Tư Đồ Hàn bị xử trí, Tư Đồ Thiên rất hả hê, dường như đã thấy ngôi vị hoàng đế đang ở trước mắt. nhưng trước đó trải qua sự kiện của Triệu Khả Nhân, hắn đã biết, hắn có thể ngồi lên vị trí cao cao tại thượng kia hay không, hoàn toàn là nhìn vào phụ hoàng của mình. Nếu phụ hoàng của mình hài lòng, vậy hắn thì có thể ngồi vị trí đó, nhưng nếu phụ hoàng không hài lòng, vậy hắn tuyệt đối không có khả năng ngồi lên vị trí đó, cho dù biểu hiện của hắn tốt hơn, cũng không hữu dụng. Bởi vì tất cả quyền lực đều nắm giữ trên tay phụ hoàng. Khi đó, Tư Đồ Thiên đã biết, nếu muốn lên ngôi vị hoàng đế, kẻ địch lớn nhất, trừ Tư Đồ Hàn ra, chính là phụ hoàng của mình. Vì vậy hắn bắt đầu có kế hoạch, một kế hoạch có thể làm cho hắn nhanh chóng đi lên địa vị cao nhất. Nhưng mà, chuyện này, hắn lại không thương lượng với mẫu hậu của mình, bởi vì hắn biết rõ, nếu hắn nói, mẫu hậu nhất định sẽ phản đối. Cho nên hắn âm thầm tiến hành. Ngay cả khi biết Tần Y Miểu sảy thai, hắn cũng không có thời gian trấn an. Mặc dù đây là nhi tử đầu tiên của hắn, nhưng không có gì quan trọng hơn so với ngôi vị hoàng đế, chỉ cần chờ hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó, muốn có bao nhiêu hài tử cũng được! Tư Đồ Thiên chờ đợi cơ hội thích hợp, hiện tại cho dù là Tần quốc công, hay là Lâm Uy đều đứng về phía hắn, ngay cả Ngự Lâm quân trong hoàng cung cũng phần lớn là người của hắn. Chỉ cần chờ đợi cơ hội thích hợp, hắn sẽ khiến phụ hoàng viết chiếu thư truyền ngôi, đến lúc đó, hắn chính là hoàng thượng danh chính ngôn thuận. Chỉ là, hắn cũng sẽ không bạc đãi phụ hoàng, cho dù xảy ra chuyện gì, thì cũng là phụ hoàng của hắn. Hắn sẽ khiến phụ hoàng hảo hảo là một Thái thượng hoàng, tuyệt đối sẽ không bạc đãi người. Tư Đồ Thiên đã chờ đợi thật lâu, rốt cuộc đã tới cơ hội. Hắn tính toán nhân lúc ngày đại thọ Thái hậu hành động. Bởi vì trong ngày hôm đó, tính cảnh giác của mọi người sẽ giảm xuống, hơn nữa thủ vệ trong hoàng cung cũng sẽ buông lỏng. Cuối cùng đã tới đại thọ của Thái hậu, trong Húc vương phủ, tất cả mọi người đang chuẩn bị giúp hai vị chủ tử vào cung chúc thọ. “Vật nhỏ, sợ là tối hôm nay sẽ có chuyện xảy ra.” Sau khi hai người chuẩn bị xong, Tư Đồ Húc mở miệng dặn dò, “Cho nên, nhớ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được để Cầm Hương, Thi Hương và Họa Hương rời khỏi nàng.” “Húc, chàng cứ yên tâm!” Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, “Ta biết rõ hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn, yên tâm đi, ta sẽ tự chăm sóc mình. Tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi rồi sao?” Tư Đồ Húc gật đầu một cái, “Không sai, cũng đã sắp xếp xong xuôi, vị trí Thái tử Tư Đồ Thiên đại khái chỉ đến hôm nay mà thôi.” “Húc, qua hôm nay, tất cả mọi chuyện cũng kết thúc.” Triệu Khả Nhiên thở dài, “Về sau, chúng ta sẽ sống cuộc sống yên tĩnh rồi.” “Yên tâm.” Giọng