"Hoàng thượng!" Mộ Dung Thanh Y đột nhiên hô to một tiếng, âm thanh mang theo khẩn trương và hốt hoảng, cắt đứt lời Thẩm Lưu Nhiễm muốn nói kế tiếp. Hạ Hầu Huyền không vui cau mày, ánh mắt bén nhọn bắn ở trên người Mộ Dung Thanh Y, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo nói: "Chuyện gì?" Tầm mắt u ám kia chiếu nghiêng ở trên người nàng ta, toàn thân của Mộ Dung Thanh Y đột nhiên rùng mình một cái, nàng ta ép buộc mình tỉnh táo lại, nhìn thẳng vào mắt Hạ Hầu Huyền, âm thanh đứt quãng thốt lên: "Hoàng, hoàng thượng, thân thể nô tì khó chịu, chúng ta về cung trước đi ~" Trong mắt Hạ Hầu Huyền có khác thường thoáng qua, nắm chặt dây cương, ánh mắt băn khoăn ở giữa Mộ Dung Thanh Y và Thẩm Lưu Nhiễm, quả đấm nắm chặt tiết lộ tâm tình của hắn, nhưng không có bất kỳ kẻ nào nhìn thấy. "Lý Nghiễm Toàn, ngươi dẫn một tiểu đội nhân mã hộ tống nương nương về cung ổn định trước!" Hạ Hầu Huyền nhìn kỹ Mộ Dung Thanh Y một lúc, không hề để ý ánh mắt khao khát, trực tiếp ra lệnh. "Mạt tướng tuân lệnh!" Lý Nghiễm Toàn nhanh chóng đứng ra, cung kính lĩnh mệnh. Mộ Dung Thanh Y kinh ngạc, không ngờ sẽ là loại kết quả này, không, nàng ta không thể để cho hoàng thượng đơn độc ở chung một chỗ với Thẩm Lưu Nhiễm, chỉ cần hoàng thượng biết việc làm của nàng ta, vị trí quý phi tôn quý của nàng ta chắc chắn khó giữ được, quả đấm nắm chặt của nàng ta bỗng chốc buông ra, bước chậm rãi chạy tới trước ngựa của Hạ Hầu Huyền, ngẩng đầu lên trong mắt toàn là chờ mong, âm thanh nhu nhược làm người thương yêu vang lên: "Hoàng thượng, cùng nhau hồi cung với nô tì đi, ban nãy những thích khách kia hù đến nô tì ~" "Nương nương, xin yên tâm! Mạt tướng dùng đầu trên cổ bảo đảm, nhất định đưa nương nương an toàn về cung!" Lý Nghiễm Toàn chắp tay thi lễ, ánh mắt chân thành kiên định. Lông mày Mộ Dung Thanh Y nhếch lên, ánh mắt ngoan độc trừng mắt về phía nam nhân có vẻ mặt bối rối, quát lớn: "Bổn cung và hoàng thượng nói chuyện, há lại cho ngươi chen miệng!" Lý Nghiễm Toàn vốn thật thà đàng hoàng, dám làm dám chịu, lúc này bị Mộ Dung Thanh Y mắng một trận như vậy, hắn sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng*, trên mặt ngăm đen xuất hiện hơi đỏ ửng, cúi đầu nói: "Là mạt tướng vượt quá khuôn phép rồi!" *Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng (nguyên văn: trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu): Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. "Mộ Dung Thanh Y!" Hạ Hầu Huyền cũng không nhìn được nữa, con ngươi nguy hiểm nheo lại, âm thanh lạnh lùng: "Trẫm cũng không phí thời gian với ngươi, ngươi phải yên lặng ở lại chỗ này, chờ trẫm xử lý xong việc thì cùng nhau trở về, nếu không ngươi lập tức, lập tức cút trở về hoàng cung cho trẫm!" Mộ Dung Thanh Y sửng sốt, ánh mắt nhìn về Hạ Hầu Huyền tràn ngập không thể tin, từ từ chôn vùi ánh sáng hi vọng nhảy trong mắt, rồi sau đó cúi đầu, che giấu hốc mắt ửng đỏ của mình, dùng âm thanh bé không