Đích Trưởng Nữ
Chương 252
Tư Đồ Húc đi vào thư phòng, mới phát hiện Triệu Tùng cũng không có ở đây.
Hắn xoay đầu lại, nhìn gã sai vặt dẫn đường, lạnh lùng mở miệng hỏi, “Ngươi không phải nói nhạc phụ có chuyện tìm ta sao, người đâu?”
“Hồi vương gia. Lão gia một lát sẽ tới.” Nói xong, gã sai vặt kia rất nhanh lui ra ngoài.
Trong thư phòng ánh sáng sáng rỡ, Tư Đồ Húc nhất thời nhàm chán, quanh quẩn trước giá sách, nhưng dường như không nhìn trúng cái gì. Sách trong thư phòng không ít, hơn nữa rất nhiều đều có dấu hiệu đã đụng qua. Có một số thậm chí còn có chú giải.
Nhưng, khi thấy những chú giải này, Tư Đồ Húc cũng biết, những quyển sách này chỉ sợ không phải nhạc phụ của mình xem, mà là tiểu cữu tử của mình xem Chỉ là, từ những chú giải này, hắn càng thêm thưởng thức Triệu Khả Phong. Bởi vì từ những chú giải kia, cũng có thể thấy được, giải thích của hắn rất đặc biệt. Ngay cả Tư Đồ Húc cũng không nhịn được bị hấp dẫn.
Tư Đồ Húc chăm chú nhìn, một bóng dáng màu xanh nhạt bưng mâm trà vào.
Nàng nhìn thấy Tư Đồ Húc, vội vàng thi lễ, “Gặp qua Húc vương điện hạ.”
“Đứng lên đi!” Tư Đồ Húc ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái.
“Phụ thân không có ở đây sao?” Nữ tử ăn mặc có chút mát mẻ, mặt mày như họa, giữa hai lông mày ẩn nấp nhàn nhạt quyến rũ. Thấy Tư Đồ Húc, cũng không ân cần và ngượng ngùng giống nữ tử khác, nàng nhìn xung quanh một lượt, xem phụ thân của mình có ở đây hay không.
Tư Đồ Húc nhìn một cái đã nhận ra người này chính là Triệu Oánh, mặc dù trong lòng chán ghét, nhưng hắn vẫn gật đầu một cái, lạnh lùng mở miệng nói: “Nhạc phụ đại nhân còn chưa tới, ngươi có chuyện gì không?”
Triệu Oánh đặt ly trà lên bàn sách, nhàn nhạt cười, mở miệng nói, “Nghe nói phụ thân và vương gia ở thư phòng nói chuyện, cho nên Oánh nhi muốn đưa chút nước trà tới đây, để nói xong, khát nước có thể thấm giọng.”
“Vậy ngươi để xuống đi!” Tư Đồ Húc làm sao không nhìn ra vấn đề trong này, cho nên không chút để ý đáp lại một câu, sau đó dời đi lực chú ý, không nhìn nàng nữa.
Triệu Oánh thấy hắn xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn mình nữa, trong lòng có chút nóng nảy. Nàng vất vả lấy được một cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng lãng phí.
Tiện tay rót một ly trà, Triệu Oánh đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Vương gia, sợ rằng còn phải đợi phụ thân một lát, không bằng vừa uống trà vừa chờ đợi!”
“Không cần.” Tư Đồ Húc cau mày, mở miệng nói, “Nếu không còn chuyện gì, vậy ngươi ra ngoài trước đi! Dù sao nam nữ hữu biệt, ngươi và bổn vương ở cùng một phòng sợ rằng không ổn. Nhất là ngươi lại là tiểu thư chưa xuất giá.”
Triệu Oánh không nhịn được khẽ cau mày, trong lòng vô cùng nóng nảy. Nàng tranh thủ thời gian không nhiều lắm, nếu như không vội vàng làm việc, sợ rằng sẽ sinh ra biến cố.
Vì vậy nàng rũ mắt xuống, làm bộ uất ức nói, “Vương gia không uống trà này, chẳng lẽ ghét bỏ tay nghề Oánh nhi không bằng đại tỷ? Hay là sợ Oánh nhi hạ độc sao?”
Bị nàng nói như vậy, Tư Đồ Húc càng cảm thấy trong nước trà này có vấn đề. Nhất là hôm nay hắn và Triệu Khả Nhiên đến phủ Thái sư, cũng là Triệu Oánh tính toán. Chỉ là, rốt cuộc Triệu Oánh muốn làm gì? Tại sao vẫn thúc giục hắn uống ly trà này? Xem ra bên trong thật sự có vấn đề! Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
Nhưng nếu cự tuyệt nữa, sợ rằng nàng sẽ tiếp tục dây dưa, thậm chí càng làm cho người ta hiểu lầm. Hơn nữa nếu không uống vào, chỉ sợ cũng không biết rốt cuộc nàng có chủ ý gì. Tư Đồ Húc suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định, uống ly trà này trước, sau đó nhìn một chút nàng có trò quỷ gì.