nói Tư Đồ Húc rất kiên định, “Ta nhất định sẽ cho nàng tôn địa vị quý nhất, còn cuộc sống như  nàng mong muốn.” Triệu Khả Nhiên cười nhìn Tư Đồ Húc, cũng không có mở miệng. Bởi vì nàng tin tưởng Tư Đồ Húc, nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ nói được làm được. Rất nhanh, hai người cũng đã chuẩn bị xong, đi tới cửa đại môn. Mà Cầm Hương, Thi Hương và Họa Hương, cũng đã đợi ở cửa. Thi Hương đỡ Triệu Khả Nhiên lên xe, lúc tất cả mọi người không nhìn thấy, hai người nháy mắt một cái. Rất nhanh, xe liền hướng hoàng cung lên đường. Bởi vì hôm nay là đại thọ của Thái hậu, cho nên trong hoàng cung xe tới xe đi. Người lui tới nối liền không dứt, hơn nữa trên mặt của mỗi người đều treo nụ cười. Vào hoàng cung, Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên phải tách ra. Tư Đồ Húc phải đến Bàn Long điện thỉnh an Tư Đồ Lăng Chí, mà trong trường hợp đó Triệu Khả Nhiên nên đến trong nội cung Thái hậu, thỉnh an Thái hậu. Mãi cho đến buổi tối, thọ yến mới bắt đầu, hai vợ chồng mới gặp mặt. ‘dien’ ‘dan’ ‘le’ ‘quy’ ‘don’ Thọ yến bắt đầu, ở trung tâm đã dàn dựng vũ đài. Phía trước vũ đài, đã dọn xong bàn ghế, chính giữa chính là chỗ ngồi của Tư Đồ Lăng Chí, mà chỗ ngồi hai bên còn lại là Thái hậu và hoàng hậu. Mà những vương gia khác cũng nhất nhất ngồi xuống. Mà tất cả người hoàng thất ngồi sau lưng, mới đến chỗ ngồi các vị đại thần. Triệu Khả Nhiên chú ý tới, hôm nay người đến tham gia thọ yến thật sự không ít! Tổ phụ của nàng đại biểu phủ Trấn Bắc Hầu đến, mà cùng đi với ông còn có chính thê Tiêu Linh và Thế tử hiện tại Triệu Khả Phong. Mà phụ thân của mình và nhị thúc cũng tới tham gia, chỉ là chỗ ngồi tương đối xa mà thôi. Khi Triệu Khả Nhiên nhìn đến mẫu thân của mình, vẫn nhịn không được chau mày. Sắc mặt của mẫu thân không phải rất tốt, chắc là vì chuyện của Triệu Khả Nhân mà hao tổn tinh thần! Hiện tại mặc dù Triệu Khả Nhân không chết, nhưng lại giống như ngồi tù, cả đời bị giam trong một tiểu viện. Mẫu thân rất đau lòng đi! Nghĩ đến đây, Triệu Khả Nhiên không nhịn được cười châm chọc. Thọ yến sắp bắt đầu, Tư Đồ Lăng Chí đứng lên, mở miệng nói, “Hôm nay là thọ yến Thái hậu, nhân cơ hội này, trẫm muốn cùng các vị ái khanh tụ họp, cùng nhau ăn mừng đại thọ của Thái hậu.” “Chúc Thái hậu vạn thọ vô cương.” Tư Đồ Lăng Chí vừa dứt lời, mọi người lập tức đứng lên, cùng mở miệng chúc mừng. “Các vị không cần đa lễ.” Hôm nay Thái hậu thoạt nhìn rất vui mừng, mặt vẫn mỉm cười, “Chủ vị ngồi xuống đi!” Mọi người rất nhanh ngồi xuống, Tư Đồ Lăng Chí ra lệnh một tiếng, thọ yến lập tức bắt đầu. Thọ yến bắt đầu, trên đài biểu diễn cũng bắt đầu. Nhưng lực chú ý của Triệu Khả Nhiên cũng không bị hấp dẫn trên đài biểu diễn. Bởi vì hôm nay nàng đã biết xảy ra chuyện, nếu lúc này còn có thể xem biểu diễn, vậy nàng thật sự chính là quá bình tĩnh. “Húc, Tư Đồ Thiên chuẩn bị động thủ trong