thể nghe nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ muốn cùng nhau trở về với ngươi ~" "Mộ Dung Thanh Y, rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì?" Ánh mắt sắc bén cả Hạ Hầu Huyền giống như muốn nhìn vào chỗ sâu đáy lòng của Mộ Dung Thanh Y, xem xét mãnh liệt khiến cho nàng ta không có chỗ ẩn núp: "Hay là cái chết của Phỉ Nhi có liên quan với ngươi?" "Không, không phải là ta, ta chưa từng muốn để cho nàng ấy chết!" Mộ Dung Thanh Y bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hoảng sợ khoát tay phủ nhận. "Hoàng thượng, chính nữ nhân này hại chết hoàng hậu!" Ánh mắt Thẩm Lưu Nhiễm như mũi tên, định ở trên người Mộ Dung Thanh Y, nhìn nữ nhân thường ngày làm mưa làm gió, lúc này lo lắng hoảng sợ như một con thỏ, trong lòng nàng ta rất sung sướng. "Không, ngươi nói dối! Hoàng hậu không phải do ta hại chết, không phải, tiện tỳ ngươi, ngươi dám vu oan cho ta!" Mộ Dung Thanh Y sợ hãi thét chói tai, ánh mắt muốn ăn thịt người khóa ở trên người Thẩm Lưu Nhiễm, không để ý hình tượng, trực tiếp nhặt kiếm mang theo máu tươi dưới chân lên, ánh mắt hung ác, đâm về phía Thẩm Lưu Nhiễm. "Ngăn nàng ta lại!" Hạ Hầu Huyền lạnh lùng ra lệnh, trong mắt hàm chứa lửa giận đủ để hủy thiên diệt địa. Đối với hành vi vô liêm sỉ của Mộ Dung Thanh Y lúc trước, hai người nha hoàn gần nhất vừa nghe ra lệnh, vội vàng tiến lên, hai người đánh rơi kiếm trong tay Mộ Dung Thanh Y, sau đó kiềm chế nàng ta dễ như trở bàn tay, giải đến một bên. "Tiện tỳ, bổn cung là chủ tử của các ngươi, còn không mau thả bổn cung ra!" Nàng ta không ngừng giãy giụa hô hào, muốn chạy trốn, lại càng không quên quét ánh mắt ác độc về phía Thẩm Lưu Nhiễm: "Ta với ngươi có thù gì, ngươi phải hại ta như vậy!" Trong mắt Thẩm Lưu Nhiễm khẽ mang theo vẻ điên cuồng, đưa tay chỉ thẳng về phía nữ nhân có vẻ mặt trắng bệch: "Chính là nàng ta, cho nô tỳ một chai thuốc mê, bảo nô tỳ cần phải cho hoàng hậu uống trước khi người ra chiến trường, đợi đến thời điểm đối chiến, dược hiệu phát tác, hoàng hậu không sức lực phản kháng, liền trực tiếp bị kẻ địch có cơ hội thừa dịp giết chết!" "Ngươi nói dối, ta không có, không có. . . . . ." Mộ Dung Thanh Y giãy giụa càng kịch liệt hơn, nàng ta rất muốn xé nát cái miệng nói hưu nói vượn của nữ nhân này. Vốn có điều suy đoán, nhưng sau khi thật sự lấy được chứng thật, tim Hạ Hầu Huyền lan tỏa đau đớn khó có thể dùng lời diễn tả được, như bị người cầm đao vạch trái tim ra, rõ ràng máu tươi đầm đìa, cũng không có thuốc có thể chữa trị. Hắn cố định ánh mắt tàn nhẫn ở trên người Mộ Dung Thanh Y, nghĩ đến hành động thường ngày của nàng ta, Phỉ Nhi đối xử với nàng ta tốt như vậy, nàng ta cũng có thể leo lên giường của mình, còn có chuyện gì không làm ra được chứ? Trước kia mắt hắn bị mù, thế nhưng cho rằng một nữ nhân ác độc như vậy nhu nhược, cần người bảo vệ thương tiếc, nhưng người thật sự cần bảo vệ là Phỉ Nhi của hắn, vậy mà hắn lại mất đi cơ hội bảo vệ nàng! "Mộ Dung Thanh Y, ngươi còn có gì có thể nói?" Âm thanh âm trầm giống như ác quỷ bò ra từ tầng dưới chót nhất của địa ngục, khiến cả trái tim Mộ Dung Thanh Y tiến vào hầm băng, nàng ta trấn định lại, ánh mắt van xin nhìn về Hạ Hầu Huyền, âm thanh tràn đầy bi thương cầu khẩn: "Hoàng thượng, ngươi phải tin tưởng ta, Phỉ Nhi là tỷ muội tốt của ta, đối xử với ta tốt như vậy, mặc dù ta ghen tỵ, muốn gả cho ngươi, nhưng ta chưa từng muốn hại chết nàng ấy!" "Hoàng thượng, chính là nữ nhân này dùng muội muội của nô tỳ uy hiếp, để nô tỳ bỏ thuốc cho hoàng hậu, nô tỳ thật xin lỗi tiểu thư ~" Thẩm Lưu Nhiễm dập đầu thật mạnh trên đất, từng giọt nước mắt theo gương mặt ướt nhẹp ở trên mặt đất, âm thanh của nàng ta nghẹn ngào không lưu loát mà nói: "Hoàng thượng cho dù ngươi cam kết muốn cưới nàng ta làm phi, nhưng nàng ta vẫn không yên lòng, lo lắng chỉ cần hoàng hậu quay về, sẽ uy hiếp đến địa vị của nàng ta! Buổi tối trước khi xuất chinh, hoàng thượng nghỉ ở chỗ hoàng hậu, nàng ta tìm đến nô tỳ, dùng muội muội thất lạc nhiều năm của nô tỳ uy hiếp, để nô tỳ bỏ thuốc cho hoàng hậu!" Quanh người Hạ Hầu Huyền kết thành một tầng hàn băng, sắc mặt hơi biến thành trắng bệch, bi thương tràn đầy trời đất quét qua mi mắt hắn, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Thanh Y, hận không thể lập tức chặt nàng ta thành trăm mảnh. Mộ Dung Thanh Y đã hoàn toàn không biết nói gì, nàng ta có thể cảm thấy thù hận mãnh liệt rơi vào trên người mình, nàng ta ngừng giãy giụa, cúi đầu thật thấp, hiện tại chỉ hi vọng hắn có thể nhìn ở nhất dạ phu thê bách nhật ân* với nàng ta, tha cho nàng ta một cái mạng. * Nhất dạ phu thê, bách nhật ân = Một đêm là vợ chồng thì trăm ngày sau vẫn còn tình nghĩa. "Hoàng thượng, nô tỳ còn có chuyện muốn nói với ngươi, nhưng ta chỉ có thể nói chuyện này cho một mình ngươi biết!" Thẩm Lưu Nhiễm ngẩng đầu lên, bởi vì vừa mới dập đầu, trên trán khẽ hiện ra vết máu, theo gương mặt chảy xuống, nhưng nàng ta lại không hề cảm giác được, cố chấp nhìn chằm chằm Hạ Hầu Huyền nói: "Đây là di ngôn của tiểu thư nhà ta!" Vẻ mặt Hạ Hầu Huyền đột nhiên hơi giật mình, trong con ngươi thâm thúy phản chiếu nhớ nhung nồng đậm, trong đầu tràn đầy khuôn mặt đôn hậu tươi cười xinh đẹp, hắn không kiềm hãm được giục ngựa đi tới trước mặt Thẩm Lưu Nhiễm, trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm mặt Thẩm Lưu Nhiễm, cúi đầu hỏi thăm: "Phỉ Nhi để cho ngươi nói cho ta biết cái gì?" "Hoàng thượng ngươi ngồi cao như thế, nô tỳ khó mà nói!" Ánh mắt lo lắng của Thẩm Lưu Nhiễm quét bốn phía, rồi sau đó kiên quyết nói: "Những lời này tuyệt đối không thể cho người nào ngoại trừ hoàng thượng nghe, nếu như hoàng thượng không chịu xuống ngựa, thì xin thứ cho nô tỳ không thể báo cho!" Hạ Hầu Huyền trực tiếp tung người xuống ngựa, đi tới bên cạnh Thẩm Lưu Nhiễm, hạ thấp giọng mở miệng lần nữa: "Ngươi đứng lên, bây giờ có thể nói!" "Nô —— tỳ —— tạ —— hoàng —— thượng ——" Thẩm Lưu