Tư Đồ Húc nhíu mày, nhưng vẫn uống ly trà.
“Ta ra ngoài xem phụ thân đã đến chưa?” Nhìn hắn uống chén trà, trong lòng Triệu Oánh kích động không dứt. Vì vậy làm bộ lấy cớ đi ra ngoài, nhưng thật ra là núp ở ngoài cửa phòng chờ dược phát tác.
Qua một lúc lâu, vang lên tiếng cái ly rớt uống đất. Triệu Oánh nhếch miệng cười quỷ dị, sau đó rón rén đi vào thư phòng. Thấy bóng dáng kia nghiêng dựa vào trong ghế, trên mặt Triệu Oánh lộ ra vẻ mặt hả hê.
Chờ một lát phụ thân đi vào thư phòng, thấy cảnh tượng trước mắt, sợ rằng sẽ sợ ngây người! Sắc mặt Triệu Khả Nhiên cũng sẽ không đẹp mắt chứ?
Một nam tử ưu tú như vậy, bị Triệu Khả Nhiên một mình độc chiếm, có phải hay không? Như vậy từ nay về sau, nam tử này chính là của nàng! Coi như Triệu Khả Nhiên là chính phi thì như thế nào, chỉ cần hắn ôm áy náy, sẽ đối tốt với mình. Đến lúc đó, nàng nhất định phải làm cho Húc vương đối với nàng muốn gì được đó, sau đó lợi dụng tất cả thủ đoạn, để cho bọn họ sinh ra hiểu lầm, ly gián tình cảm của bọn họ. Nàng tin tưởng, một ngày nào đó, nàng sẽ kéo Triệu Khả Nhiên xuống vị trí chính phi. Cho dù không thể kéo Triệu Khả Nhiên xuống, nàng cũng sẽ không để cho Triệu Khả Nhiên tốt hơn.
Không sai, hôm nay tất cả mọi chuyện đều do nàng thiết kế. Phụ thân muốn tìm hắn nói chuyện, nhưng tạm thời bị chặn lại mà thôi. Chờ một chút phụ thân đi tới thư phòng, mình có thể như ý nguyện.
Thật ra thì vừa bắt đầu lúc nàng tính toán, nàng chỉ muốn phá hư hạnh phúc của Triệu Khả Nhiên mà thôi. Trước kia Húc vương cầu hôn, câu cam kết “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân”, nàng biết. Nàng muốn nhìn dáng vẻ khổ sở của Triệu Khả Nhiên. Đồng thời cũng muốn tìm cho mình một gia đình tốt.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Tư Đồ Húc, ý tưởng của nàng liền thay đổi. Nam tử xuất sắc như vậy, tại sao lại là Triệu Khả Nhiên. Triệu Khả Nhiên chẳng qua chỉ là mạng tốt mà thôi, đầu thai thành dòng chính nữ mà thôi, chính mình một điểm cũng không kém hơn Triệu Khả Nhiên. Cho nên mình càng phải lấy được nam tử xuất sắc này.
Đang vô cùng đắc ý, chợt người đã hôn mê đột nhiên mở mắt. Tiếp đó, một ly nước trà nóng đổ vào cổ họng của nàng.
Triệu Oánh muốn giãy giụa, lại không thoát được sự kiềm chế của hắn, chỉ có thể hoảng sợ mở to hai mắt, nuốt nước trà xuống.
“Là ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, lại dám thiết kế bổn vương.” Tư Đồ Húc tóm lấy nàng, sau đó ném nàng lên giường bên trong thư phòng, liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Chẳng bao lâu, Tư Đồ Húc mang theo một người ăn mặt như gã sai vặt đi vào, hơn nữa trực tiếp vứt xuống giường.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Tùng cau mày từ bên ngoài trở lại, sắc mặt thật không đẹp mắt.
Triệu Khả Nhiên vẫn đợi không được Tư Đồ Húc trở lại, hơn nữa hôm nay Triệu Oánh thiết kế bọn họ trở về. Cho nên trong lòng nàng vẫn rất lo lắng, ngay cả cơn buồn ngủ cũng đều chạy hết. Cho nên nàng quyết định đi ra ngoài tìm Tư Đồ Húc.
