Đích Nữ Nhất Đẳng
Chương 26 : Lục soát viện
Nàng chậm rãi đi tới từ trong ánh trăng kia, cả người lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh nhạt.
Tròng mắt u trầm (âm u sâu thẳm) của nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm mụ đang cầm tay của Tần thị, bước chân chậm rãi tới gần bà ta.
Rõ ràng là nữ tử mềm mại yếu đuối, rõ ràng là thân thể đơn bạc thon gầy, lại làm cho Lâm mụ luôn luôn vênh váo tự đắc cả người run một cái, trái tim không lý do rùng mình một cái, Lâm mụ không dám tin tưởng, nữ tử không quyền không phận trước mắt này có thể hù dọa người đã trải qua sóng gió như mình.
Nhưng bà xác thực bị Dung Noãn Tâm dọa sợ, cho nên, đôi tay không tự chủ được buông lỏng một chút, Tần thị nhân cơ hội tránh thoát trói buộc của bà, nén nước mắt muốn kéo Dung Noãn Tâm rời đi: “Tâm nhi, con đi mau, chuyện này không liên quan đến con, tất cả đều là nương làm......”
Tần thị chỉ sợ Dung Định Viễn trách tội Dung Noãn Tâm, dưới tình thế cấp bách trái lương tâm thừa nhận tội danh của mình.
Khóe miệng Đại phu nhân hả hê giơ lên, khinh thường nhíu mày, thầm nghĩ, lần này xem ngươi còn lật người như thế nào.
Dung Định Viễn vừa nghe nàng đã thừa nhận tội danh của mình, đáy mắt càng thêm lạnh lùng, không muốn phải nhìn gương mặt này của Tần thị nữa.
Tay Dung Noãn Tâm trấn an vỗ vỗ lưng của mẫu thân, nâng môi lên, vô cùng buồn cười nhìn người xem kịch đầy phòng này.
Tuồng kịch này, nếu như nói Đại phu nhân là hắc thủ sau màn, như vậy, người đứng ở nơi này đều thoát không khỏi tội danh đồng lõa.
Không có ai nói câu nào vì Tần thị, thậm chí không có ai mở ra cái hộp kia nhìn một chút rốt cuộc bên trong là thứ gì.
Dung Noãn Tâm cảm thấy buồn cười, nàng lạnh lùng quét qua một lần ở trên mặt mọi người, rồi sau đó đẩy Lâm mụ trước mắt ra, đi thẳng tới trước mặt Dung Định Viễn, không có nói bất kỳ lời nói nào, ngón tay nhẹ nhàng nhảy lên, cởi cái móc cài trên cái hộp ra......
Dung Định Viễn tức giận nhìn hành động cả gan làm loạn của nàng, nhưng sau khi cái hộp mở ra, hắn đè xuống tiếng quát ở trong cổ họng.
Bởi vì...... Hắn nhìn thấy đồ trong hộp, chỉ là một vòng ngọc vô cùng bình thường, mà không phải vật ngự tứ bọn họ gióng trống khua chiêng lục soát.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong phòng chấn kinh (chấn động + kinh ngạc) đến mức trợn tròn hai mắt.
Đại phu nhân không thể tin nhìn chằm chằm vòng ngọc trong hộp, hạt châu trong đôi mắt cũng suýt chút nữa thì rớt ra.
Làm sao có thể? Làm sao có thể? Ả gần như cho rằng mình hoa mắt, rõ ràng Thúy nhi báo lại nói chuyện đã làm xong, tại sao có thể như vậy?
“Phụ thân, các người muốn tìm vòng ngọc này sao?” Nàng nhíu mày, hỏi khẽ.
Dáng vẻ khinh thường và thong dong nói không ra lời, Thiên Mộ Ly vẫn luôn nhìn chăm chú vào nàng, kể từ sau khi nàng xuất hiện, ánh mắt của hắn đã không thể dời đi.
Trên người của nữ tử này có sức quyến rũ (sức quyến rũ) làm cho người ta không thể kháng cự, không phải là sự xinh đẹp của nàng, không phải là sự thông tuệ của nàng, là một thứ không nói được, không nói rõ.
Giống như một bàn tay vô hình, nắm thật chặt tầm mắt của hắn, cho nên, lúc này trong mắt hắn cũng chỉ có sự tồn tại của nàng.
“Hồ đồ, Thúy nhi, ngươi nói rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Dung Định Viễn tức giận rốt cuộc bạo phát, nhưng trong tâm của hắn lại mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, giống như đang may mắn chuyện này không phải Tần thị làm.
