Đích Nữ Vương Phi
Chương 134
Sau khi Thiên Tầm rời đi, Vân Tuyết Phi ngồi ở trước bàn tay chống cằm trầm tư.
Sắc mặt Tư Nam Tuyệt hơi không vui, giọng nói có chút trầm: “Đang lo lắng cho Hạ Hầu Cảnh?”
Vân Tuyết Phi lắc đầu một cái, thu hồi vẻ mặt đăm chiêu nói: “Đã nhiều năm Tiêu thái hậu không quan tâm đến triều chánh, tại sao ở lúc này lại ra mặt chủ trì, chẳng lẽ thương thế Hạ Hầu Huyền vô cùng nghiêm trọng?”
“Một Hạ Hầu Cảnh còn chưa đủ, bây giờ còn thêm một Hạ Hầu Huyền?” Mặt Tư Nam Tuyệt càng đen hơn, ánh mắt nhìn Vân Tuyết Phi tràn ngập bất mãn và tố cáo. diễn*đàn^lê%quý%đôn
Người này không hề tập trung, trán Vân Tuyết Phi rơi xuống ba đường vạch đen. Nhìn người nọ mang sắc mặt ai oán, nàng thở dài, đứng dậy, bước tới trước mặt hắn, vốn định ngồi xuống, thân thể liền bị hắn ôm vào trong ngực, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, cánh môi mềm mại đã phủ lên đôi môi nàng, hơi thở phái nam ấm áp dễ ngửi vòng quanh, khiến người ta phải đỏ mặt.
Tình dục nhanh chóng kéo đến, như ngọn lửa phụt lên, hết sức căng thẳng, cháy hừng hực. diễn^đàn%lê@quý!đon
Cho đến khi mặt Vân Tuyết Phi đỏ bừng, hô hấp khó khăn, khó chịu giật giật thân thể. Tư Nam Tuyệt mới luyến tiếc buông nàng ra, sau đó ôm nàng ôm vào trong ngực, mang theo tính trẻ con buồn buồn nói: “Nàng là nương tử của ta, sau này không cho phép nghĩ đến những tên nam nhân kia!”
Vân Tuyết Phi sững sờ, lời này sao có chút giống như chỉ trích nàng thả ong bắt bướm. . . . . . Nàng ngẩng đầu lên, đưa tay đập mạnh ngực Tư Nam Tuyệt một cái, đỏ mặt trừng mắt mắng: “Không nghiêm chỉnh!”
Tư Nam Tuyệt siết chặt tay, cúi đầu hôn gò má Vân Tuyết Phi, sau đó mỉm cười, kề sát tai Vân Tuyết Phi khẽ nói: “Ta chỉ không đứng đắn với một mình nương tử nàng thôi. . . . . .” diễn,đàn*lê&quý%đôn
Rõ ràng trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, nhưng những lời nói xấu hổ kia đều dính sát lỗ tai nàng, từng chữ từng chữ. Vân Tuyết Phi nắm chặt y phục trước ngực hắn, trên mặt hiện lên hai ráng mây hồng, bên tai bị hơi thở phái nam nóng rực bao vây, nàng hận không tìm được một cái lổ đễ chui xuống.
Chứng kiến gương mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng, Tư Nam Tuyệt rất hài lòng, thấy cũng đã đủ, lặp tức ngừng lại, không nói thêm gì nữa, cúi đầu ngưng mắt nhìn.
Gương mặt trắng ngần của Vân Tuyết Phi hơi ửng hồng, con ngươi sóng sánh như nước, cực kỳ quyến rũ đẹp mắt, nàng hừ Tư Nam Tuyệt một cái, bất mãn nói: “Huynh vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!”
Tư Nam Tuyệt không nghĩ đến nữ nhân này không có tế bào tình cảm như vậy, trong bầu không khí ấm áp mập mờ, nàng còn có thể nhớ lại vấn đề của nàng.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, đổi tư thế cho nàng, để nàng càng thêm thoải mái tựa vào trong ngực hắn. Sau đó giọng nói trầm thấp chan chứa từ tính vang lên bên tai nàng: “Tiêu thái hậu lúc còn là hoàng hậu, từng bị tiên hoàng vắng vẻ rất nhiều năm, chuyện này nàng có thể không biết. . . . . .”
“Sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?” Vân Tuyết Phi ngước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không rõ, có lẽ người bình thường không biết, nhưng kiếp trước làm tiểu thư dòng chính Tiết phủ, nàng có nghe qua chuyện này.
“Sau khi Tiêu Hậu sinh nhị hoàng tử Hạ Hầu Thuần, liền bị tiên hoàng lạnh nhạt rất nhiều năm!” Tư Nam Tuyệt ngừng một lát, liếc mắt nhìn khuôn mặt nữ tử nào đó tràn đầy tò mò, tiếp tục nói: “Lúc ấy người biết chuyện này đại đa số cho rằng là nhị hoàng tử trời sanh ngu dốt, không có sự thông minh và uy nghiêm của hoàng tộc, bị hoàng thượng chán ghét, dẫn đến liên lụy hoàng hậu.”
“Chẳng lẽ không đúng như vậy?” Vân Tuyết Phi nhớ đến lúc ấy còn nghe qua mẫu thân thổn thức không dứt, cho là nam nhân Thiên gia quá mức bạc tình, yêu cầu vô cùng hà khắc với nữ nhân.
Tư Nam Tuyệt lắc đầu, dùng đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc của Vân Tuyết Phi chơi đùa, ngữ điệu vẫn dịu dàng như trước tiếp tục nói: “Long Sinh Cửu Tử, mỗi người không giống nhau, không quy định con cháu Thiên gia ai cũng phải xuất chúng, người thừa kế ngôi vị hoàng đế là người ưu tú trong đông đảo hoàng tử, đó là chuyện chắc chắn rồi. Dù sao nó cũng liên quan đến sự phát triển của hoàng triều trong tương lai, nhưng những người còn dư lại không đủ ưu tú thậm chí là bình thường kia, vẫn có thể khoác lên người thân phận vương gia hưởng thụ vinh hoa phú quý, chỉ cần không phạm sai lầm lớn, quy cũ là có thể sống sung túc đến hết đời!”
Vân Tuyết Phi giống như có chút hiểu, nàng ngửi hơi thở thanh nhã của hắn, ánh mắt lóe lên một cái nói: “Ý của huynh là lúc ấy tiên hoàng lạnh nhạt Tiêu hậu không phải bởi vì nhị hoàng tử?”
Tư Nam Tuyệt dịu dàng ngưng mắt nhìn tiểu nữ nhân đang mang vẻ mặt hứng thú nọ, gật đầu: “Chỉ cần là người, cũng tránh không khỏi thất tình lục dục, tiên hoàng là người nắm quyền vương triều Đại Hạ, nhưng nàng đừng quên, trước hết ông ấy còn là một phụ thân, chẳng có phụ thân nào mà không thương nhi tử của mình, tiên hoàng có chín nhi tử, trừ nhị hoàng tử, những hoàng tử khác có người thì không quan tâm đến chánh sự, chơi bời lêu lổng bất tài vô dụng, nhưng chỉ bị tiên hoàng dừng lại ở việc quát mắng. Dịp lễ tết tất cả hoàng tử đều được đối xử như nhau, thậm chí trước khi ông ấy sắp lâm chung, ban cho mỗi hoàng tử một vùng đất phong màu mỡ. Nếu khi đó Hạ Hầu Huyền không nghe theo Tiêu Hậu ra lệnh đuổi tận giết tuyệt, chỉ sợ bọn họ bây giờ còn có thể cẩm y ngọc thực cả đời, thậm chí còn con cháu vạn đời. . . . . .”
Vân Tuyết Phi không thể tin mở to hai mắt, tay kéo chặt y phục Tư Nam Tuyệt, bờ môi run rẩy nói: “Huynh nói lúc ấy Hạ Hầu Huyền là nghe lệnh Tiêu Hậu mới giết mấy vị Vương gia khác?” Nàng vẫn cho rằng do bọn họ muốn tạo phản, Hạ Hầu Huyền dẹp yên vì vương triều Đại Hạ, dân chúng an cư lạc nghiệp, nhịn đau mới có thể xuống tay với huynh đệ của mình, nhổ cỏ tận gốc. Nếu quả thật như Tư Nam Tuyệt nói, vậy nàng chính là đồng lõa rồi, không thể nghi ngờ quân Tiết gia mang tác dụng then chốt đối với tình hình chiến sự lúc đó.