Sắp tới thư phòng, Triệu Khả Nhiên nhìn thấy Triệu Tùng gương mặt không vui, vì vậy tiến lên mở miệng hỏi, “Phụ thân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại chọc cho phụ thân như thế? Còn nữa, không phải người nói chuyện với vương gia trong thư phòng sao? Tại sao lại ở chỗ này?”
“Đừng nói nữa, ta vừa mới tìm vương gia nói chuyện, nhưng bị Trương thị ngăn trở rồi, nàng nói nàng không thoải mái, muốn gặp ta.” Triệu Tùng vừa nhắc tới chuyện này trong lòng liền cảm thấy không vui, “Nhưng ta đến đó, nàng cũng không có chuyện gì, nàng nói chỉ là vì muốn gặp ta mới nói láo.”
“Vậy vương gia đâu?” Triệu Khả Nhiên vội vàng mở miệng hỏi, “Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Cũng đã ở trong thư phòng đi!” Triệu Tùng mở miệng nói, “Ta muốn đi thư phòng!”
Nói xong, Triệu Tùng cũng mặc kệ Triệu Khả Nhiên, trực tiếp vội vã chạy tới thư phòng. Mặc dù Tư Đồ Húc là nữ tế của ông, nhưng cũng là vương gia! Ông cũng không dám để vương gia chờ lâu như vậy.
“Vương phi, nếu không, chúng ta cũng đến xem một chút.” Cầm Hương mở miệng đề nghị, “Cho dù thế nào, nô tỳ cảm thấy chuyện này rất cổ quái, nhất là Trương thị kia còn là mẫu thân của Triệu Oánh.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái, sau đó cũng đi đến thư phòng. Nhưng lúc gần đến thư phòng, nàng nghe được một trận tranh chấp.
“Chạy nơi này tới làm gì? Thư phòng là ai cũng có thể tới sao?” Đây là âm thanh tức giận của Triệu Tùng.
“Nô tài không dám, chỉ là, chỉ là tam tiểu thư nghe nói lão gia và cô gia ở thư phòng nói chuyện, sợ lão gia nói chuyện mệt mỏi, cho nên chuẩn bị trà thơm, muốn cho lão gia nhuận họng.” Nói chuyện là một tiểu nha hoàn. Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
“Không ngờ, Oánh nhi lại tri kỷ như vậy!” Nghĩ đến nữ nhi này, cơn tức giận Triệu Tùng cũng dần dần lắng xuống.
Trước kia, ông cũng không chú ý nhiều đến Triệu Oánh. Nhất là sau đó xảy ra chuyện này, trong lòng ông càng thất vọng. Chỉ là sau khi đón nàng từ từ đường trở về, nữ nhi này biến thành người khác, vô cùng khéo léo hiểu chuyện, tim của ông cảm thấy ấm áp. Hôm nay thấy nữ nhi săn sóc như vậy, ông đương nhiên vui vẻ! Vừa định muốn khích lệ mấy câu, lại phát hiện cửa thư phòng khép. Trong lòng nhất thời hiếu kỳ, liền đưa tay đẩy vào.
“Vương gia?” Triệu Tùng thử dò xét kêu một tiếng, tuy nhiên không nghe được âm thanh đáp lại nào, vì vậy ông nói lẩm bẩm, “Thế nào không ở nơi này, người đi đâu được chứ?”
Chợt từ trong ở trên giường bên truyền đến một hồi vang động, hình như xen lẫn một chút âm thanh và tiếng thở dốc. Triệu Tùng vô cùng rõ ràng với cấu tạo thư phòng, vì vậy nhấc chân bước vào bên trong Bảo Các đứng trước giường. Ánh mặt trời loang lổ chiếu vào giường hẹp, đột nhiên có người đang dây dưa nhúc nhích, tiếng thở dốc dồn dập xen lẫn tiếng quần áo dây dưa tràn vào tai người nghe, hết sức mập mờ.
Triệu Tùng đã người kết hôn, có vài phòng thê thiếp, nghe tiếng đã biết ý nghĩa, nhất thời đổi sắc mặt, vì vậy lớn tiếng quát, “Các ngươi đang làm gì?!”
Triệu Khả Nhiên ngh thấy âm thanh như vậy, cũng lập tức đi vào. Tự nhiên cũng nhìn thấy màn này, chỉ là, trên mặt nàng cũng không có gì khác thường.
Triệu Tùng không phải đứa ngốc, từ chuyện vừa rồi, ông đại khái cũng biết xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, mặc dù giọng nói của ông vang vang có lực như vậy, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể phát hiện đáy mắt ông có vẻ vui mừng. Oánh nhi biết điều hiểu chuyện như vậy. Ông đã muốn tìm cho Oánh nhi một mối hôn sự tốt, nhưng vẫn luôn phí thời gian.