thọ yến, phải không?” Triệu Khả Nhiên nhỏ giọng hỏi thăm Tư Đồ Húc bên cạnh, “Vậy hắn chuẩn bị lúc nào ra tay?” “Hắn nhất định sẽ động thủ trong thọ yến, chỉ là rốt cuộc là lúc nào thì, ta cũng không rõ ràng lắm.” Tư Đồ Húc trả lời, “Nhưng nàng cứ yên tâm, tất cả đều đã an bài thỏa đáng, hôm nay Tư Đồ Thiên tuyệt đối sẽ không thành công.” Triệu Khả Nhiên nhìn hoàng hậu hiện tại vẫn còn lờ mờ không biết, mở miệng thở dài, “Cả đời này hoàng hậu làm nhiều việc như vậy, chính là vì Tư Đồ Thiên. Nhưng không ngờ, vào lúc mấu chốt nhất, Tư Đồ Thiên cũng giấu diếm hoàng hậu, một mình bắt đầu hành động. Nhưng đáng tiếc chính là, hắn thật sự quá ngây thơ, cho nên nhất định sẽ thất bại.” “Không có gì đáng tiếc.” Tư Đồ Húc mở miệng nói, “Hoàng hậu thật sự làm rất nhiều, nhưng nàng trừ vì Tư Đồ Thiên ra, sao lại không phải vì mình chứ? Nếu không, sao nàng lại làm ra chuyện thương tổn tới nhi tử của mình?” “Thôi, chuyện giữa mẫu tử bọn họ, chúng ta cũng không cần quản.” Triệu Khả Nhiên lắc đầu một cái, “Chỉ là, không nghĩ tới buổi tối hôm nay lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy.” “Được rồi, một lát nữa nếu có chuyện xảy ra, nàng nhất định phải chăm sóc thật tốt mình, biết không?” Tư Đồ Húc nhìn bụng đã sáu tháng Triệu Khả Nhiên, kiên nhẫn dặn dò. Thật ra thì nếu có thể, hắn căn bản cũng không muốn Triệu Khả Nhiên tới tham gia thọ yến hôm nay, chỉ là bởi vì không cưỡng được nàng, cho nên mới phải đồng ý. Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái, thọ yến tiếp tục tiến hành. Biểu diễn lien tiếp diễn ra, mọi người như cũ lờ mờ không biết sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn còn chuyên chú xem biểu diễn. Triệu Khả Nhiên thấy hoàng hậu an vị ở bên cạnh hoàng thượng, khóe miệng mang theo nụ cười. Đúng vậy, bây giờ trong lòng nàng rất vui mừng! Bởi vì trước đó không lâu, nàng mới vừa vặn trợ giúp nhi tử của mình diệt trừ một chướng ngại, chỉ là đáng tiếc, nhi tử của nàng cũng không có nhạy bén như nàng, cư nhiên lựa chọn phương thức như thế, quả thật chính là lãng phí khổ tâm của nàng. Triệu Khả Nhiên quay đầu, lại nhìn Vân quý phi ngồi ở dưới hoàng hậu. Hôm nay Vân quý phi ăn mặc rất mộc mạc, hơn nữa sắc mặt xem ra có chút tiều tụy, hoàn toàn không thấy được xuân phong hả hê, hăng hái như trước kia. Cũng là, nàng cũng chỉ có một nhi tử như vậy rồi, hiện tại không chỉ bị phế trừ tước vị, hơn nữa còn bị đày tới thủ Hoàng lăng. Không chỉ có như thế, vì chuyện này, hoàng thượng cũng bắt đầu xa lánh nàng. Nàng lập tức liền mất đi khả năng dựa vào nhi tử và trượng phu, cho nên sắc mặt dĩ nhiên là không tốt. Nhưng mà, có một việc, ngược lại ngoài ý liệu Triệu Khả Nhiên, đó chính là thọ yến hôm nay, Tần Y Miểu cũng tới, hơn nữa đoan trang ngồi ở bên cạnh Tư Đồ Thiên, nhìn cao quý hào phóng. Cho dù ai cũng nhìn không ra nữ nhân này vừa mới sinh non không lâu mà