Đích Nữ Nhất Đẳng
Chương 32 : Quả nhiên là diệu chiêu
Edit: kaylee
Đại phu nhân vừa dứt lời, lão phu nhân cũng ngẩng đầu nhìn sang, hình như cũng muốn nghe một chút cái nhìn của Dung Noãn Tâm đối với chuyện này.
Dù sao Dung Tú Mai cũng là nữ nhi đã gả ra ngoài, không có đạo lý không lý do mang theo cả nhà trở lại nương gia sống.
Lại nói, cho dù lão phu nhân và Đại phu nhân đều đồng ý, chỉ sợ ngày khác Dung Định Viễn khải hoàn trở về cũng sẽ giận dữ.
Nói cho cùng, đứng đầu một nhà này vẫn như cũ là Dung Định Viễn, hắn chiến công hiển hách, dựa vào một đôi tay, một cái mạng của mình, đi đến địa vị hôm nay.
Không người nào dám nói một chữ ‘không’, kể cả lão phu nhân, đều là có nhiều cố kỵ đối với Dung Định Viễn.
Cho nên, lúc này mới sẽ do dự không thôi.
Chu Phú Quý híp mắt mắt len lén nhíu nhíu, dùng dư quang khóe mắt quan sát Dung Noãn Tâm, trong lòng không khỏi buồn cười, để cho một tiểu nha đầu nói ý kiến, chỉ sợ nàng cũng nói không ra cái gì.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm Nhị phu nhân và hai vị tiểu thư, trong lòng đều là ôm tâm trạng xem trò vui, chờ Dung Noãn Tâm bị lão phu nhân trách cứ cẩu huyết lâm đầu.
Thỏa đáng và không thỏa đáng, cũng không tới lượt một tiểu bối nói.
Ngày khác, Dung Tú Mai chuyển vào trong phủ, chỉ sợ cũng sẽ ghi hận nàng.
Dung Noãn Tâm tự nhiên tiến lên vài bước, bước đi thong thả tới trước mặt Dung Tú Mai, mặt mày lạnh nhạt nhìn vị cô cô gió năm tàn sương này, nhếch miệng lên, gật đầu coi như là hành lễ.
Mỗi tiếng nói mỗi cử động của nàng, cũng rất có phong phạm đại gia khuê tú, thật giống như thuở nhỏ đã nuôi dưỡng ở gia đình giàu có, nhận lấy hun đúc kiến thức và lễ phép, cái loại khí độ từ trong ra ngoài đó, ngay cả Dung Huệ Như được Đại phu nhân nghiêm nghị bồi dưỡng lớn lên cũng ghen tỵ không dứt.
Người nào lại nghĩ đến, một nha đầu từ hương dã tới, ánh sáng trên người lại có thể áp đảo hòn ngọc quý vẫn làm Đại phu nhân kiêu ngạo?
Trong mắt Dung Tú Mai lóe lên sững sờ kinh ngạc, bị Dung Noãn Tâm liếc mắt nhìn, nàng lập tức xin lỗi dời đi hai mắt.
Nhìn ra được, ngày hôm nay Dung Tú Mai đến nơi này, cũng không phải chủ ý của nàng, trong xương cốt của nàng cũng có quật cường của Dung gia, là một nữ nhân có cốt khí.
Chỉ là, Chu Phú Quý này hết ăn lại nằm, ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc, mọi thứ đều đủ, một đôi nam nữ còn chưa lớn lên người, nàng một nữ nhân gia không có chủ ý, cùng đường, mới chịu đồng ý hành động kéo dài tiêu hoang của Chu Phú Quý.
Nghĩ tới đây, trong mắt Dung Tú Mai lóe lên một chút xấu hổ, nàng miễn cưỡng nhếch môi cười cười, dáng vẻ khổ sở khiến lòng Dung Noãn Tâm có chút chua xót.
Đều là người Dung gia, có người lại có thể cẩm y ngọc thực, có người lại sa sút tinh thần như thế.
Chu Phú Quý khinh thường nhìn nàng, dư quang khóe mắt thoáng qua một chút uy hiếp, giống như đang ám dụ, nếu Dung Noãn Tâm dám vạch trần hắn, hắn nhất định sẽ không để cho dễ chịu.
Nam nhân này vừa nhìn chính là chó không đổi được ăn phân, cũng được, ngày khác sẽ có phương pháp dạy dỗ hắn.
"Lão phu nhân, Noãn Tâm ngược lại có mấy kiến giải vụng về, chỉ là không biết có nên nói hay không!" Nàng xoay người, khổ sở nhìn lão phu nhân, dáng vẻ muốn nói lại thôi chọc người mộng tưởng hơn.
Lão phu nhân vẫn thương Noãn Tâm từ nhỏ mệnh khổ, từ sau khi nàng trở về phủ, lại cảm thấy nàng thông tuệ động lòng người, vì vậy trong lòng yêu thích nàng nhiều hơn, nhưng lại sợ Đại phu nhân có ngăn cách, cũng vẫn không có quá biểu hiện ở bên ngoài.
