Đích nữ tàn phi

Chương 161 : Lưu hân tức giận (3)

“Chuyện chúng ta hẹn Quách Yến Giai cưỡi ngựa là có nguyên nhân, ngươi cũng biết Quách phu nhân muốn tạo cơ hội cho Tư Khả cùng Quách thiếu gặp mặt, nếu không phải Tư Khả phản ứng nhanh nhẹn thì người hôm nay chúng ta đi cưỡi ngựa cùng không phải là Quách Yến Giai mà là Quách thiếu, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ mà thôi!!!” Quách phu nhân muốn tạo cơ hội cho Hứa Tư Khả cùng Quách Thiếu Thừa gặp mặt, ở trước mặt trưởng bối Hứa Tư Khả cũng không mở miệng nói “Không” được, chỉ có thể đánh chú ý lên người Quách Yến Giai, đem cơ hội mà Quách phu nhân tạo thành nơi mà tiểu thư khuê các các nàng gặp gỡ, không tiện để Quách Thiếu Thừa xuất hiện, bằng không Quách phu nhân cũng sẽ không thu hồi tâm tư của mình lại. “Trước giờ ngươi làm việc gì ta cùng Tư Khả cũng luôn đứng về phía ngươi, cho dù ngươi thích ca ca ta hay việc ngươi xem Quách Yến Giai là kẻ địch, chỉ duy nhất lần đó chúng ta chỉ trích ngươi là do hành động của ngươi không đúng!” Là bằng hữu với nhau, hơn nữa còn là hảo tỷ muội, mặc kệ Lưu Hân làm gì các nàng đều vẫn luôn ủng hộ, nhưng Lưu Hân ngày càng quá đáng, làm chuyện xấu hết lần này đến lần khác, giống như không biết điểm dừng, nếu nàng cùng Hứa Tư Khả không lên tiếng, sợ rằng Lưu Hân càng lún càng sâu! “Thích một người, không phải vì đối phương thích người khác mà lại đi hãm hại người đó, ngươi như vậy không phải là đơn thuần thích mà là ghen tỵ!” Lúc đầu tình cảm của Lưu Hân dành cho Phong Lãng rất ngây ngơ, rất thuần khiết, nàng đơn thuần chỉ là muốn ở bên cạnh hắn, ngày ngày nhìn thấy hắn đã cảm thấy vui vẻ, nhưng sau khi Quách Yến Giai xuất hiện, tình cảm ngây thơ trong sáng của Lưu Hân không biết từ bao giờ đã thay đổi. Nó không còn là màu trắng tinh khiết nữa mà biến thành một màu đen âm u và tăm tối khiến người khác cảm thấy sợ hãi, thân là người trong cuộc như Phong Lãng cũng cảm thấy rất phiền phức, chỉ hận không thể tránh xa nó. “Lưu Hân, Quách Yến Giai không có lỗi...” “Đủ rồi!” Lưu Hân bất ngờ hét lên một tiếng, nước mắt lúc này đã lăn dài trên gương mặt: “Nàng không có lỗi, cho nên người có lỗi là ta sao?!” Nàng vốn muốn kìm nén, bởi vì nàng không muốn để lộ dáng vẻ yếu đuối trước mặt người khác, bởi vì nàng biết cho dù nàng có yếu đuối thế nào thì bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến nàng, trước đó Phong Lãng đã khiến nàng sâu sắc nhận ra điều này, thế nhưng hiện tại... dù muốn kìm nén thế nào cũng không thể. Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Hân khóc, Phong Hoa cũng là giật mình, chính là lúc này hai người bọn họ đang cãi nhau, Phong Hoa cũng không thể vứt bỏ mặt mũi mà an ủi đối phương, chỉ có thể bối rối mở miệng: “Không... không phải, ta hoàn toàn không có ý đó, Quách Yến Giai không sai, ngươi cũng không sai...” Trước giờ Lưu Hân luôn bày ra dáng vẻ ngang ngạnh tựa như cây gỗ cứng cỏi, cho dù phong ba bão táp cũng không thể quật ngã khiến Phong Hoa quên mất nàng cũng là một nữ hài, gặp chuyện tổn thương đến lòng cũng sẽ rơi nước mắt như bao người khác. “Ngươi chính là có ý đó!” Nước mắt chảy xuống, bao