cảm thấy chấn động trong lòng. Giang Hồ Lục Tán Nhân không phải chuyện đùa. Trong chốn Võ lâm có câu Thần Châu Ngũ Dị, Giang Hồ Lục Tán Nhân, Cửu châu thất tuyệt, Hồng hoàng bát tiên. Những người này mặc dù không có mặt trên Thiên bảng, nhưng thực lực rất mạnh mẽ. Tuy nhiên bọn họ rất thần bí, rất hiếm khi xuất hiện trên chốn Võ lâm cho nên Thiên Cơ cốc khi tạo Thiên bảng đã đặt bọn họ sang một bên. Tử Ngọc Hoa liếc nhìn Ma Chưởng Truy Mệnh, bình tĩnh cười nói: "Ta thấy Ma Chưởng Truy Mệnh ngươi hẳn là một tên sắc ma. Hôm nay, chúng ta sẽ chém đứt Ma chưởng của ngươi, trừ hại cho thế gian. Hai vị lão ca, động thủ đi không nên chậm trễ thời gian. Lão già gọi là Ma chường gì gì đó, giao cho ta đi." Nói xong, thân thể trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Ma Chưởng Truy Mệnh, lòng bàn tay phải mang theo một đạo quang mang màu hồng nhạt cực nhanh đánh vào ngực hắn. Đao Vô Phong giương đao lên, thân pháp nhanh như điện, nghênh đón sáu cao thủ đang đánh tới. Mà Kiếm Vô Bính cũng rút quái kiếm ra, một tiếng kiếm ngân vang lên trong đại sảnh, khiến sáu kẻ địch cảm thấy bất an. Một trận hỗn chiến sắp bắt đầu. Thần quang lóe lên trong mắt Ma Chưởng Truy Mệnh, thân thể nghiêng xuống khi bàn tay Tử Ngọc Hoa chỉ còn cách ngực mình một tấc. Tay phải chống xuống đất, hai chân trong nháy mắt đá ra mười cước, cước nào cũng tràn ngập chân khí cực mạnh, đủ để khai sơn phá thạch vô cùng bá đạo. Ánh mắt Tử Ngọc Hoa khẽ biến, dường như hắn không nghĩ đến lão quỷ này có chưởng phong nổi tiếng, mà cướp pháp cũng rất bá đạo. Thân thể xoay một vòng, Tử Ngọc Hoa duỗi người tránh khỏi mười cước vô cùng đột nhiên của Ma Chưởng Truy Mệnh. Thân thể lui ra ngoài đại sảnh đến vùng đất trống trải bên trong viện. Thân hình Ma Chưởng Truy Mệnh nhoáng lên, thân thể bắn thẳng về phía Tử Ngọc Hoa. Ở trong không trung, hai tay Ma Chưởng Truy Mệnh rất nhanh đánh ra một chưởng, chỉ nghe một tiếng sét kinh hồn vang lên, một chưởng ấn đỏ rực đột nhiên đánh tới. Mặt Tử Ngọc Hoa hơi trầm xuống, hai chân đứng thành chữ bát, hai tay hóa ra một âm dương bát quái đồ kỳ quái trước ngực hắn, trông vô cùng quỷ dị. Lạnh lùng nhìn chưởng công mạnh mẽ mà Ma Chưởng Truy Mệnh phát ra, ánh mắt Tử Ngọc Hoa trở nên lạnh lùng. Hai tay nhẹ tựa lông hồng nhẹ nhàng đẩy ra, vừa lúc đón lấy song chưởng mạnh mẽ của Ma Chưởng Truy Mệnh. Bốn chưởng tiếp nhau, một đạo quang mang rực rỡ vang lên, ngay sau đó tiếng nổ rung trời trong nháy mắt vang lên khắp nơi. Chỉ thấy chưởng lực mạnh mẽ của hai người va chạm cùng một chỗ ngay lập tức phát sinh nổ mạnh. Trong tiếng nổ rung trời, toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt bị chấn động đến sụp đổ. Những người bên trong nhất thời bị vùi ở bên trong. Mà thân thể Tử Ngọc Hoa lại giống như một con du long, liên tiếp thi triển thân pháp chín lần đã xuất hiện bên ngoài ba trượng. Vẻ mặt âm trầm nhìn Ma Chưởng Truy Mệnh. Mà bên này, Ma Chưởng Truy Mệnh cũng cảm thấy kinh hãi. Cả người bị đánh bay ra mấy trượng lưu lại một vết rất sâu trên mặt đất. Mặt hắn tái nhợt nhìn Tử Ngọc Hoa, trên miệng trào ra một vệt máu. Ma Chưởng Truy Mệnh không dám tin tưởng hỏi: "ngươi vừa rồi thi triển chính là Huyết Ngọc Linh Lung Thủ - tuyệt học độc môn của Bắc Hải Thiên Tôn? Tử Ngọc Hoa lạnh nhạt nói: "Giang Hồ Lục Tán Nhân đúng là kiến thức phong phú, ngay cả võ công kém cỏi lại cũng biết. Trong giọng nói hàm chứa vài phần châm chọc, dường như đang nhằm vào thái độ càn rỡ của hắn vừa rồi. Phía sau, vài tiếng huýt dài truyền đến, có vài bóng người từ trong đại sảnh đã đổ sụp bay vọt ra, rơi vào trong viện. Ma Chưởng Truy Mệnh nhìn sáu thủ hạ bên mình một cái, hỏi: "Năm người kia đâu, sao không đi ra? Hắn nhìn lướt qua sáu người, chỉ thấy vẻ mặt sáu người đều rất trầm trọng, trong mắt mang theo vẻ kinh hoàng. Kiếm Vô Bính cười lạnh nói: "Không cần hỏi bọn chúng, để ta nói cho ngươi. Năm thủ hạ của ngươi đã đi hầu Diêm Vương