thôi. Lúc Triệu Khả Nhiên còn đang quan sát mọi người xung quanh, trên đài biểu diễn không biết lúc nào đã ngưng. Tư Đồ Lăng Chí cau mày, nhìn thấy biểu diễn đã dừng lại, mở miệng quát lớn, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao biểu diễn lại ngừng, biểu diễn hôm nay rốt cuộc là người nào an bài?” ‘dien’ ‘dan’ ‘le’ ‘quy’ ‘don’ “Phụ hoàng bớt giận.” Tư Đồ Thiên từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới trước mặt mở miệng nói, “Phụ hoàng không cần gấp gáp, chẳng qua nhi thần chỉ có một ít lời muốn nói với phụ hoàng, cho nên mới cho biểu diễn dừng một chút. Chờ khi phụ tử chúng ta nói xong, biểu diễn tự nhiên sẽ tiếp tục.” Thấy được bộ dáng Tư Đồ Thiên, Tư Đồ Lăng Chí không nhịn được mở miệng nói, “Có chuyện gì muốn nói, chờ sau khi thọ yến kết thúc hãy nói đi! Hiện tại là thọ yến của Thái hậu, ai cũng không thể quấy nhiễu nhã hứng của Thái hậu.” “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện rất quan trọng phải nói, đợi không được thọ yến kết thúc.” Nghe Tư Đồ Lăng Chí quát lớn, Tư Đồ Thiên tuyệt không lùi bước, ngược lại là tiếp tục mở miệng nói, “Chỉ cần phụ hoàng nguyện ý nghe nhi tử nói hết, nhi tử tự nhiên sẽ khiến thọ yến tiếp tục. Nhưng nếu phụ hoàng không muốn nghe, vậy thọ yến hôm nay chỉ sợ cũng không có cách nào tiếp tục rồi.” “Tên nghịch tử này, ngươi muốn uy hiếp trẫm, phải không?” Nghe Tư Đồ Thiên nói lời đại nghịch bất đạo như thế, Tư Đồ Lăng Chí giận tím mặt, “Ngươi muốn tạo phản sao?” Mà hoàng hậu nhìn thấy tình trạng như vậy, không biết vì sao sao trong lòng đột nhiên thoáng qua một dự cảm chẳng lành, nàng vội vã mở miệng quát lớn, “Thiên nhi, con đang làm gì, còn không mau nói xin lỗi với phụ hoàng, sau đó trở lại chỗ ngồi.” Hoàng hậu vừa nói chuyện, vừa không ngừng nháy mắt Tư Đồ Thiên, ý bảo Tư Đồ Thiên nên dừng lại. Nhưng đối với ám hiệu của hoàng hậu, Tư Đồ Thiên dường như không nhìn thấy, hắn thi lễ với  Tư Đồ Lăng Chí ngồi trên chủ vị, mở miệng nói, “Phụ hoàng, mấy năm nay, người cũng cực khổ. Hiện tại nhi tử đã trưởng thành, có thể vì người chia sẻ, cho nên gánh nặng triều đình, vẫn là giao cho nhi tử đi! Phụ hoàng, người cũng nên nghỉ ngơi một chút.” Tư Đồ Thiên vừa nói ra, tất cả mọi người cảm thấy khiếp sợ, tất cả mọi người không nghĩ tới vào lúc này Thái tử lại có thể làm ra chuyện như soán vị này. Nhưng cho dù trong lòng khiếp sợ, nhưng ai cũng không dám mở miệng, rất sợ nếu lúc này mở miệng nói sẽ gậy họa vào thân. “Ngươi đây là muốn tạo phản phải không?” Nghe Tư Đồ Thiên nói, Tư Đồ Lăng Chí ngược lại tỉnh táo, “Ngươi muốn soán vị sao?” “Phụ hoàng, người nói như vậy thật sự khó nghe.” Tư Đồ Thiên cười đến xuân phong hả hê, “Nhi thần nào dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Chỉ là, phụ hoàng, người đã cực khổ nhiều năm như vậy, nên là lúc nghỉ ngơi một chút. Hãy để cho nhi tử vì người tiếp tục vất vả