Qua nhiều ngày chuẩn bị cùng bố trí, Sở Mạc Trưng huy binh Đông tiến, nhắm thẳng vào Đế đô. Ở lúc đại quân tiến đến, Trương Hàng mỗi ngày đều không ngừng phái người đưa tới một phong thư, bên trong hoặc là trâm sức ngọc bội của phi tần trong cung, hoặc là ngọc điệp thân phận đại thần. Tuy nhiên Sở Mạc Trưng cho tới bây giờ đối với những thứ ấy liếc cũng không liếc một cái đã trực tiếp ném vào lửa. Sở Mạc Trưng nói cách làm của Trương Hàng chính là tổn hại tôn nghiêm của Đông Việt, cũng như thương tổn con dân của Đông Việt. Còn Trương Hàng nói hắn thân là Hữu Thừa, thủ tịch phụ chính đại thần, không thể để Sở Mạc Trưng loạn luân nghịch thiên. Hắn phải thay trời hành đạo. Nói trắng ra thì chuyện này cũng chỉ là cái một cái cớ. Bởi muốn phát động chiến tranh, cho tới bây giờ đều đủ loại lý do. Hành quân gấp gáp hơn nửa tháng, cũng không tốn nhiều sức đã thuận lợi đánh tới ngoài thành Đế đô. Bên trong thành sớm đã trông gà hóa cuốc, Trương Hàng tử thủ bên trong, mỗi ngày đều đẩy một phi tần trong hậu cung lên tường thành, rồi ở trước mặt chúng quân chém đầu. Sở Mạc Trưng vẫn như trước không thèm để ý, vây chặt Đế đô, không tiến không lùi. Chỉ là mỗi một đêm khi có một tần phi bị giết, Sở Mạc Trưng sẽ đều hết sức ôn nhu triền miên muốn Nhược Hi một lần lại một lần. Nhược Hi đã từng hỏi vì sao tần phi bị giết, hắn lại không thèm để ý chút nào? Sở Mạc Trưng chỉ đạm đạm nhất tiếu, ôm Nhược Hi ngả ngớn nói, bởi vì ta sợ tiểu mỹ nhân nào đó sinh khí nha. Tuy rất không đứng đắn, nhưng Nhược Hi cũng nghe ra hắn đang rất áy náy, đối với người vô tội bị giết mà áy náy. Huyết sắc tà dương, khắp trời ám hà, khiến cho sơn hà vạn lý một mảnh thê lương. Chung lâu xa xa truyền đến chung thanh, thoải mái phập phồng, liên miên không dứt. Nhược Hi bước ra ngoài doanh trướng, thấy nam nhân ôm lấy một vò rượu, một mình đi vào trong rừng cây. Chậm rãi rót đầy một chén, Sở Mạc Trưng lặng lẽ một lát mới chậm rãi nói. “Các vị tần phi … mặc dù Sở Mạc Trưng trẫm đối các vị không có một tia yêu thương… nhưng mà, các ngươi dù sao cũng vì ta mà chết…” Nam nhân nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, lần thứ hai rót đầy chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Các ngươi oán, các ngươi hận, trẫm đều biết… Thế nhưng, trẫm thỉnh cầu các ngươi… nếu có hận thì tất cả chỉ cần hận trẫm là được rồi… Không nên thương tổn Hi nhi…” Thanh âm nam nhân mất tiếng thấp trầm mang theo nghẹn ngào. Nhược Hi ẩn thân phía sau thân cây cố nén lệ rồi cẩn thận ly khai rừng cây. Nàng biết, lúc này nam nhân kia chỉ cần một mình đơn độc ngây ngốc, đơn độc đem sự áy náy nói hết với mấy vị tần phi uổng mạng … Cuối cùng, Trương Hàng thấy tình hình chém giết không có kết quả, cho nên liền điên cuồng kêu gào phẫn nộ. Sở Mạc Trưng sau khi cùng chúng thân tín thương lượng, liền quyết định dạ tập Đế đô. Lúc này, Uyên, Sở Mạc Đường, Chu Kính, Hồng Tụ đều đã cùng đại quân hội hợp, Sở Mạc Trưng quyết định tự mình thống lĩnh một đội thị vệ, lẻn vào trong thành. Sau khi Sở Mạc Trưng cam đoan sẽ bình an trở về, Nhược Hi mới đồng ý ép buộc