nhiêu uất ức trong lòng vỡ òa, lúc này đây Lưu Hân cũng không muốn kìm nén cảm xúc trong lòng nữa. “Phong Hoa, ngươi luôn nói ngươi đứng về phía ta nhưng hành động của ngươi, việc ngươi làm lại trái ngược hoàn toàn với lời nói của ngươi!” “Ngươi rõ ràng biết Quách Yến Giai là tình địch của ta vậy mà ngươi lại nói giúp nàng, không chỉ như thế ngươi còn thừa nhận nàng là bằng hữu, còn hẹn nàng đi cưỡi ngựa, Phong Hoa, ngươi tự hỏi lại lương tâm của mình, rốt cuộc ngươi có xem ta là bằng hữu không?!” “Lưu Hân...” Nhận thấy cảm xúc của Lưu Hân không ổn định, Phong Hoa muốn đưa tay ra để xem xem đối phương nhưng lại bị Lưu Hân không chút lưu tình gạt đi. “Ta vốn nghĩ rằng cho dù thế nào thì ngươi cùng Tư Khả đều sẽ đứng về phía ta, không ngờ ngươi lại đứng về phía Quách Yến Giai! Lãng ca ca bênh vực nàng ta, ngay cả ngươi cùng Tư Khả cũng bênh vực nàng ta! Rốt cuộc nàng ta có gì tốt chứ?!” Lưu Hân thật sự không biết rốt cuộc Quách Yến Giai có chỗ nào tốt đẹp hơn nàng, vậy mà hết lần này đến lần khác, Lãng ca ca chỉ chọn nàng ta, hiện tại bằng hữu thân thiết nhất của nàng cũng quay lưng với nàng mà đứng về phía nàng ta, hơn nữa không chỉ là một người! Ánh mắt Lưu Hân nhìn Phong Hoa dần thay đổi, từ tức giận sang câm phẫn rồi trở thành đầy thù hận, Lưu Hân cũng chú ý đến sự thay đổi trong mắt Phong Hoa, đáy lòng phức tạp không thôi. Đối với thái độ thù địch đó của Lưu Hân, Phong Hoa vừa tức giận lại có chút bất đắc dĩ chính là bộ dạng hiện tại của Lưu Hân lại khiến nàng không thể nào tức giận được. Phong Hoa vốn chẳng phải người ôn hòa gì, mà Lưu Hân lại là người hay nóng nảy, bởi vì Lưu Hân là tỷ muội cùng lớn lên với nàng cho nên Phong Hoa trước giờ nàng vẫn luôn nhường nhịn. Chính là Lưu Hân thấy Phong Hoa càng nhường nhịn thì lại càng được nước lấn tới, không những bỏ ngoài tai lời khuyên của nàng mà còn xem tỷ muội lớn lên từ nhỏ với nàng như kẻ thù, không nhìn đến thì thôi đi, ngược lại còn nói chuyện khắc nghiệt làm tổn thương lẫn nhau. Phong Hoa thật sự không rõ nàng rốt cuộc đã làm gì sai? Chuyện nàng hẹn Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa nàng cũng đã giải thích, chính là Lưu Hân không chịu, một mực cho rằng nàng phản bội nàng ta, hiện tại còn chỉ trích nàng, ngoài miệng thì nói là ủng hộ nhưng hết lần này đến lần khác lại đi bênh vực Quách Yến Giai, chính là Quách Yến Giai vốn dĩ không có làm gì Lưu Hân mà Lưu Hân lại đi hãm hại nàng ta, nàng ngăn cản không được chỉ có thể nói cho Lưu Hân hiểu, như vậy cũng là sai sao?! Chuyện tình cảm vốn dĩ không thể do một người quyết định, Lưu Hân thích Phong Lãng, Phong Lãng lại đi thích Quách Yến Giai, chẳng lẽ vì nguyên nhân này mà Quách Yến Giai trở thành người có lỗi giữa ba người hay sao? “Lưu Hân, ta không...” Nàng không muốn Lưu Hân hiểu lầm nàng, muốn đi lên giải thích mọi chuyện để Lưu Hân hiểu, chính là lúc này Lưu Hân đang bị kích động, cái gì cũng không muốn nghe. “Đủ rồi! Ta <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210220/dichnu.png" title="Lưu Hân tức giận (3)" data-pagespeed-url-hash=2948067608 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">