đi! Sau này người nên sống một sống nhàn nhã!” “Thiên nhi, rốt cuộc con đang làm gì?” Tư Đồ Lăng Chí còn chưa mở lời, hoàng hậu đã không nhịn được mở miệng trách cứ, “Bây giờ con lập tức xin lỗi phụ hoàng của ccon, thỉnh cầu người tha thứ.” Hiện tại trong lòng hoàng hậu rất cấp bách, nếu như đến lúc này, nàng còn không biết Tư Đồ Thiên muốn làm gì, vậy thì thật sự ngu ngốc. Nhưng cũng bởi vì biết, nàng mới cảm thấy kinh hồn bạt vía. Nàng và hoàng thượng làm phu thê nhiều năm, hoàng thượng có tính tình như thế nào, trong lòng của nàng rất rõ ràng. Thấy được dáng vẻ không có một chút ngoài ý muốn của hoàng thượng, lòng của nàng càng thêm luống cuống, dường như chuyện đã thoát khỏi bàn tay của nàng. Nhất là chuyện này, từ đầu đến cuối nàng đều không biết, điều này không khỏi làm cho nàng càng thêm hoảng loạn. Hơn nữa dưới tình huống như bây giờ, Thiên nhi căn bản vẫn chưa có năng lực như thế, có thể ép hoàng thượng thoái vị. “Mẫu hậu, người cũng không cần lên tiếng.” Tư Đồ Thiên ngăn cản hoàng hậu tiếp tục khuyên, “Chuyện ngày hôm nay, dù thế nào nhi thần cũng sẽ không thối lui. Còn nữa, cho dù hôm nay nhi tử nhượng bộ, về sau cũng sẽ vĩnh viễn vô duyên với ngôi vị hoàng đế. Nếu nói như vậy, nhi thần không bằng đánh cuộc một lần!” “Xem ra ngươi vẫn một mực không chịu giác ngộ!” Tư Đồ Lăng Chí lạnh lùng nhìn Tư Đồ Thiên, “Hôm nay ngươi làm ra chuyện như vậy, về sau, ngươi sẽ không còn là nhi tử của trẫm nữa.” “Phụ hoàng, người cần gì phải cố chấp như vậy?” Tư Đồ Thiên làm bộ thở dài một cái, “Người nên biết, hiện tại người có năng lực nhận lấy ngôi vị hoàng đế cũng chỉ có nhi thần. Dù sao sớm muộn người cũng muốn truyền ngôi cho nhi thần, không bằng thừa dịp cơ hội hôm nay truyền ngôi là được, sau này người có thể nhẹ nhõm tự tại một chút.” “Vậy nếu trẫm không đồng ý thì sao?” Tư Đồ Lăng Chí mở miệng nói, “Vậy ngươi định làm như thế nào? Là muốn giết trẫm sao? Ngươi có bản lĩnh này sao?” “Phụ hoàng, người không nên xem thường nhi thần.” Tư Đồ Thiên mở miệng cười nói, “Hôm nay nhi thần dám làm ra chuyện này, dĩ nhiên là đã chuẩn bị tốt tất cả. Còn nữa, phụ hoàng, người cứ yên tâm, nhi thần không phải loại người giết cha, nhi thần tuyệt đối sẽ cho người cuộc sống nhàn nhã.” ‘dien’ ‘dan’ ‘le’ ‘quy’ ‘don’ “Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ hậu nhân ở sau lưng mắng ngươi sao?” Tư Đồ Lăng Chí lạnh lùng mở miệng nói, “Ngươi không sợ người đời sau biết ngươi là một người vong ân phụ nghĩa, bất trung bất hiếu sao?” “Điều này, phụ hoàng người không cần lo lắng.” Tư Đồ Thiên hả hê mở miệng nói, “Từ xưa tới nay, Thành Hoàng bại khấu. Đến lúc đó nhi thần làm hoàng thượng, trên sách sử tự nhiên sẽ viết, là nhi thần văn thao võ lược, phụ hoàng chủ động nhường ngôi cho nhi thần. Đến lúc đó, trên sách sử, tuyệt đối sẽ không có một câu nói xấu nhi thần.” “Xem ra hôm nay ngươi nhất định