Hiện tại nếu Oánh nhi có thể gả cho Húc vương làm trắc phi, đó cũng là một chuyện tốt. Hơn nữa Khả Nhiên là tỷ tỷ của nàng, tương lai hai tỷ muội nhất định có thể chung đụng hòa hợp.
Mà Triệu Khả Nhiên, chứng kiến tới sắc mặt của Triệu Tùng, cũng biết ông đang suy nghĩ gì, trong lòng nàng cười lạnh, đây chính là phụ than tốt của mình! Vào lúc này nghĩ đến chuyện như vậy, chỉ là, tính toán của ông chỉ sợ là thất bại.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Không biết khi nào, nghe được tiếng ồn ào nô tỳ đã truyền chuyện này ra ngoài, chủ tử khác trong phủ cũng đi tới trong thư phòng.
Triệu Khả Nhiên nhìn người tiến vào, gương mặt của mẫu thân mình âm trầm, còn có gương mặt của nhị nương và Phong nhi cũng là màu đen, chắc hẳn trước khi bọn họ tới, cũng đã biết chuyện gì xảy ra. Nhưng, trong các di nương, cũng chỉ có Trương di nương tới mà thôi. Hơn nữa mặc dù thoạt nhìn Trương di nương rất gấp gáp, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy đáy mắt nàng thoáng qua một chút vẻ hả hê.
Triệu Khả Nhiên hơi liếc một mắt, chuyện như vậy, Trương thị cũng biết, hơn nữa còn tham dự trong đó! Nàng cũng không có quên, vừa rồi phụ than có nói qua, là bị Trương thị cản trở.
Triệu Khả Nhiên rất trầm, không có thất kinh. Dù sao Tư Đồ Húc cũng không phải người bình thường, dù họ dùng thủ đoạn hèn hạ gì, tin tưởng hắn cũng có thể ứng phó! Nếu không có biện pháp ứng phó, vậy thì không phải là Tư Đồ Húc rồi.
Hai người trên giường nhỏ hình như cũng không nghe Triệu Tùng quát lớn, cũng không có ý dừng lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, âm thanh cũng càng ngày càng lớn.
Trong nội tâm Trương di nương mừng thầm, ánh mắt của nàng nhìn Tích Nhược có một tia khiêu khích và khinh miệt, “Lão gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiếp thân vừa nghe nói, Oánh nhi tới dâng trà cho người và vương gia, nàng sẽ không có chuyện gì chứ!”
Bà là một phụ nữ nhân gia, không thể nói trực bạch như vậy. Nhất là người ở bên trong, là khuê nữ của bà!
Mọi người đều biết, Tư Đồ Húc bị gọi vào thư phòng nói chuyện với Triệu Tùng. Triệu Tùng vẫn chưa tới, mà Tư Đồ Húc vẫn ở thư phòng. Tiếp đó Triệu Oánh lại tiến vào thư phòng, rất nhiều người liền bắt đầu liên tưởng. Rất nhanh có thể cho ra kết luận - ban ngày ở thư phòng hẹn hò làm chuyện cẩu thả này, chính là Húc vương điện hạ và tam tiểu thư Triệu Oánh.
Ánh mắt của mọi người nhìn Triệu Khả Nhiên chợt có chút thương hại. Hiện tại đại tiểu thư có thai, mới trở về phủ liền xảy ra chuyện như vậy, nàng làm sao chịu nổi.
Sắc mặt Triệu Khả Phong âm trầm, nhưng vẫn nhẹ giọng mở miệng nói, “Đại tỷ, chuyện ở đây, chúng ta cũng không cần quản, chúng ta đi ra ngoài trước đi!”
Triệu Khả Nhiên không có động, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhìn Triệu Khả Phong trong ánh mắt mang theo tự tin, “Phong nhi, không phải lo lắng, ta không sao, chuyện này vẫn còn chưa biết rõ ràng, cũng không cần vội vã nhất thời. Ta hiểu biết rõ đệ đang lo lắng ta. Nhưng ta cũng không phải người không rộng lượng như vậy. Xem trước một chút rồi hãy nói, có lẽ mọi người hiểu lầm cũng không chừng. Hơn nữa, vương gia cũng không phải là người như vậy, ta tin tưởng hắn.” Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn
Thấy tự tin trên mặt Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Phong cũng yên tâm hơn nhiều. Sao hắn lại quên chứ? Cho dù là tỷ phu, hay là tỷ tỷ, đều không phải là người bình thường, tại sao có thể dễ dàng bị tính toán như vậy! Xem ra chính mình thật sự là quan tâm sẽ bị loạn!
Truyện khác cùng thể loại
248 chương
201 chương
112 chương
14 chương
46 chương
81 chương
75 chương