Diễm Đế Khuynh Nhan
Chương 8
Sở Mạc Trưng đem người trước người chuyển qua, nhìn tiểu nhân nhi mở rộng vạt áo, trên vú ẩn ẩn vài đạo dấu vết hồng sắc, con ngươi càng thêm sâu ám, dễ dàng đem cung trang vàng nhạt trên người Nhược Hi toàn bộ khai giải, ôm tới trên long sàng.
Long sàng gỗ đàn hương rộng lớn, ngọc nhi mặt mày như họa, tóc đen rối tung, y sam bán hạ, tuyết phu trắng nõn triền vài sợi tóc đen, thấp thoáng ở giữa y sam lộ ra hai điểm đỏ, thân thể hơi run rẩy, vô cùng mê người. Nhược Hi hơi động thân, thấy Sở Mạc Trưng ngồi ở bên cạnh, phượng ngươi đang trên người mình qua lại m quét qua.
Thấy Nhược Hi nhìn mình, Sở Mạc Trưng cười cười dựa vào gối mềm, động một chân, đối Nhược Hi nói: “Quả nhiên là
“Thiên triều chi ngọc” Khuynh Nhan công chúa, cảnh trí như vậy, thực sự khiến người ta chờ mong…”
Nhược Hi nghe vậy liền quỳ ngồi dậy, chậm rãi đem y phục trên người trút hết, đem tóc đen tán loạn sau lưng phủ trước ngực. Nội điện vắng vẻ, quang trung nhợt nhạt dạ minh châu chiếu xuống tiểu nhân nhi ngồi trên long sàng to rộng, con ngươi hồn nhiên chớp động, dường như rơi vào thế gian tinh linh, vốn đã mê người diễm lệ lại càng thêm quyến rũ. Da thịt trắng nõn, cặp vú đẫy đà, eo thon mảnh khảnh như ẩn như hiện sau làn tóc, mị hoặc tựa mạn châu sa nở rộ bên bờ sông (Mạn châu sa là hoa bỉ ngạn đỏ. Nở bên bờ sông Hoàng tuyền), cực hạn xinh đẹp.
Sở Mạc Trưng trong mắt tà khí cùng tiếu ý càng thêm thâm thúy, trên dưới đi động yết hầu tiết ra mấy phần khó nhịn. Nhược Hi hơi lộ ra má lúm đồng tiền, mặc dù vẫn mang mấy phần ngượng ngùng cùng khẩn trương, nhìn quanh lưu chuyển, lơ đãng lộ ra một chút gợi cảm, lại khiến Sở Mạc Trưng cổ họng một phen căng thẳng, thân thủ muốn đem tiểu nhân nhi kéo vào trong lòng.
Nhược Hi cười duyên né tránh bàn tay nam nhân: “Hoàng đế ca ca nếu đã nói Nhược Hi khiêu khích ngươi, vậy hãy để cho Nhược Hi làm xong đi. Nhược Hi không thích bỏ dở giữa chừng nha.” Nghe được lời ấy, Sở Mạc Trưng không biết nên khóc hay nên cười, tiểu yêu tinh này biến thành như vậy, rõ ràng là muốn làm cho hắn dục hỏa đốt người. Nhưng nét mặt lại bất động thanh sắc: “Nga? Vậy Hi nhi tính toán tiếp tục thế nào? Chẳng lẽ muốn cứ như vậy ngồi một đêm sao?”
“Hoàng đế ca ca sinh ra đã mị hoặc câu người như vậy, Nhược Hi tự nhiên cần phải cẩn thận suy nghĩ xem nên làm sao a.” Ngọc nhi kiều mềm khẽ cau mày nhìn nam nhân trước mặt. Dáng người cao to, mặt mày thâm thúy, áo bào nguyệt sắc dệt kim hơi lộn xộn, tóc dài đen bóng rơi lả tả trước ngực, dưới châu quang, da thịt màu đồng cổ phát ra mấy phần ái muội, mà một bàn tay to trên đùi còn nhẹ nhàng khoác lên đầu gối, lộ ra mười phần thái độ phong lưu biếng nhác.
Nhược Hi khẽ nhíu mày, cắn đầu ngón tay, hoàng đế ca ca này có phần cũng quá được trời xanh ưu ái đi, đơn giản là tư thế bán ngồi cũng câu dẫn người như vậy. Giương mắt hướng nam nhân mục quang tiếu tựa phi tiếu. Liền hôn nên cái cằm dương dương, hai tay cũng sờ vào bên trong y sam, đụng tới vật sớm đã đứng thẳng nhô ra, ý xấu nhéo nhéo xoay xoay rồi phất nhẹ.