chính mình buông tay. Nhìn ra được sự lo lắng cùng khẩn trương của tiểu nhân nhi, Sở Mạc Trưng lập tức ôm chặt nàng ngồi xuống: “Hi nhi, yên tâm, lần này ta sẽ không ham chiến, nhất định bình an vô sự trở về.” Nhược Hi vẫn như cũ vẻ mặt lo lắng: “Lần này mục đích dạ tập là nằm cảnh cáo cùng quấy nhiễu quân tâm, thuận tiện thám thính quân đội của Trương Hàng, cho nên không cần quan tâm xem tiêu diệt được bao nhiêu binh sĩ, ngươi chỉ cần xong việc là lập tức trở về bình an, đáp ứng ta?!” Sở Mạc Trưng ấn lên trán tiểu nhân nhi một nụ hôn, “Được.” Trời tối, sau khi cầm địa đồ thám tử đưa cho, Sở Mạc Trưng mang quân lẻn vào quân doanh của Trương Hàng. Rón rén giết chết vệ binh cửa canh gác, đoàn người lập tức tiềm nhập quân doanh. Nhìn trướng bồng thật to, bên trong truyền đến tiếng ngáy của binh sĩ, Sở Mạc Trưng ý bảo thị vệ đi theo lấy ra vải dầu, cẩn thận đặt dưới chăn đệm trên mặt đất, sau đó, một tên binh lính lặng lẽ đốt vải dầu. Lửa thuận theo vải dầu một đường lan tràn đến nơi trung tâm, đụng tới dịch đốt liền bùm bùm to lên, ánh lửa nhất thời ngút trời. Mà lúc này, Sở Mạc Trưng cũng mang binh sát nhập địch doanh. Đại bộ phận binh sĩ đều đang trong giấc mộng, vũ khí chưa kịp lấy đã cứ như vậy mất đầu. Binh lính Trương Hàng cuống quít cầm đao thương chuẩn bị giết địch, thì bỗng nhiên kẻ tập kích lại lui chạy, toàn bộ biến mất vô tung vô ảnh. Binh lính Trương Hàng vội vã một đường truy kích, ngay từ đầu đã thập phần sảng khoái, bởi vì cảm giác lúc truy kích đều có chung một loại kiêu ngạo cùng khoái cảm. Thế nhưng, khi đuổi tới một u cốc, đội quân của Trương thị không còn kiêu ngạo mà quay về. Bởi, Sở Mạc Trưng mai phục! Quân đội Đế vương từ bốn phương tám hướng xông tới, đem đội ngũ của Trương thị vây vào giữa, hệt như ba ba trong rọ. Ánh sáng từ binh khí lóe ra khiến người ta phải hoa mắt. Ôm tâm tư muốn trốn thoát, bọn lính cũng không được mệnh đồng loạt hướng về phía trước, cho nên tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm. Máu tươi nhuốm đỏ mặt đất, đao kiếm vung ngang tứ chi, tiếng binh khí đụng vào nhau cùng tiếng binh sĩ trước khi chết kêu thảm thiết không ngừng vang lên, chiến trường chính là địa ngục nhân gian ~ Không người thương tiếc, không người đau buồn, cũng không người quản xem những binh lính này trong nhà có trẻ con người già hay không, binh lính kia chết có nhắm mắt hay không, trong nhà còn thanh mai trúc mã xinh đẹp đang chờ đợi hay không… Tất cả sinh mệnh xấu số cứ như thế theo gió mà mất đi, sau đó hóa thành một phần nhỏ bé trong không khí tử vong. Ai có thể biết rõ thanh phần mộ bạch cốt, vọng phu thành thạch bi ai? Đợi khi Trương Hàng mang quân tiếp viện chạy tới nơi thì cuộc chiến đã kết thúc, quân đội Sở Mạc Trưng sớm đi xa, lưu lại thây ngã khắp nơi trên chiến trường. Từng đợt binh sĩ trong vũng máu, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt. Không biết hình ảnh hiện lên trong đầu bọn họ trước khi chết là gì, là cha mẹ, là thê tử, hay là hồi ức tốt đẹp những năm trước?… Chiến tranh mới vừa bắt đầu. Nhưng kiếp nạn lớn hơn vẫn còn đang ở phía sau…