uống rượu rồi. Bây giờ các ngươi chỉ còn lại bảy người. Xông lên hết đi, giải quyết cho nhanh, đỡ lãng phí thời gian" Cách nói này không coi đám Ma Chưởng Truy Mệnh vào đâu. Khiến cho Ma Chưởng Truy Mệnh mặt mày tím ngắt, nhưng sự thật đúng là sự thật, hắn không thể không thừa nhận. Ma Chưởng Truy Mệnh hắng giọng một tiếng, nhìn đám thủ hạ phía sau, phẫn nộ nói: "Dùng hết bản lãnh của ngươi, để cho bọn chúng biết Ẩn Hòe Trang chúng ta không phải dễ trêu chọc. Toàn bộ lên cho ta." Nói xong, thân hình nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã hóa ra ba đạo nhân ảnh đánh về phía Tử Ngọc Hoa. Đồng thời sáu cao thủ phía sau hắn cũng đều rống lên một tiếng thật to, ba người làm một tổ công kích hai người Đao Vô Phong và Kiếm Vô Bính. Hai người Đao, Kiếm nhìn nhau, quái kiếm và độn đao xoay tròn giữa không trung cực nhanh. Thân hình hơi nghiêng một chút, binh khí trong tay lập tức đánh ra hình thành từng vầng sáng chói mắt. Đao mang và kiếm khí mang theo khí thế kinh người trong nháy mắt tràn ngập khắp sơn trang. Giữa không trung, hai người Đao, Kiếm ở hai bên chia làm hai hướng. Hai cỗ khí lưu cuộn tròn trong đại viện giống như một cơn lốc xoáy cuốn toàn bộ sáu kẻ địch vào trong đó. Trong nháy mắt cười lạnh nhìn Ma Chưởng Truy Mệnh. Thân thể đột nhiên lao tới trước ba thướng, ngay sau đó đã xuất hiện năm Tử Ngọc Hoa, chia làm năm hướng nghênh tiếp Ma Chưởng Truy Mệnh. Tốc độ rất nhanh, lực đạo mạnh mẽ, hai vị cao thủ tuyệt thế đã giao chiến lần thứ hai. Lại phát ra một tiếng nổ rung trời giữa không trung. Bóng người thoáng hiện lên trong không trung, thân hình Ma Chưởng Truy Mệnh như con diều đứt dây bay ra phía ngoài. Máu không ngừng trào ra miệng hắn, không ngừng rơi ra ngoài tạo thành những sợi tơ máu chói mắt trong không trung. Cùng lúc đó, năm Tử Ngọc Hoa hợp lại thành một thực thể trong không trung, lẳng lặng đứng giữa không trung, hắn lạnh lùng nhìn Ma Chưởng Truy Mệnh. Hắn cũng không đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn Ma Chưởng Truy Mệnh đang bị đánh bay, đợi đợt công kích tiếp theo của hắn. Từ khi bắt đầu giao chiến, hắn hiểu được Ma Chưởng Truy Mệnh không phải kẻ địch dễ dàng đối phó. Mặc dù lúc này miệng hắn đang trào máu, nhưng tất cả chỉ là mặt ngoài, hắn vẫn ẩn tàng thực lực của mình. Hoa Tinh nhìn ba người đang đánh nhau một cái, thân thể nhoáng lên đã xuất hiện ở trên trời cao mười trượng, lẳng lặng ôm người ngọc trong lòng. Nhìn về phía xa xa, hắn thấy Dạ Phong và ngũ nữ đang chạy về phía này, tin rằng rất nhanh có thể chạy tới. Hoa Tinh mỉm cười một tiếng, nâng khăn hồng che phủ khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Vô Ảnh lên. Hắn mỉm cười nhìn mặt ngọc đỏ ửng của nàng. Cảm giác không khí tươi mát trong không trung, Hoa Tinh nhìn trận chiến dưới mặt đất, mỉm cười nói: "Nàng vẫn còn hận ta vì chuyện trước kia sao. Thực ra nàng cũng hiểu tại sao ta không làm như vậy, không phải sao? Bây giờ nàng nằm trong lòng ta, có phải là có cảm giác khác so với lần trước đúng không. Thực ra trong lòng nàng cũng hiểu được là tại sao, phải không? Nói xong hắn đưa mặt mình sát vào mặt nàng, hai mắt nhìn thẳng vào mắt nàng. Nguyệt Vô Ảnh hơi ngoái đầu sang chỗ khác để tránh ánh mắt của Hoa Tinh, trong lòng nàng lúc này tạm thời còn không dám đối mặt với hắn. Nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, giữa hai người đã xảy ra chuyện như vậy. Mà lần này khi hai người gặp nhau cũng xảy ra chuyện khiến nàng cảm thấy rất mê man. Nếu nói nàng không hận hắn thì là giả, nhưng hận bao nhiêu nàng lại không biết? Trước kia là hận, bây giờ là cảm kích, vậy có phải là có thể triệt tiêu lẫn nhau không? Điều này trong lòng nàng cũng không biết. Nàng chỉ biết mọt điều, chính là nỗi hận của nàng với Hoa Tinh càng lúc càng ít. Nàng không biết một ngày nào đó khi mình không hận hắn nữa, thì mình sẽ có tình cảm với hắn hay không nữa. Có lẽ khi đó sẽ biết, không phải sao?