Nhận thấy được thân thể trong ngực hơi run rẩy, Tư Nam Tuyệt cho rằng nàng bị chuyện ghê rợn này dọa sợ, nhẹ nhàng vỗ về nàng nói: “Từ xưa người thắng làm vua thua làm giặc, lúc tiên hoàng còn tại vị, Tiêu Hậu và những Tần phi trong cung cũng cạnh tranh, ngấm ngầm đả kích lẫn nhau là chuyện thường xảy ra. Sau khi tiên hoàng chết, Tiêu Hậu chắc chắn sẽ không tha cho nhi tử của những nữ nhân kia sinh ra, đối với Tiêu hậu mà nói, những nữ nhân kia không phải là tỷ muội, mà là kẻ thù đã đoạt tướng công của bà ta, sao bà ta có thể nương tay?”
Tư Nam Tuyệt đỡ đầu Vân Tuyết Phi tựa trên đầu vai, giọng nói có chút trầm thấp: “Bàn về ác độc, tiên hoàng trên điểm này tuyệt đối không kém Tiêu hậu!”
Năm đó thời điểm Hạ Hầu Huyền tìm nàng giúp một tay, khuôn mặt đau đớn khổ sở, vì lê dâ bách tính phải đại nghĩa diệt thân, vẫn còn nhớ một năm kia khắp nơi đều là máu tươi, tối tăm như địa ngục, đám bạn thân của ca ca những người từng mua quà nhỏ tặng cho nàng lần lượt ngã xuống trước mắt nàng. Nếu như hết thảy những gì Tư Nam Tuyệt nói đều là thật, vậy nàng làm sao mà chịu nổi đây!
Rốt cuộc nàng không nhịn được nghẹn ngào ra tiếng, đôi tay nắm chặt thành quyền, mặt tràn đầy hối hận hoảng sợ, trợn to hai mắt nghiêm giọng chất vấn: “Năm đó các vị Vương gia mưu phản, không phải là vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mà là biết Hạ Hầu Huyền sẽ động sát tâm nhổ cỏ tận gốc với bọn họ nên mới phản kháng?”
Tư Nam Tuyệt trông thấy gương mặt tràn đầy đau thương lẫn nước mắt của nàng, trong lòng co rút đau đớn, sau một lúc yên lặng ngưng mắt nhìn, gật đầu một cái.
Sau khi lấy được sự chứng thật, Vân Tuyết Phi cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, cảm giác tội ác mãnh liệt bao vây nàng, cho dù sống lại trong thân thể Vân Tuyết Phi, nhưng nàng vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc tản mát trên người, bởi vì linh hồn là bẩn thỉu.
Rốt cuộc phát hiện có điều gì đó không đúng, nhìn này nước mắt trong suốt từ từ lăn xuống gương mặt trắng bệt, Tư Nam Tuyệt hoảng sợ đưa tay sờ sờ mặt Vân Tuyết Phi, lau nước mắt cho nàng, khẩn trương hỏi: “Sao lại đột nhiên khóc thế này?”
“Ta có lỗi, ta giết người tốt, là lỗi của ta, làm sao. . . . . . Làm sao. . . . . .” Hai mắt Vân Tuyết Phi chìm đắm trong vô hạn bi thương, như người chết đuối, khát vọng có người chìa tay giúp đỡ cứu nàng. Nhưng nàng biết, những người vô tội đã chết thảm kia, hóa thành xương trắng như tuyết chôn ở dưới đất, oan tình của bọn họ không có người nào biết.
Thân thể lạnh như bang trong ngực khiến hai hàng chân mày Tư Nam Tuyệt nhíu chặt, trong đôi mắt quan tâm đều là hình bóng nàng, hắn cầm tay nàng lên, đặt ở bên môi mình hôn hai cái, sau đó đưa mặt mình dán lên trán nàng, nhẹ nhàng ma sát.