"Nói đi, đồng ngôn vô kị (lời trẻ con không cố kỵ), nói sai không ai trách con!" Lão phu nhân nhìn nàng, cũng không cảm thấy Dung Noãn Tâm thực sẽ có cao kiến gì, thuần túy chính là vì hóa giải một chút giằng co.
Trong mắt Đại phu nhân lóe lên vui sướng khi người gặp họa, chờ lời nói của Dung Noãn Tâm chọc giận lão phu nhân, từ đó trở thành cái nơi để mọi người chỉ trích, sau đó thống khoái trừ khử.
Ban đầu ả nhận hai mẫu tử bọn họ vào phủ, là phái người đi điều tra qua, trong lời đồn đãi Dung Noãn Tâm là một đứa bé nhát gan hèn yếu, lúc này mới cảm tướng mang họ về.
Vốn cho rằng sau khi nàng vào phủ sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay, làm hình nhân thế mạng. Hôm nay xem ra, là thám tử sơ sót, vậy mà lại nhầm sói dữ thành cừu non.
Nha đầu này vào phủ mới hai tháng ngắn ngủn, trừ đi Thúy nhi đắc lợi nhất bên người ả, còn khiến Dung Định Viễn sinh ra hiềm khích với ả, quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu, ở lại trong phủ cuối cùng sẽ trở thành tai họa.
Thừa dịp Dung Định Viễn xuất chinh Bắc Cương, Đại phu nhân quyết định chủ ý, nhất định phải làm nàng biến mất ở trong cuộc sống.
Chút tâm tư nhỏ này của Đại phu nhân không thể tránh được cặp mắt của Dung Noãn Tâm, nàng nhẹ nhàng cười, nửa quỳ ở bên người lão phu nhân, vừa thay bà thư giãn gân cốt, vừa dùng giọng nói mềm dẻo dễ nghe nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Lão phu nhân, dù sao cô cô cũng là người Dung gia chúng ta, nhìn nàng luân lạc đến mức này, trong lòng Noãn Tâm thật sự khó chịu; nhưng nếu để người ở lại trong phủ, sợ rằng có chút không ổn thỏa, người ngoài sẽ bàn về Dung gia chúng ta như thế nào?"
Quả nhiên, lúc nói đến ‘e rằng có không ổn’, thân thể lão phu nhân khẽ cứng lại, mi tâm (L: chỗ giữa 2 đầu lông mày) cũng nhẹ nhíu một cái, mặc dù không có biểu hiện ở bên ngoài, nhưng Dung Noãn Tâm nằm bên cạnh lão phu nhân vẫn cảm thụ được rất rõ ràng.
Đại phu nhân đang cười, gần như tất cả mọi người đều hút khí lạnh, chờ nàng lâm vào khốn cảnh.
Trên mặt Chu Phú Quý xanh đen một mảnh, hàm răng cũng cắn chặt, trên mặt vốn là tràn đầy thịt béo, lúc này càng thêm giận đến run rẩy không ngừng, đôi mắt đều muốn toát ra lửa.
Hắn siết quả đấm, hình như sớm có tính toán đồng quy vu tận. Đại phu nhân lại nhìn hành động này ở trong mắt.
Sau khi Dung Noãn Tâm dùng dư quang khóe mắt nhìn chung quanh một vòng, lại cười ngọt ngào, nói tiếp: "Có câu nói là, pháp luật khoan dung, trong nhân thế này, dù thế nào cũng chạy không thoát một chữ ‘tình’, lão phu nhân, ở Kinh Bắc, Dung gia chúng ta không phải có một tòa nhà sao? Nơi đó quanh năm không có ai ở, sao ngài lại không để cho một nhà cô cô ở tạm dài ngày, đợi phụ thân chiến thắng trở về mới quyết định, thứ nhất, phụ thân cũng sẽ không trách tội ngài, thứ hai, cũng không coi là uất ức cô cô......"
Không có ai ngờ tới, sau đó Dung Noãn Tâm, còn có một đoạn như vậy.
Lão phu nhân kinh ngạc một lúc lâu, mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, bà giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, cặp mắt trợn tròn, than thở nhìn Dung Noãn Tâm, giơ lên ngón tay cái nói liên tục ba lần: "Tốt, Tốt, tốt." Quả nhiên là diệu chiêu.
Đại phu nhân sững sờ, bỗng cảm thấy trong lòng tức đến sôi trào, đến nỗi khi lão phu nhân nhìn về phía ả thì nụ cười trên mặt ả cũng vô cùng quái dị.
Biệt uyển Dung gia hiếm có người biết, sau khi Đại phu nhân giận xong, bỗng nhiên lại nghi ngờ, như thế nào Dung Noãn Tâm lại biết cái gọi là biệt uyển này?
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
14 chương
127 chương
3 chương
17 chương
101 chương
197 chương