Đích Nữ Vương Phi
Chương 109
Khóe miệng Vân Tuyết Phi nâng lên một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt chân thành nhìn về phía Thiên Tầm nói: "Cám ơn ngươi!"
Khi một chút ánh sáng cuối cùng chìm ngập ở trong bóng tối, ban đêm phủ xuống, toàn bộ thế giới yên tĩnh trở lại.
Nhìn điểm ánh đèn lẻ tẻ phía xa, nàng buồn chán nằm ở cửa sổ, liên tục thở dài mấy cái.
Một cơn gió mát lướt nhẹ qua, từng hồi lạnh lẽo đánh tới, nàng không nhịn được hắt hơi vang dội một cái!
"Đang nghĩ đến ta sao?" Giọng nam dịu dàng quen thuộc đột nhiên truyền đến từ phía sau lưng.
Vân Tuyết Phi đột nhiên ngẩn ra, quay đầu thấy một bộ áo trắng ngồi ở trên giường, dung nhan như thơ như họa càng lộ vẻ không chân thật dưới ánh đèn lờ mờ.
Thấy nữ nhân trước mặt không thấy hắn mấy ngày, không phải là kích động tới ôm lấy hắn, mà là ánh mắt ngơ ngác nhìn mặt của hắn chằm chằm, hắn tự tay vuốt ve gò má của mình buồn cười nói: "Mấy ngày không thấy liền quên ta trông như thế nào rồi hả? Còn là?" Ánh mắt của hắn chợt lóe, đè nén ý cười trong mắt nói: "Còn nhìn ngây dại?"
Sắc mặt Vân Tuyết Phi bỗng chốc đỏ bừng, vẻ mặt tràn đầy hốt hoảng: "Ai nhìn ngươi hả? Ta chỉ muốn biết ngươi vào bằng cách nào?" Cửa cũng cài chốt cửa rồi, chỉ có một cửa sổ, nàng cũng canh giữ ở đó.
"Ngươi không nhớ ta chút nào?" Ánh mắt của Tư Nam Tuyệt vốn đang sáng chói rực rỡ đột nhiên ảm đạm đi, nói thật nhỏ: "Ta lại rất nhớ ngươi, luôn lo lắng cho ngươi, ngươi, không có lương tâm!"
Vừa nghĩ tới trước khi hắn đi nàng thề son sắt bảo đảm tuyệt đối không ra khỏi cửa, sẽ ở nhà chờ hắn trở lại, nhưng đảo mắt một cái liền chạy ra ngoài với Hạ Hầu Cảnh, trong lòng Vân Tuyết Phi có áy náy không nói ra được, bây giờ nghe một câu luôn lo lắng của hắn, nàng càng thêm áy náy cúi đầu, tiếng nói thật nhỏ: "Thật xin lỗi!"
Hắn đột nhiên đứng lên, đi tới trước giường, đóng cửa sổ, sau đó chuyển tầm mắt qua trên người Vân Tuyết Phi, trong mắt có nhớ nhung nồng đậm, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Thật xin lỗi cái gì?"
Thân thể Vân Tuyết Phi khẽ run lên, tâm tình vốn vui mừng dần dần bị bụi bậm bịt kín, nàng cúi đầu giọng điệu trầm nói: "Ta không nên chân trước bảo đảm với ngươi, chân sau lại chạy ra ngoài với người ta!"
"Với ai?" Giọng nóicủa Tư Nam Tuyệt hơi trầm xuống, ánh mắt chăm chú nhìn.
Thấy nàng vẫn cúi đầu, không nói một câu, ánh mắt Tư Nam Tuyệt lóe lên một cái: "Lo lắng ta biết người đi ra ngoài cùng nàng là Hạ Hầu Cảnh sao?" Trong thời gian rất ngắn, toàn thân hắn kết thành một tầng hàn băng, quanh người lộ ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng, bởi vì hơi thở của hắn mà trong nhà thoáng chốc hơilạnh.
Đầu Vân Tuyết Phi chôn sâu hơn, rốt cuộc cánh môi mở ra, giọng điệu cẩn thận: "Ngươi đừng tức giận, lần sau ta nhất định không đi ra ngoài với hắn nữa!" Lần này Hạ Hầu Cảnh quả thật thương tổn tới lòng của nàng, mặc dù nàng biết hắn khó xử, nàng cũng biết bọc quần áo đó là hắn đưa tới, nhưng phản bội chính là phản bội, nếu như trước đó hắn có thể nói với nàng, nàng nhất định sẽ giúp hắn, nhưng hắn tình nguyện dùng thuốc mê làm nàng hôn mê, sau đó trói nàng đến nơi này, cuối cùng là chưa đủ tin tưởng nàng!
Nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, Tư Nam Tuyệt khẽ thở dài: "Hạ Hầu Cảnh không đơn giản như ngươi nghĩ, lần này hắn có thể bán ngươi, giao ngươi cho Thẩm Lưu Ly, lần sau hắn có thể vì mục đích của hắn mà tiếp tục bán ngươi cho những người khác!"
Vân Tuyết Phi rất muốn lớn tiếng phản bác, nói Hạ Hầu Cảnh sẽ không, nhưng thế nào cũng không nói ra miệng được, lần này Hạ Hầu Cảnh thật sự thương tổn tới nàng.
Nhìn nữ nhân mặc áo gai vải thô này,nghĩ đến mấy ngày nay nàng trải qua cuộc sống gian khổ, Tư Nam Tuyệt thương tiếc trong lòng, hắn đi lên trước kéo tay của nàng nói: "Ta dẫn ngươi đi ra ngoài!"
Nàng vội vã ngẩng đầu nói: "Ta không trở về, ta muốn sống ở chỗ này!" Nàng rất vất vả mới đến được nơi này, còn gặp được Lưu Ly, trước khi tất cả chưa rõ ràng, nàng không muốn trở về.
"Ngươi chưa từ bỏ ý định đối với Hạ Hầu Cảnh?" Khuôn mặt Tư Nam Tuyệt uất ức nhìn Vân Tuyết Phi, nói đến ba chữ Hạ Hầu Cảnh gần như là cắn răng nặn ra.
"Không phải!" Vân Tuyết Phi mím môi nói: "Chỉ là ta có một số việc muốn điều tra rõ!"
Hai người cứ nhìn thẳng vào mắt nhau thật lâu như vậy, sau khi trầm mặc nửa ngày, Tư Nam Tuyệt chợt cười một tiếng: "Ta hiểu!" Đưa tay phất phất vạt áo xoay người đi tới cửa.
Vân Tuyết Phi hoảng hốt, vội vàng ba bước làm thành hai bước, từ phía sau ôm chặt lấy Tư Nam Tuyệt, vùi đầu sau lưng hắn khẽ nỉ non: "Ngươi không nên tức giận, không được đi!"
"Ta biết rõ ta rất tùy hứng, luôn khiến cho ngươi lo lắng, nhưng mà ta thật sự có chuyện rất quan trọng, trước mắt ta không biết nên nói chuyện này với ngươi như thế nào, nhưng ta có thể khẳng định với ngươi bảo đảm chuyện này tuyệt đối không phải là vì Hạ Hầu Cảnh!" Vân Tuyết Phi càng dùng sức ôm chặt Tư Nam Tuyệt hơn, chỉ sợ không cẩn thận một chút, người nam nhân trước mặt sẽ không quay đầu lại nữa.
Tư Nam Tuyệt cảm nhận được cảm xúc không đành lòng của Vân Tuyết Phi, khóe môi nâng lên, khẽ mỉm cười, hắn mở miệng lần nữa: "Về sau ngoại trừ ta thì cách giống đực khác xa một chút!"
"Nếu như ta đồng ý, ngươi sẽ không tức giận?" Vân Tuyết Phi ngẩng đầu lên, buông tay ra, chuyển tới trước mặt Tư Nam Tuyệt nghiêm túc hỏi.
Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi hơi cong cánh môi mềm mại lên, ánh mắt thâm thúy, gật đầu một cái: "Nếu như ngươi đồng ý, lần này liền tha thứ cho ngươi!"
Vân Tuyết Phi nhìn Tư Nam Tuyệt hồi lâu, nở một nụ cười xán lạn rồi nói: "Một lời đã định!"
Tư Nam Tuyệt cầm tay Vân Tuyết Phi, bọc tay nhỏ bé của nàng lại, tay khác vẫn nhẹ nhàng vuốt ve ở trên mặt nàng, móng tay miêu tả mặt mày của nàng, vô cùng dịu dàng nói: "Một lời đã định!"
Thấy sắc mặt Tư Nam Tuyệt chuyển biến tốt, trên mặt là nụ cười thâm tình hoàn toàn cưng chiều nàng như trước đây, Vân Tuyết Phi đưa tay nhẹ nhàng vỗ lồng ngực của hắn, trong mắt hiện lên vẻ tinh ranh: "Nghe nói ngươi bắt người của Hổ Đầu bang?"
"Ừ ~" Tư Nam Tuyệt bình tĩnh nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trước mặt, giọng nói có chút thờ ơ.
"Tại sao ngươi muốn bắt họ?" Vân Tuyết Phi đột nhiên nhón chân lên, hôn nhẹ lên khóe môi hắn, đợi khi cảm thấy thân thể hắn nhạy cảm khẽ run lên, nàng cúi đầu cười một tiếng: "Thả họ đi!"
Tư Nam Tuyệt cúi đầu nhìn ánh mắt sáng trong đang nhìn mình của nữ nhân kia, hắn chau chau mày, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì mà khẽ nói: "Mỹ nhân kế?"
Vân Tuyết Phi nhếch môi cười, trên tay không nhàn rỗi, đốt lửa xung quanh, cười hì hì nói: "Hữu dụng không?"
Trong mắt đầy khiêu khích, trong mắt đầy hài lòng, còn có tràn đầy hình bóng của hắn!
Tư Nam Tuyệt đưa tay bao quát, ôm Vân Tuyết Phi vào trong ngực, nghiêm mặt nói: "Ta đồng ý với ngươi, sẽ không làm tổn thương những người này, nhưng tạm thời không thể thả!"
Vân Tuyết Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Tư Nam Tuyệt nghi ngờ nói: "Tại sao?"
"Ta phải tra ra người phía sau họ!" Tư Nam Tuyệt đón nhận ánh mắt của Vân Tuyết Phi, sắc mặt lạnh nhạt giải thích nghi ngờ cho nàng.
Người giật dây! Vân Tuyết Phi kinh hãi, hiển nhiên không ngờ sau lưng Lưu Ly còn có người khác, nghĩ đến lúc vừa tới nơi này, Phạm Hồng giới thiệu với nàng, những quả phụ kia, những nữ nhân và đứa bé bị người ta vứt bỏ kia, Lưu Ly ấy luôn thiện lương như vậy!
"Người càng thiện lương càng dễ bị người lợi dụng!" Tư Nam Tuyệt đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của Vân Tuyết Phi, giọng nói ôn hòa thường ngày có chút nặng nề.
Rồi sau đó nhìn Vân Tuyết Phi rất thắm thiết, tiếp tục nói: "Một năm trước Tiết hoàng hậu chết trận, đây vốn là một âm mưu, mặc dù còn chưa biết người giật dây, nhưng có câu: Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi! Thẩm Lưu Ly một lòng báo thù vì hoàng hậu, có thể sẽ bị người ta coi như con cờ!"
Hắn tiếp tục vươn tay ôm nàng vào trong lòng, khẽ vuốt ve nàng: "Ta đồng ý với ngươi, Thẩm Lưu Ly và đồng môn của nàng ta, ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ họ an toàn, ngươi không cần lo lắng, ta cho ngươi thời gian điều tra, nhưng ngươi phải đồng ý với ta, phải bảo vệ mình thật tốt!"
Tựa vào trong lồng ngực mạnh mẽ, Vân Tuyết Phi yên tâm bình tĩnh hơn, đầu của nàng cọ xát ở trước ngực hắn, đột nhiên khẽ nói: "Cám ơn ngươi!"
Tư Nam Tuyệt vẫn nắm chặt tay Vân Tuyết Phi, nhẹ nhàng ma sát, giọng nói có chút khàn khàn mờ ám: "Một câu cám ơn thì xong rồi?"
Chỗ thân thể ma sát bỗng chốc đặc biệt nóng như lửa, Vân Tuyết Phi đỏ mặt ngẩng đầu lên chống lại tầm mắt hừng hực của hắn: "Ngươi nói phải làm sao?"
Vừa dứt lời, cánh môi của nàng liền bị một thứ mềm mại chặn lại, xúc cảm lạnh như băng xông thẳng đến chỗ sâu nhất trong lòng, dịu dàng lưu luyến.
Vân Tuyết Phi vẫn trợn to hai mắt, thân thể run rẩy rất nhẹ, đầu óc choáng váng, trong mắt trong đầu đều là người nam nhân trước mặt, mặc cho hắn vui đùa trêu chọc đầu lưỡi của nàng.
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt tuôn ra nước xoáy, chặn toàn bộ môi nàng cực kỳ chặt chẽ, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ vẫn thua kém lửa nóng đầy phòng.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
3 chương
75 chương
7 chương
1 chương
51 chương