Mắt nàng trừng lớn, chẳng lẽ hôm qua mình quá mệt mỏi, tắm xong lau khô người rồi mới lên giường? Sao mình một chút ấn tượng cũng không có? Thân thể dưới chăn không mặc quần áo, trần truồng ma sát với ga giường, trong lòng nàng hơi mất tự nhiên. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu nghiêng vào trong nhà, khiến cả căn phòng sáng trưng, lóe ánh sáng màu vàng khắp nơi. Lúc này hẳn đã rất trễ, mình phải mau chóng mặc xong quần áo. Nếu để chậm một chút Ngũ Trà đi vào, vậy mình mắc cỡ chết rồi. Cho dù Ngũ Trà cũng là nữ hài tử, nhưng bị người trông thấy hết toàn bộ cơ thể, thậm chí một số chỗ tư mật, nàng vẫn không tiếp thụ nổi. Vì vậy lúc tắm rửa, nàng đều không để cho ai hầu hạ, tự mình tắm rửa. Trong phòng yên tĩnh, lúc này hẳn là không có người, nàng vội vàng bò dậy di chuyển thân thể trần truồng xuống giường đi tìm quần áo. Đột nhiên tiếng vén rèm vang lên, ngay sau đó hơi thở quen thuộc nháy mắt tràn ngập trong căn phòng. Bước chân Vân Tuyết Phi dừng lại, cả người hóa đá, không tiếp tục đi lấy quần áo nữa mà ngược lại chạy thẳng đến giường. Cơ thể phái nữ trắng muốt như ngọc dưới ánh mặt trời càng lộ vẻ sáng loáng, tuyệt mỹ mê người, bả vai mượt mà, hai bầu ngực mềm mại nhô ra, cái mông vểnh cao. . . . . . Đường cong lung linh hấp dẫn, xinh đẹp tuyệt trần, tinh tế trắng nõn như tuyết. Cho dù tối hôm qua mắt đã ăn no, lúc này lần nữa nhìn thấy vẫn rung động không nhỏ, trên tay của hắn giống như còn lưu lại cánh tay trắng mịn, tràn đầy hương thơm của nữ nhi. Cổ họng hắn hơi giật giật, mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm cơ thể uyển chuyển của nữ nhân trước mặt, không hề có chút tự giác né tránh. Dưới tầm mắt nóng rực như vậy, nguồn gốc còn là của một nam nhân. Mặc dù trên danh nghĩa là phu quân mình, nhưng dù sao bọn họ vẫn chưa tới một bước kia, sao hắn có lộ liễu như thế? Mặt Vân Tuyết Phi vốn đã đỏ như lửa đốt, hiện tại càng thêm xấu hổ, nàng đưa tay lúc lên lúc xuống che đậy nơi tư mật của mình, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn nam nhân không chút tự giác kia. Mỹ nhân như hoa, trừng mắt còn không bằng nói là tức giận, mị nhãn như tơ, nhìn Tư Nam Tuyệt khiến cho trong bụng hắn không khỏi nhộn nhạo, hận không được lập tức ôm tiểu yêu tinh trước mắt vào trong ngực, mạnh mẽ giày xéo một phen. Vân Tuyết Phi cứng ngắt tại chỗ, không dám động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt hung dữ trừng nam nhân đang mang vẻ mặt háu sắc đáng ghét kia. Một lát sau, Vân Tuyết Phi rốt cuộc nhịn không được nữ: "Ngươi có thể đi ra ngoài hay không, ta muốn mặc quần áo!" Tầm mắt như lửa nóng đính trên người khiến cho nàng vô cùng khó chịu. Tư Nam Tuyệt cười khẽ, dưới cái nhìn căm tức của Vân Tuyết Phi, hắn không đi ra ngoài, ngược lại thong dong đi vào, tìm một cái ghế ngồi xuống đối mặt chính diện với Vân Tuyết Phi. Ánh mắt càng thêm không kiên nể khóa chặt Vân Tuyết Phi, con ngươi tỏa ra ánh sáng xanh biếc. Hắn nhìn Vân Tuyết Phi đầy thâm ý, một đôi mắt phượng thanh tịnh và đẹp đẽ, giọng nói khàn khàn vang lên: "Nàng là nương tử của ta, thân thể bị ta nhìn thấy thì có làm sao!" Ý kia chỉ kém không nói rõ là hắn sẽ không ra, chính là muốn ở chỗ này thưởng thức nàng mặc quần áo. Không để ý tới Vân Tuyết Phi tức giận, đôi con ngươi của hắn vẫn luôn dính chặt dính trên người nàng, lẩm bẩm nói ra một câu: "Không ngờ dưới quần áo đúng là hàng thật giá thật!" Mặt Vân