Thúy nhi đã sớm bị sợ đến mức toàn thân phát run, nàng nơi nào nghĩ tới đồ trong hộp lại bị người đổi.
Ả hầu hạ Tần thị cũng đã một thời gian, đối với tính tình nàng cũng là mò được rõ rõ ràng, biết tính tình Tần thị mềm yếu, suy nghĩ đơn thuần, tuyệt sẽ không nghĩ đến Đại phu nhân muốn hãm hại nàng.
Chỉ là, rốt cuộc khuyên tai trong cái hộp kia bị người nào đổi đi?
Lần này, vật ngự tứ là thật sự mất rồi, sắc mặt của Đại phu nhân hoàn toàn trắng bệch, trong lòng cũng kinh hoảng, ngày hôm nay nàng nhưng là bày cảnh mời hai vị Hoàng tử tới trong phủ, giấy gói không được lửa rồi.
Vốn là để cho bọn họ tới làm cho Dung Định Viễn hạ quyết tâm, lần này cũng là vác đá đập chân mình.
Nhưng nghĩ lại, mặc dù thứ bên trong không phải vật ngự tứ, thế nhưng cái hộp lại không giả được, chính xác là cái hộp đựng khuyên tai, nghĩ tới đây, trên mặt Đại phu nhân vui mừng, lập tức hô: “Lão gia, đây đúng là cái hộp đựng vật ngự tứ, thứ bên trong bị người trộm dấu đi cũng không chừng!”
Dứt lời, nàng có điều ngụ ý liếc nhìn Tần thị một cái.
Dung Định Viễn tự nhiên biết tính nghiêm trọng của chuyện hôm nay, hai vị Hoàng tử ở đây, nếu tối nay tìm không được khuyên tai này, cả Dung gia cũng gặp họa theo.
Vì vậy, hắn lại chuyển ánh mắt đến trên người của Tần Thái Vân, lạnh giọng quát lên: “Giao đồ ra, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi!”
Tần thị nhìn Dung Định Viễn, hình như tâm cũng rét lạnh.
Quay đầu lại, hắn vẫn hoài nghi nàng như cũ, không cần kiểm chứng, chỉ bằng một câu nói của người khác, hắn đã có thể tùy tiện xử trí nàng.
Dung Noãn Tâm cười lạnh một tiếng, cất giọng nói: “Phụ thân, nương cũng sẽ không có thứ này để giao ra, nếu ngài hoài nghi, thì lục soát cả viện một lần là được!”
Mặt Đại phu nhân âm trầm nhìn Dung Noãn Tâm, cảm giác hình như nha đầu này biết cái gì, nhưng lại không nghĩ ra nguyên do, mơ hồ nhìn, lại cảm thấy hình như bộ xiêm y trên người nàng cũng không phải là bộ sáng sớm nay mặc......
Nghĩ tới nghĩ lui, ả thật sự không hiểu trong hồ lô của nha đầu này bán thuốc gì.
Nhưng ả lại có loại dự cảm xấu, khuyên tai này nhất định là tìm không thấy. Nếu thật mất rồi, chỉ sợ người đầu tiên Dung Định Viễn muốn trách tội chính là ả.
“Vị tiểu thư này nói rất đúng, lục soát cả viện một lần, chứng minh vị phụ nhân này trong sạch cũng là một biện pháp tốt!”
Nói chuyện là Tam Hoàng tử Thiên Mộ Diêu, hắn đứng ra làm quyết định thay Dung Định Viễn.
Dung Noãn Tâm nhàn nhạt nhìn qua, chỉ thấy Thiên Mộ Diêu nhếch môi cười với nàng. Ba phần tán thưởng, ba phần hiền hòa, ba phần tò mò, còn có một phần tình ý phức tạp không rõ.
Người giúp nàng, nàng không cự tuyệt, mặc kệ Thiên Mộ Diêu vì mục đích gì.
Dung Noãn Tâm cũng khẽ mỉm cười với hắn.
Bốn mắt tương giao, hình như giữa hai người tồn tại một loại ăn ý bẩm sinh.
Dung Định Viễn tự nhiên không làm mất mặt mũi của Thiên Mộ Diêu, lúc này hạ lệnh mọi người lục soát cả viện.
Cây đuốc cháy đi lên, đèn lồng theo, cả Thiên viện bị ánh lửa chiếu lên sáng như ban ngày, Dung Noãn Tâm giương lên khóe môi, vẫn ung dung chờ......
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
5 chương
56 chương
59 chương
54 chương