Nhiễm rũ mắt chậm rãi đứng dậy, trong mắt đầy lo lắng, bỗng nhiên một thanh chủy thủ lóe sáng trượt từ ống tay áo xuống trong tay, trong nháy mắt đó nhanh mà chính xác, ở trong tích tắc nàng ta đứng dậy chủy thủ lạnh lẽo đâm thẳng vào ngực Hạ Hầu Huyền, máu tươi lập tức thấm ướt áo khoác màu đen kia. Toàn thân Hạ Hầu Huyền ngẩn ra, chịu đựng đau đớn, không thể tin nhìn về phía vẻ mặt đầy hận ý của Thẩm Lưu Nhiễm, rồi sau đó lập tức giơ tay lên, dùng toàn lực ra một chưởng, đánh Thẩm Lưu Ly ngã thật mạnh trên mặt đất, chủy thủ lạnh lẽo đụng trên mặt đất phát ra tiếng va chạm bén nhọn. Bởi vì dùng sức quá mức, Hạ Hầu Huyền lui về phía sau mấy bước, thân thể khẽ lung lay, che ngực ep buộc mình ổn định. Thẩm Lưu Nhiễm vội vàng đưa tay muốn nhặt chủy thủ trên mặt đất lên, bộ dạng của cẩu hoàng đế này yếu đuối, chỉ cần mình đâm một đao nữa, hắn ta sẽ mất mạng, như vậy nàng ta có thể chuộc tội, báo thù cho tiểu thư của nàng ta! Ngay thời điểm tay chạm đến chủy thủ lần nữa, Lý Nghiễm Toàn đã ra tay, lưỡi đao lạnh lẽo xuyên thẳng qua thân thể Thẩm Lưu Nhiễm, một bàn tay sắp chạm được chủy thủ chợt rũ xuống, Thẩm Lưu Nhiễm khó khăn đưa mắt chuyển qua trên người Hạ Hầu Huyền được Lý Nghiễm Toàn đỡ, nàng ta cảm thấy trước mắt đột nhiên tối om om, nỗ lực mở to hai mắt, nàng ta yếu ớt nói: "Nếu như không phải là ngươi vụng trộm quyến rũ nữ nhân này ở sau lưng tiểu thư, khiến nữ nhân này yêu ngươi, làm sao tiểu thư lại chết? Tất cả căn nguyên của tội ác đều là ngươi, là ngươi! Ta không muốn bỏ thuốc, không muốn, kể từ ngày đó trở đi, mỗi giờ mỗi khắc ta đều sống khổ sở ở trong hối hận, hiện tại, rốt cuộc hiện tại ta có thể giải thoát. . . . . ." Kèm theo âm thanh càng ngày càng yếu ớt, Thẩm Lưu Nhiễm ngã xuống trong vũng máu, nàng ta chậm rãi nhìn lên bầu trời xanh đậm, giống như trở lại lần đầu gặp mặt, một năm kia tiểu thư và nàng ta mười tuổi, Lưu Ly mười một tuổi, không có phản bội, chỉ có tiếng nói tiếng cười, bọn họ cam kết muốn một đời một thế không chia cách, rốt cuộc hiện tại nàng ta có thể đi nhận tội với tiểu thư rồi. . . . . . "Hoàng thượng, người làm sao vậy?" Lý Nghiễm Toàn nhìn Hạ Hầu Huyền, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Người tới, nhanh đi mời đại phu!" "Chôn cất nàng ta tử tế!" Hạ Hầu Huyền sững sờ nhìn nữ nhân ngã ở trong vũng máu, nàng ta nói không sai, nếu như không phải là hắn phản bội lời thề với Tiết Phỉ, lên giường với Mộ Dung Thanh Y, cuối cùng vì cho Mộ Dung Thanh Y một danh phận, điều động Tiết Phỉ, cho nàng ta cơ hội bỏ thuốc, làm sao Phỉ Nhi của hắn lại chết ở chiến trường? Tìm tất cả căn nguyên đến cùng, đều là lỗi của hắn! Hắn bỗng nhiên đẩy Lý Nghiễm Toàn ra, che ngực gian nan đi từng bước một tới trước mặt Mộ Dung Thanh Y, thấy nàng ta cúi đầu vẻ mặt tro tàn, hắn chợt lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, lầm bầm phun ra một câu: "Từ nay về sau ta muốn khiến cho ngươi và ta cùng nhau sống ở trong địa ngục!"