Đích Nữ Nhất Đẳng
Chương 110 : Mưu tính sai người rồi
Edit: kaylee
Nhìn bóng dáng đung đưa bỏ đi của Thiên Mộ Diêu, trên mặt Thiên Mộ Ly khẽ thả lỏng.
Ánh mắt chợt lóe, Truy Phong ẩn ở trong bóng tối lập tức không để lại dấu vết đuổi theo Thiên Mộ Diêu.
Đang lúc ấy thì, lqđ Thái tử Gia điệu thấp một thời gian vậy mà đại giá quang lâm, thật sự là làm cho mọi người ở đây vô cùng lo sợ.
Dung Định Viễn vội vàng dẫn mọi người đứng dậy chào đón.
Thái tử lại là cười nói: "Ngày hôm nay bổn cung là tới ăn mừng cho Hậu gia, mọi người tùy ý một chút, không cần giữ lễ tiết!" Dứt lời, theo người dẫn đường, ngồi xuống ở ghế trên cao.
Tất cả mọi người ngồi xuống, giữa cười nói cũng có vẻ không được tự nhiên nữa.
Trong lòng Dung Định Viễn cũng nghi ngờ không hiểu, ngày hôm nay làm sao Thái tử này sẽ tới?
Hắn chỉ mời mấy vị quan ngày thường mấy quan hệ tốt và Tam điện hạ, tính ra chưa đủ mười người, nhưng không nghĩ tới, vừa đến ban đêm, người tới ước chừng mười bàn, rốt cuộc là ai truyền tin tức này ra ngoài.
Mà ngày hôm nay Thái tử điện hạ lại vì mục đích gì mới có thể đi tới trong phủ.
Dung Định Viễn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng có một loại dự cảm xấu nổi lên.
Từ lúc vừa vào phủ ánh mắt của Thiên Mộ Thần đã tìm kiếm khắp nơi, tiếc rằng sau khi nhìn một vòng cũng không thấy giai nhân ở đây, trong lòng sắp thất vọng, lại nghe bên tai có người nói chuyện.
"Đại ca nhưng đang tìm người nào?"
Hắn nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thiên Mộ Ly đang cười như không cười nhìn hắn, trong mắt cất giấu mấy phần sâu xa khó hiểu.
Thái tử chuyển động con ngươi, trải qua một hồi dạy dỗ lúc trước, hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm, ở trước mặt người cũng không dám phách lối nữa, thấy Thiên Mộ Ly hình như đoán được cái gì, thì cũng không giấu giếm, lee~lqđ nhỏ giọng tiến tới bên tai của hắn nói: "Đương nhiên là tìm giai nhân rồi, ngày hôm nay giai nhân yêu thương, trong lòng ta cũng thật nghi ngờ, chỉ là...... Có lẽ là nàng nghĩ thông suốt!"
Giai nhân trong miệng hắn, đương nhiên là chỉ Dung Noãn Tâm, nhưng lại bị Thiên Mộ Ly cố ý vặn vẹo thành Dung Huệ Kiều.
Hắn gật đầu một cái, trong mắt lóe lên một chút giảo hoạt, rồi sau đó lại hơi chút kinh ngạc nói: "Đại ca, làm sao người vẫn ngồi ở nơi này chờ vậy? Chỉ sợ giai nhân đang nóng ruột chờ đợi ở nơi nào đấy......"
Thái tử vỗ đầu một cái, bừng tỉnh hiểu ra, người ta là một nữ tử, tự nhiên không thể không biết xấu hổ lộ diện, thế nhưng hắn lại vẫn ngồi chờ ở nơi này, thật là quá ngu xuẩn.
Nghĩ tới đây, Thái tử lập tức nói mình say rượu, lui xuống.
Dung Định Viễn vốn muốn đích thân dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi, lại bị Thái tử lấy lý do chủ nhà không nên rời chỗ mà cự tuyệt.
Mặc dù là trong phủ của mình, Dung Định Viễn vẫn không thả lỏng tâm, lập tức an bài hai gia đinh đắc lực ở bên hầu hạ, cũng không tiện mạnh mẽ phật ý Thái tử.
Đến nơi ít người trong hậu viện, Thái tử lập tức đánh ngất xỉu hai gia đinh này, lục lọi tìm được nơi giai nhân ước hẹn.