phải làm được!” Tròng mắt Tư Đồ Lăng Chí hơi híp lại, đáy mắt thoáng qua một đạo ánh sang lạnh, “Vậy nếu hôm nay trẫm không đồng ý thì sao? Ngươi có thể làm gì?” “Phụ hoàng, người cần gì phải cố chấp như vậy?” Tư Đồ Thiên làm bộ thở dài một cái, “Hôm nay nếu nhi thần dám làm chuyện như vậy, vậy khẳng định đã nắm chắc hoàn toàn. Phụ hoàng, người mà người thương yêu nhất chính là nhi tử Tư Đồ Húc đi! Người cũng không muốn bởi vì quyết định của người, mà hại hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?” Ai cũng không có chú ý tới, khi Tư Đồ Thiên nói ra câu nói kia, trong mắt Thi Hương sau lưng Triệu Khả Nhiên thoáng qua một đạo ánh lạnh. Nghe Tư Đồ Thiên nói, đáy mắt lạnh lẽo của Tư Đồ Lăng Chí càng ngày càng sâu, “Ngươi đang uy hiếp trẫm!” “Phụ hoàng, người nói sai rồi.” Tư Đồ Thiên cười lắc đầu, “Từ xưa tới nay kẻ thành chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần có thể thành công, sử dụng thủ đoạn gì căn bản cũng không quan trọng. Quá trình vĩnh viễn không quan trọng, quan trọng là kết quả.” “Ngươi khẳng định ngươi có thể thành công?” Tư Đồ Lăng Chí mở miệng, “Ngươi sẽ không sợ sẽ vào chỗ vạn kiếp bất phục sao?” “Ha ha ha, phụ hoàng, người đang nói đùa sao?” Tư Đồ Thiên cười đến cuồng vọng, “Hôm nay nhi thần dám làm ra chuyện như vậy, dĩ nhiên là đã suy tính qua, tuyệt đối sẽ không thất bại. Cho nên, phụ hoàng, thức thời vụ giả vi tuấn kiệt, người nên nhanh chóng viết chiếu thư truyền ngôi đ!” Ánh mắt của Tư Đồ Lăng Chí nhìn Tư Đồ Thiên tràn đầy lạnh lẽo, tựa như đang nhìn một người chết. Hơn nữa mãi cho tới bây giờ, vẻ mặt của hắn cũng không có một tia hốt hoảng, thậm chí không có một tia ngoài ý muốn. Nhìn Tư Đồ Lăng Chí như vậy, không biết vì sao, từ trong đáy lòng hoàng hậu xông ra một dự cảm chẳng lành, giống như, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Nghĩ đến đây khả năng này, trong lòng hoàng hậu không khỏi cảm thấy hốt hoảng, nàng vội vã mở miệng, “Thiên nhi, rốt cuộc con đang làm gì! Đây là phụ hoàng của ngươi! Sao con có thể đại nghịch bất đạo như vậy? Bây giờ con quay đầu lại vẫn còn kịp, phụ hoàng con sẽ không trách con.” Hoàng hậu nói một phen, hoàn toàn suy nghĩ cho Tư Đồ Thiên, nhưng Tư Đồ Thiên nghe, lại tựa như hoàng hậu đang thiên vị trượng phu của mình. “Mẫu hậu, người không cần nói nữa, cho dù người nói thế nào cũng được, nhi thần cũng sẽ không quay đầu.” Giọng nói Tư Đồ Thiên rất kiên định, “Đây là cơ hội duy nhất của nhi thần. Nếu hôm nay không thành công, sau này nhi thần sẽ vô duyên với ngôi vị hoàng đế. Nhi thần biết người yêu phụ hoàng, nhưng nhi thần là nhi tử của người! Người không thể chỉ nghĩ cho phụ hoàng! Người cũng phải suy nghĩ vì nhi thần một chút!” Nghe Tư Đồ Thiên nói, hoàng hậu cau mày, nếu có thể, nàng thật muốn xem rốt cuộc nhi tử của mình đang suy nghĩ gì. Nàng nói nhiều như vậy, đâu phải vì hoàng thượng! Này