“Ngô, tiểu yêu tinh…” Sở Mạc Trưng đè lại bàn tay nhỏ bên trong y sam làm loạn, hai tròng mắt híp lại. Tiểu nhân nhi tựa hồ bị lấy lòng, cách cách cười duyên lộ ra cái lưỡi, to gan liếm trên yết hầu nam nhân, tiện đà ngậm lấy tiểu hạch, nhẹ nhàng mút cắn. “A… Hi nhi…” Sở Mạc Trưng thở dốc than nhẹ, ngón tay lần thứ hai tham hướng nữ thể trước mặt.
“Hoàng đế ca ca nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã nói để Nhược Hi hôm nay làm, liền không được nuốt lời.” Nhược Hi đỏ mặt, ép buộc chính mình nhìn mắt phượng tràn đầy tình dục nói.
Sở Mạc Trưng khàn khàn cười:
“Được, vậy trẫm liền không động thủ nữa.” Dứt lời quả thật không có động tác gì thêm. Nhược Hi liếm liếm môi, thân thủ nắm lấy vạt áo Sở Mạc
Trưng, cởi ra bào sam sớm đã tán loạn. Y sam cởi xuống dần lộ ra lồng ngực rắn chắc, mà hai đóa hồng sắc thù du trước ngực khiến cho Nhược Hi nhịn không được há mồm cắn, sử dụng răng nhẹ nhàng trên dưới di động, đầu lưỡi còn thỉnh thoảng qua lại liếm liếm. “Ngô hừ…” Bên tai truyền đến tiếng kêu rên, làm cho tiểu nhân nhi đùa giỡn càng thêm hăng say, dễ dàng nhảy qua ngồi giữa thắt lưng nam nhân, một tay nắm một đóa thù du, một cái tay khác thì duyên dáng từ cơ bụng rắn chắc lần xuống phía dưới.
Bàn tay nhỏ bé đụng tới lưng quần, đang lúc chần chừ thì nghe thấy giọng nam mất tiếng trên đỉnh đầu nói: “Hi nhi không muốn tiếp tục phải không? Nếu đã như vậy, trẫm cần phải thúc đẩy.” Nghe được lời này, Nhược Hi lấy hết dũng khí gạt quần Sở Mạc Trưng, lập tức thấy được vật sưng đỏ bắn ra, không khỏi hoảng sợ kinh ngạc mở to hai mắt. Trời ạ… Sao có thể, sẽ như thế to… sẽ như thế thô…
Nhìn dục vọng kiêu ngạo uy vũ hùng tráng, gân xanh bên trên vờn quanh, mà màu đỏ tím cực đại càng ám chỉ chốc lát sau sẽ vô cùng vui thích, Nhược Hi không khỏi xuân tình dập dờn, mật huyệt một trận ngứa ngáy khó nhịn, mật nước thơm ngọt róc rách tuôn ra, tiểu huyệt cũng co rút mạnh mẽ.
Nhược Hi
“Rầm” một tiếng, nuốt xuống một ngụm nước miếng, bàn tay nhỏ bé nhút nhát xoa xoa cực đại ngay trước mắt, Sở Mạc Trưng trong nháy mắt căng thẳng, hít vào một ngụm khí lạnh. “Ca ca ~” Nhược Hi e lệ than nhẹ. “Rất tốt… Đến, Hi nhi, nhúc nhích tay.” Nam nhân dụ hoặc dán tại bên tai
Nhược Hi. Nhược Hi dường như bị thôi miên, cầm nam căn, trên dưới dời động.
Nam nhân sảng khoái híp lại hai mắt, ngón tay như có ý thức tham nhập chỗ giữa hai tiểu nhân nhi, xẹt qua rừng rậm phía trên, trực tiếp đem ngón xen giữa hoa huy*t. “A ân…” Tiểu nhân nhi một tiếng nức nở, trên tay căng thẳng, làm cho nam nhân trong nháy mắt mất một tấc vuông. Ma chỉ đè tại đỉnh tiểu hạch rất nhanh run run nhu chuyển.
“A… Ca ca… Điểm nhẹ… Ân… Điểm nhẹ…” Theo Sở Mạc Trưng càng thêm cuồng dã động tác, tiểu huyệt Nhược Hi rất nhanh đóng mở, xuân nước róc rách thuận theo ngón tay thon dài ồ ạt chảy ra, làm cho bàn tay to của nam nhân đựng đầy d*m thủy hương trượt. “A… Thật thoải mái… Ân a… Không, không nên… A… Chậm một chút… Ca ca, ca ca… A a… Thật thoải mái… Thoải mái… Aha…” Tiểu nhân nhi hoàn toàn rơi vào trong biển tình, tiểu huyệt không ngừng co giật, mật nước ồ ồ chảy ra. Mà bàn tay ngọc bạch nhỏ bé cũng vô ý thức điên cuồng lộng, làm cho nam nhân cũng thô suyễn liên tục: “Ân ngô… Tiểu yêu tinh… A… Tiểu yêu tinh của ta…”
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
62 chương
73 chương
157 chương
4 chương
112 chương