Thiên Mộ Diêu mới vừa đi tới phía sau núi giả, đang muốn chui vào cửa động trong núi giả kia chờ đợi, lại bị một đôi tay mảnh khảnh bụm miệng, sau đó khéo léo dùng lực kéo tới chỗ tối tăm......
Thiên Mộ Diêu theo bản năng muốn trở tay giữ chặt người đánh lén này, trong mũi lại ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm này rất quen thuộc, hắn lập tức biết người kia là ai, tiến tới ngẩng đầu, lại yên lặng để xuống, khóe miệng nâng lên một nụ cười mừng rỡ.
Thì ra là, nàng không thể chờ đợi như vậy.
Sớm biết như vậy, hắn nên sớm tỏ rõ tâm ý, dù sao da mặt nữ tử mỏng.
Lúc sắp hưng phấn, bên tai lại truyền đến âm thanh hơi mịt mờ của nữ tử: "Hư......".
Ngay sau đó thân thể bị kéo thấp, lấy tư thế hết sức ẩn núp giấu người ở trong biển hoa đón xuân phía sau núi giả, bất tri bất giác, lqd khoảng cách giữa hai người lại sát gần như thế, trong mũi Thiên Mộ Diêu tất cả đều là mùi thơm thoang thoảng trên người Dung Noãn Tâm.
Không có bất kỳ mùi vị nào trộn lẫn, chỉ có mùi vị thuộc về nàng.
Đang lúc Thiên Mộ Diêu sắp say mê, một giọng nữ đè thấp lại phá vỡ ham muốn nhẹ nhàng dấy lên trong lòng hắn......
"Tiểu thư, mới vừa rồi rõ ràng có một nam nhân tới, làm sao sẽ không thấy đây?" Giọng nói nữ tử trong vội vàng mang theo vẻ kinh hoảng, rồi sau đó nghe thấy một hồi tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến từ phía trước.
"Có phải là ngươi nhìn lầm rồi hay không? Có lẽ chờ một chút......" Giọng nói hơi khẩn trương của một người khác lại truyền tới, là giọng nói của Dung Huệ Kiều.
Ngay sau đó, dưới núi giả này lập tức không có động tĩnh, không biết hai người ẩn ở nơi nào.
Lại qua một hồi, lại có một hồi tiếng bước chân vội vàng, nha đầu nhỏ giọng kêu: "Tiểu thư......"
"Tiểu thư...... Viêm Thân Vương đã sớm rời chỗ!" Giọng nói kia Dung Noãn Tâm nhận được, chính là nha đầu Minh Nguyệt bên cạnh Nhị phu nhân, con ngươi nàng hơi cong một chút, trong mắt hiện lên mấy phần ý cười.
Xem ra, trong khoảng thời gian này mẫu tử Nhị phu nhân đều đang bôn ba vì chuyện này, chuyện của Triệu quản gia này, chắc hẳn cũng là Nhị phu nhân một tay thúc đẩy, còn chuyện Đại phu nhân bị mở khóa thả ra cắn người, Nhị phu nhân lại tham dự bao nhiêu đây?
Bất luận như thế nào, bây giờ Dung Noãn Tâm vô cùng khẳng định, thì ra là Nhị phu nhân vẫn luôn không có ngừng nghỉ qua.
Nàng ta làm một ít chuyện, cũng chỉ là vì làm bước đệm cho bố cục hôm nay.
Chỉ là, nàng ta ngàn tính vạn tính, cũng không có tính đến, ngày hôm nay Thái tử Gia lại sẽ quang lâm Dung phủ......
Nghĩ như vậy, bên kia, một bóng dáng cao lớn đang vội vã đi tới, ánh trăng kéo dài thật dài thân hình hắn, xa xa nhìn qua, lại có mấy phần ảo giác khôi ngô vĩ ngạn......
"Tới......" Trên mặt Dung Noãn Tâm vui mừng, tay che miệng Thiên Mộ Diêu cũng hưng phấn nắm thật chặt.
