Ánh dương mới lên. Chân trời bị một mảnh thủy mặc đạm màu. Sở Mạc Trưng chậm rãi mở mắt ra, nhìn người phía trước ghé lên người mình ngủ say, khóe môi câu dẫn nụ cười thỏa mãn. Nhược Hi ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt như trước mười phần buồn ngủ. Trong nháy mắt, thoáng như mây đen liêu tẫn sau đệ nhất mạt dương, xuyên thấu tất cả vẻ lo lắng; lại dường như bích dập dờn bồng bềnh dạng xuân nước, ẩn tất cả mỹ hảo. Ngẩng đầu nhìn thấy nam nhân đối chính mình mỉm cười, Nhược Hi ngượng ngùng cười: “Trưng…” Sở Mạc Trưng giơ tay, nhẹ nhàng xoa kiều nhan, tinh tế miêu tả ngũ quan như họa, tiểu nhân nhi của hắn! “Hi nhi…” “Trưng, đau không?” Nhược Hi nhẹ tay phủ lê hai dấu răng trên bả vai. Nam nhân lắc lắc đầu, mang tiểu nhân nhi trên người ngồi dậy.”Ảnh vệ Vô Mệnh, ngươi muốn gặp sao?” Nam nhân lặng yên một lát, mở miệng nói. “Đi nhìn một chút để hỏi rõ ràng.” Nhược Hi khơi mào một mạt tươi cười, “Cũng thuận tiện nhắn cho hắn.” “Nhắn? Nhắn gì?” Sở Mạc Trưng hứng thú nhướn mi. “Sở Mạc Trưng là nam nhân của ta, ai cũng không cho động.” Nhược Hi nâng cằm. Trong giọng nói hoàn toàn là kiêu ngạo. Mặc xong quần áo, một đường hướng địa lao đi đến, khi muốn đi vào, Nhược Hi lại đột nhiên cảm giác có chút quái dị. Nếu Trưng đã sớm biết Vô Mệnh hai lòng, vì sao lại để nàng ở trên yến hội đơn giản chạy thoát? Mà Trưng như thế nào hóa thân làm Ảnh môn “Vô”? “Trưng, ngươi có việc giấu giếm ta.” Nhược Hi xé hạ vạt áo Sở Mạc Trưng, nhìn vào mắt hắn. Sở Mạc Trưng trấn an vỗ nhẹ lưng, “Hi nhi, sẽ không, không còn.” Đang muốn trả lời, bỗng nhiên trước mắt có thân ảnh thoáng hiện, Sở Mạc Trưng thiếp thân ảnh vệ Vô Tức. “Bệ hạ, điện hạ, Trương thục phi trúng độc.” “Trúng độc?” Nhược Hi hơi sững sờ, lại thấy Sở Mạc Trưng nghe được tin này hơi có vẻ ngoài ý muốn, nhưng lại không chút nào lo lắng. Nhược Hi quay đầu, trêu đùa: “Trưng sớm biết Trương thị sẽ có hành động lại không ngăn cản, còn tận lực ở trên triều đình hỏi trách Trương Hàng, Hi nhi hiện tại thực sự không biết, Trưng đem ta đưa vu chỗ nào, chẳng lẽ Hi nhi còn chưa đủ tư cách biết Trưng trong lòng tính toán?” Sở Mạc Trưng chuyển thân thể của nàng, hai người đối diện. Sau một mảnh lặng yên, Sở Mạc Trưng than thở: “Ta đích xác biết Trương thị sẽ có hành động, cũng biết Vô Mệnh sẽ làm phản. Nhưng chỉ vì Hi nhi tính tình xưa nay cao ngạo, nếu rơi vào tay Ảnh môn sẽ khó bảo toàn bọn họ sẽ không làm ra điều gì ta không kịp ngăn cản. Còn Trương thục phi hành vi, ta chỉ là tùy ý nàng đi, chưa từng cản trở mà thôi.” Tùy ý nàng đi, chưa từng cản trở? Vô cùng đơn giản tám chữ, lại có thể hi sinh cung phi cùng đại thần tính mạng. Nhược Hi đưa