hoàn toàn đều là vì hắn. Chẳng lẽ hắn không phát hiện tình huống bây giờ rất cổ quái sao? Nhìn tình huống như thế, trong lòng hoàng hậu nóng nảy, tuy nhiên một chút biện pháp cũng không có. “Xem ra ngươi đã không còn thuốc cứu chữa.” Tư Đồ Lăng Chí lắc đầu một cái, thở dài nói, “Ngươi đã cố ý như thế, vậy cũng đừng trách trẫm lòng dạ độc ác.” “Phụ hoàng, xem ra cho tới bây giờ, người vẫn còn chưa rõ tình huống!” Tư Đồ Thiên la to một tiếng, “Tất cả đều ra ngoài cho bổn điện.” Tư Đồ Thiên ra lệnh một tiếng, từ bốn phương tám hướng xông ra từng nhóm Ngự Lâm quân mang đao, bao vây mọi người. Các đại thần ngồi một chỗ đều bị sợ đến mất ba hồn bảy vía. Nhưng lại không có người nào dám chạy khỏi chỗ ngồi. Đao kiếm không có mắt, đối với bọn hắn mà nói, cho dù ai làm hoàng đế, vậy cũng là chuyện của hoàng gia. Nếu mình vì chuyện như vậy mà bồi thêm tính mạng, vậy thì quá uổng phí rồi. “Phụ hoàng, người nên nhanh chóng viết chiếu thư nhường ngôi đi!” Tư Đồ Thiên mở miệng nói, “Thế cục hiện tại đã nằm trong lòng bàn tay của nhi thần, bất kể như thế nào, hôm nay người cũng phải viết, nếu đã như vậy, tại sao không nhanh viết xuống?” “Ngươi thật sự cho rằng như vậy là có thể bức bách trẫm sao?” Tư Đồ Lăng Chí mở miệng nói, “Nếu là như vậy, ngươi thật sự quá khinh thường trẫm rồi.” “Phụ hoàng, nhi thần biết người không sợ.” Tư Đồ Thiên mở miệng cười, “Nhưng mà, chẳng lẽ người cũng không lo lắng cho nhi tử mà người thương yêu nhất sao?” Tư Đồ Thiên phất tay, rất nhanh, có một người gác đao lên cổ Tư Đồ Húc. Nhưng, dù đối mặt với đao gác ở trên cổ mình, sắc mặt Tư Đồ Húc cũng không có một chút biến hóa, trấn định nhìn tất cả xảy ra trước mắt, giống như một người đang xem kịch. Không chỉ có như thế, ngay cả Triệu Khả Nhiên bên cạnh hắn cũng không có bất kỳ phản ứng. Tư Đồ Thiên mở miệng cười nói, “Phụ hoàng, người thương yêu tam đệ như vậy, tin tưởng nhất định không muốn Tam đệ bị tổn thương gì, bằng không Tiêu quý phi đã qua đời nhìn thấy, sợ rằng sẽ rất đau lòng!” “Phanh…” Nghe Tư Đồ Thiên nhắc tới Tiêu Tiểu Tiểu, Tư Đồ Lăng Chí tức giận giơ tay lên đập bể bình rượu xuống đất, “Câm miệng, tên nghịch tử, ngươi không có tư cách nhắc tới Tiểu Tiểu.” ‘dien’ ‘dan’ ‘le’ ‘quy’ ‘don’ Nghe được lời như vậy, trong mắt hoàng hậu thoáng qua một tia hận ý. Tiêu Tiểu Tiểu, lại là Tiêu Tiểu Tiểu, tại sao trong lòng của ngươi cũng chỉ có Tiêu Tiểu Tiểu chứ? Nàng ta đã chết nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thể quên được nàng. Đối với hành động của Tư Đồ Lăng Chí, Tư Đồ Thiên ngược lại sợ hết hồn, chỉ là, hắn biết mình là thành công rồi, “Phụ hoàng cần gì tức giận! Người phải muốn tam đệ an toàn, vậy thì biết nên làm sao mới đúng!” “Trẫm tuyệt đối sẽ không viết chiếu thư truyền ngôi.” Vẻ mặt Tư Đồ Lăng Chí  trở nên nguội lạnh, “Hơn nữa, trẫm tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”