Thiên Mộ Diêu cũng nhìn thấy người đến kia, mi tâm cũng thất vọng nhíu lại.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được, hà bao này không phải là Dung Noãn Tâm tặng cho hắn, mà là Dung Huệ Kiều chờ ở nơi này, l^q"đ mà tối nay chỉ sợ Dung Định Viễn bày tiệc rượu cũng không đơn giản như vậy, kì thực là muốn tác hợp hắn cùng với Dung Huệ Kiều.....
Sua khi hiểu được, Thiên Mộ Ly chỉ cảm thấy trái tim dâng lên thất vọng mãnh liệt.
Không tự chủ được lại hi vọng người Dung Định Viễn cho hắn là Dung Noãn Tâm, thật là tốt biết bao, chỉ sợ hắn sẽ ngoan ngoãn rơi vào bẫy của y.
"Dung tiểu thư......" Người tới vòng một vòng ở sau núi giả, vẫn không thấy một chút động tĩnh, thì đánh bạo lục lọi đến bên trong núi giả.
Vừa đi vào, lập tức có một giọng nữ lanh lảnh như mèo con kêu nhỏ lên, có vẻ vừa kinh hoảng lại mê tâm hồn người.
Thiên Mộ Thần đại hỉ, lập tức gấp không thể ỷ lại nhào tới theo âm thanh kia.
"Mỹ nhân của ta, cuối cùng ta cũng coi là có được nàng......" Thiên Mộ Thần bổ nhào về phía trước, chỉ cảm thấy một U Hương nhàn nhạt xông vào mũi, làm xúc giác mềm mại trên tay, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng giống như là nở rộ trăm đóa Mẫu Đơn tươi.
"Vương Gia......" Người dưới người thở gấp một tiếng, đang buồn bực khi nào thì Thiên Mộ Diêu trở nên nhiệt tình như vậy, lại nghe thấy một hồi âm thanh vải vóc xé nát, nhẹ nhàng chạm vào, là da thịt cứng rắn nóng hổi của nam tử......
"Vương Gia......" Nữ tử không xác định gọi một lần nữa.
Toàn thân người trên đỉnh đầu cứng đờ, rồi sau đó lập tức liều mạng đè xuống thân thể, trong miệng càng thêm vội vàng gọi: "Mỹ nhân của ta, ngày hôm nay cuối cùng nàng cũng nhận được Bổn cung rồi, nàng làm Bổn cung nghĩ thật là khổ, Bổn cung phải phạt nàng như thế nào cho phải đây? Noãn Tâm......"
Hai chữ ‘Noãn Tâm’, thật sâu in dấu vào trái tim Dung Huệ Kiều, nàng chỉ cảm thấy cả người giật thót, ý lạnh từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu.
Mặc dù trong lòng đã sớm đoán Tam Hoàng tử có ý với Dung Noãn Tâm, lại cứ vào lúc này bị hắn dội cho một chậu nước lạnh, lqđ vốn đang tràn đầy nhiệt huyết cũng bị lạnh một nửa, cho đến khi xiêm áo trên người bị lột hết, nàng lại như cũ chưa có lấy lại tinh thần.
Trước đó động này bị nàng rắc đi một chút xuân phấn, vì vậy, Thiên Mộ Thần mới có thể vội vã như thế.
Tiến tới......
Người trên người chỉ động mấy cái, đã ngừng lại, lạnh lùng túm tóc của Dung Huệ Kiều lên, ác độc hỏi: "Kẻ tiện nhân ngươi, vậy mà đã không phải xử nữ rồi...... Thật thua thiệt Bổn cung luôn cung phụng ngươi là Thanh Liên cao quý, ngươi *** cũng không xứng......"
Dứt lời, ác độc quăng một cái tát ở trên mặt Dung Huệ Kiều.
Dung Huệ Kiều chỉ lo sớm xong chuyện, vẫn không nghe rõ trong miệng người này nói gì, một tát này cũng là đánh thức nàng ta, người này tự xưng Bổn cung...... Mà Thiên Mộ Diêu là Vương Gia......
‘Ầm’ một tiếng, Dung Huệ Kiều chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu nổ vang một tiếng.
Nàng ta cả kinh trợn tròn hai mắt, thân thể cương cứng giống như một tảng đá, khó trách mẫu thân cho nàng thuốc mê còn không có chút công dụng nào, người này đã tiến vào nàng ta......
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
87 chương
40 chương
74 chương
82 chương
1439 chương