Cảm nhận được nhiệt độ trên người Tư Nam Tuyệt, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tràn thù hận và kiên định: “Phong Cực và Phó Hổ là hai tướng quân phạm tội, lần này Tiêu thái hậu đột nhiên phong hai người bọn họ làm tướng lãnh tiên phong, vì muốn bọn họ đối phó Hạ Hầu Cảnh. Dựa theo tình thế hiện nay, Tiêu thái hậu tuyệt đối sẽ không tha một nhân vật nguy hiểm như vậy, bà ta chắc chắn sẽ ra tay với với Hạ Hầu Cảnh, chúng ta nhất định phải tìm được Hạ Hầu Cảnh trước bà ta, bảo vệ hắn an toàn!” Còn có một câu phải giúp hắn đoạt lại mọi thứ thuộc về hắn, nàng không nói ra, đây là chuyện nàng nợ hắn, vẫn phải trả lại.
Lần nữa nghe được tên một nam nhân khác từ trong miệng nữ nhân mình thích, Tư Nam Tuyệt rất ư là bực mình, nhưng khi nhìn thấy nàng khóc như một con tiểu hoa miêu, hắn chỉ có thể buồn bã nuốt xuống cơn tức này, khẽ thở dài: “Yên tâm, không cần nàng nói, ta cũng sẽ phái người đi tìm hắn, bảo vệ tốt cho hắn!”
Lấy được đáp án hài lòng, mắt Vân Tuyết Phi híp thành một đường cong, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn vương chút nước mắt, quả thật hơi buồn cười! Khóe miệng nàng khẽ nâng lên, nhỏ giọng nói: “Cám ơn ~” Còn có thật xin lỗi. . . . . .
Tư Nam Tuyệt không nói nữa, hắn thâm tình ngắm nàng, hào quang rực rỡ chảy xuôi trong đôi mắt kia, dường như muốn sưởi ấm linh hồn nàng, bàn tay có quy luật vỗ nhẹ nàng.
Vân Tuyết Phi dưới bầu không khí ấm áp ấy, ngửi mùi thơm quen thuộc, đầu choáng váng, mắt lim dim, cuối cùng một đường thẳng chợt đứt đoạn, đầu nàng nghiêng một cái, tiến vào giấc ngủ.
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, mắt thâm tình nhìn nàng thật lâu, giống như một thế kỷ vẫn ngắm không đủ, huân hương lan tỏa khắp phòng, nhưng hắn lại không hề buồn ngủ, cứ như vậy ôm chặt nàng.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, phá vỡ sự yên tĩnh ấm áp hiếm có này.
Tư Nam Tuyệt nhướng mày, liếc mắt nhìn người trong ngực mắt nhắm nghiền, sau đó hạ thấp giọng nói: “Vào đi!”
Bạch Phong mặc một bộ đồ màu đen, sắc mặt lạnh lùng đi vào, nhìn thấy nam nhân ngày thường không cười nói tùy tiện, đột nhiên ôm một nữ nhân, nữ nhân kia chính là người hắn phải tôn kính gọi là vương phi, ánh mắt hắn chợt lóe, sau đó cúi người cung kính báo cáo: “Nghe nói hoàng thượng đã tỉnh rồi, nhưng trước mắt trên danh nghĩa là Thuần vương gia nắm giữ triều chính, nhưng thực tế chính là Tiêu thái hậu, Phong Cực và Phó Hổ hai người bọn họ đã có hành động, theo tin tức xuất hiện bóng dáng Hạ Hầu Cảnh ở vùng Bình Bắc, chủ tử, bây giờ chúng ta xuất phát chưa?”
Tư Nam Tuyệt gật đầu một cái, ra lệnh: “Ngươi chờ ở bên ngoài...lát nữa ta ra!”
Sau tiếng đóng cửa khẽ khàng, Tư Nam Tuyệt mắt lần nữa lên người trước mặt, sau nhẹ nhàng ôm nàng, đứng lên đi đến giường lớn.
Chờ sau khi đặt nàng ngay ngắn lên giường, hắn ấn xuống trán nàng một nụ hôn thật sâu, tiếp theo xoay người sải bước đi tới cửa.
Khi tiếng đóng cửa vang lên một lần nữa, người trên giường rốt cuộc cũng mở mắt ra. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
3 chương
75 chương
7 chương
1 chương
51 chương