Tuyết Phi trong nháy mắt đỏ hết, nói không ra lời, vừa tức vừa thẹn, chỉ có thể cắn răng nhìn chằm chằm nam nhân đáng giận này, hận không được dùng ánh mắt giết chết hắn! Tối hôm qua tại thời khắc nguy cấp, dáng vẻ không để ý an nguy che chở nàng, cho nàng an toàn, cho nàng dũng khí, trong lòng nàng không cảm động là không thể nào! Nhưng hiện tại một chút cảm động cũng không có, lúc này trong lòng của nàng chỉ có sự cuống cuồng hòa lẫn với tức giận, nàng liếc mắt về phía chiếc giường cách đó không xa, trong lòng tính toán, làm sao bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới mà không khiến cho chỗ tư mật bị bại lộ! Càng nghĩ càng gấp gáp, từng phương pháp đều bị nàng bác bỏ sạch sẽ, cái trán rịn ra lớp lớp mồ hôi. Tư Nam Tuyệt thấy đã đủ rối, nhìn nữa, sợ rằng nữ nhân trước mắt thật sự sẽ phát nổ mất, hắn ho khan hai tiếng, vành tai hơi đỏ, hơi mấy tự nhiên nói: "Ta đi bên ngoài chờ nàng, nàng nhanh mặc xong quần áo, ta có chuyện muốn nói với nàng!" Ngay sau đó giống như vừa rồi âm thanh vén rèm vang lên, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình nàng. Nàng thở phào một cái, cũng may là đã đi, chân của nàng cũng tê cứng rồi, lập tức nàng đi đến tủ lấy quần áo ra, tiếp theo từng lớp từng lớp mặc lên. Tư Nam Tuyệt lẳng lặng ngồi chở ở gian ngoài, xem xét bức thư trên tay, nhưng hồi lâu, hắn lại ngẩng đầu lên thở dài khe khẽ. Bây giờ trong đầu đều là bóng dáng nha đầu không có mặc quần áo kia, thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được! "Là về chuyện ám sát đêm qua?" Vân Tuyết Phi chậm rãi đi tới phía đối diện Tư Nam Tuyệt, tiện tay tìm chỗ ngồi xuống, mở miệng nói. Tròng mắt Tư Nam Tuyệt ngưng trọng, trên mặt nhuộm lên sự nặng nề: "Kẻ khống chế những tử sĩ ngày hôm qua chính là Vu Nhân* (thầy mo/ phù thủy) của Miêu tộc, chuyên nghiên cứu tà thuật, bọn họ lợi dụng tà thuật hại người, nghe nói chỉ cần có người bên ngoài xuất ra được giá tiền, chuyện thương thiên hại lý gì bọn họ cũng sẽ nhận!" "Đã có manh mối người phía sau màn chưa?" Vân Tuyết Phi hỏi thăm, chân mày tản ra sự ưu sầu. Tư Nam Tuyệt lắc đầu một cái, ánh mắt lạnh lẽo: "Không có!" "Không phải ngươi đi Hổ Đầu sơn điều tra sao? Làm sao có thể kịp thời tới đây cứu ta?" Nàng không cho là hắn đúng lúc đi ngang qua, lấy tính cách của hắn chắc chắn là biết mình gặp nguy hiểm, buông hết thảy trong tay tới đây cứu nàng. "Ngày đó ta nhận được một tờ giấy, nói cho ta biết nàng gặp nguy hiểm, vì vậy ta liền trở lại trước thời hạn. Mặc dù không hiện thân, nhưng vẫn canh giữ ở bên cạnh nàng. Ngày đó nhìn thấy có người bắt cóc nàng, vì vậy ta cũng đi theo." Tư Nam Tuyệt nhàn nhạt giải thích, sau đó dặn dò: "Những ngày này nàng tạm thời đừng ra cửa, ngoan ngoãn ở nhà, bên ngoài rất không an toàn, mọi chuyện có ta!" Hắn luôn có thể đánh trúng nơi mềm mại trong lòng nàng, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt nóng rực không chút kiêng kỵ vừa rồi, nàng tức giận nói: "Trong nhà cũng không an toàn!" Tư Nam Tuyệt giật mình, sau đó thấy ánh mắt chỉ trích của nàng, đại khái biết nàng nói phương diện nào! Hắn chợt cười một tiếng, đứng lên đi tới trước người nàng, kéo nàng đứng lên, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng than thở: "Chúng ta làm vợ chồng thời gian dài như vậy, nàng còn xấu hổ cái gì?" Giống như đó chính là chuyện đương nhiên, giọng điệu buồn bã như thế, giống như sai lầm đều ở trên người nàng.