mắt nhìn Sở Mạc Trưng trong mắt đạm mạc cùng bên môi tàn nhẫn tiếu ý, phát hiện chỉ cần không bị thương nàng, những người còn lại thế nào, Trưng, hoàn toàn không để ý. Đột nhiên linh quang vừa hiện, Trưng hắn lại vốn định lợi dụng Trương thị cha con phế bỏ toàn bộ hậu cung?! Mặc dù là Nhược Hi nhưng cũng vì một suy đoán này mà kinh ngạc không ngớt. Tuy nói hậu cung tần phi thường xuyên vì tranh giành mà làm một chút chuyện dư thừa, nhưng không đến nỗi để Trưng muốn bỏ đi các nàng. Sở Mạc Trưng thấy nàng đã hiểu rõ, lộ ra biểu tình tán dương: “Hi nhi đã đoán được? Có người cho rằng giết ngươi là khống chế được hậu cung, đã như vậy, ta tất nhiên muốn cho nàng ta rõ ràng, muốn thương tổn ngươi, rốt cuộc sẽ có kết quả gì.” Sở Mạc Trưng mỉm cười, “Vô Tức, đi Tuyết uyển triệu hồi Kính Tuyết cùng Phi Nhuộm, bảo các nàng cùng Uyên Nhất lần nữa huấn luyện một nhóm người; thuận tiện nói cho Đường ngũ đệ cùng Hoàng Triệt hai chữ, bán quy.” Nhược Hi lúc này nghe hắn nói không thấy một tia không muốn cùng đáng tiếc, mà trong lòng lại ngọt ngào rất nhiều, cũng nhịn không được trêu chọc: “Trưng quả nhiên có hảo thủ đoạn, chỉ là Tần phi trong hậu cung này đều là nhất đẳng một đám tiểu mỹ nhân. Phế đi như thế, chẳng phải đáng tiếc?” Sở Mạc Trưng lắc đầu cười thán: “Nếu ta lưu lại, chỉ sợ có một vị nhất đẳng tiểu mỹ nhân lại muốn hỏa thiêu Huyền Thiên điện của ta.” Nhược Hi cũng không để ý, xoay người tiến vào địa lao, nhìn Vô Mệnh bị trói trên tường, quay đầu lại nói: “Xem ra Trương thị cha con cho đến hôm nay vẫn không phát giác được quân cờ của mình biến mất, vẫn tưởng hắn còn theo ý mình hành sự. Kia đã như thế này, Hi nhi cũng không thể không đáp lễ ra trò hay.” Sở Mạc Trưng nghe vậy cười to, “Chỉ cần Hi nhi không thương tổn tới mình, hậu cung của ta, coi như đưa cho ngươi làm lễ vật sinh nhật.” “Kia Hi nhi trước tạ ơn Trưng hảo ý.” Nói xong, cánh môi thiếu nữ phấn nhuận liền hôn lên nam tử. Bên cạnh Vô Tức chưa ly khai không khỏi ở trong lòng thầm mắng Trương Hàng cùng Trương thục phi: Hậu cung phạm ai không phạm lại phạm phải bệ hạ tâm can bảo bối. Này, cũng đừng oán bệ hạ tuyệt tình. Đã vậy còn liên lụy hắn phải đi Tuyết uyển tìm tỷ muội ăn tươi nuốt sống cùng người Uyên gia kia. Vô Tức khóc không ra nước mắt, chủ tử phái làm việc, sao cho tới bây giờ đều khó đối phó như thế. Nhìn Vô Mệnh mở to hai mắt, Vô Tức lại nhịn không được xuy cười một tiếng, theo bệ hạ nhiều năm như thế lại còn đoán không được bệ hạ cùng điện hạ tâm ý, xem ra ám sát nội cần chỉnh đốn một phen. Sau đó hắn đối Hồng Tụ Oanh Nhiên ý bảo bảo vệ tốt hai vị chủ tử, còn chính mình thì thân hình chợt lóe, lạnh da đầu đi tìm người.