Editor: Melodysoyani. “Điện hạ.” Nàng gật đầu nói, ánh mắt lại liếc lên trên, lúc thoáng thấy qua một màu vàng sáng, do trong lòng có việc cầu hắn, nên thành thật  đỡ ghế dựa cho hắn: “Ngài ngồi đi.” Lý Kê giương mắt nhìn xuống, hôm nay nàng cực kỳ trong sáng thuần khiết, dù môi mỏng không được tô son nhưng vẫn có chút hồng hồng:“Khụ khụ.” hai tiếng, hắn cho hại nhân lui ra, nghiêm mặt nói với Giang Cảnh Nghiên: “Hôm nay cô đến thiên lao, có nói mấy câu với phụ thân ngươi.” “Điện hạ, thân thể phụ thân ta sao rồi?” Nói đến phụ thân, nàng không nhịn được chen vào. “Ngươi gấp cái gì.” Lý Kê trừng mắt liếc nàng một cái, chỉ vào một cái ghế dựa  khác  bảo nàng ngồi xuống, lại nói: “Cô thấy phụ thân ngươi có thể dùng sức dập đầu như thế, có lẽ thân thể cũng không tệ.” Giang Cảnh Nghiên yên lặng túm chặt làn váy của mình, tuy đau lòng, nhưng không quên chuyện quan trọng nhất:“Phụ thân có nói với điện hạ, chuyện rương bạc kia không?” “Có.” Lý Kê gật gật đầu, mỉm cười nhìn Giang Cảnh Nghiên, hỏi: “Ngươi không nghĩ tới, rương bạc kia thật sự do phụ thân ngươi tham ô sao?” “Không có khả năng.” Giang Cảnh Nghiên lập tức chối bỏ nói: “Phụ thân ta tuyệt đối không có khả năng tham ô, ngay cả lúc mẫu thân ta bệnh nặng, ông ấy  thà rằng nhịn đau bán nhẫn phỉ thủy tổ truyền, cũng không thu nhận hối lộ.” “Ồ.” Tròng mắt Lý Kê xoay một vòng, nói: “Quả thật, nơi đông lọt gió hạ dột mưa như nhà các ngươi, không thể nào giấu cái rương bạc kia được.” Các đốt ngón tay thon dài của hắn gõ trên mặt bàn, đối với gia cảnh của Giang Cảnh Nghiên, hắn đã sớm điều tra rõ ràng:“Hôm nay phụ thân ngươi nói với ta, rương bạc kia là của một vị tú tài tên là Lưu Thành, hắn tạm đặt ở nhà ngươi. Lưu Thành, người này ngươi biết không?” Thì ra là hắn, sao nàng lại không quen biết Lưu Thành chứ. Phụ thân và phụ thân của Lưu Thành vốn cùng trường, chỉ là phụ thân Lưu Thành chỉ tới tú tài đã dừng bước, chẳng qua của cải của Lưu gia rất phong phú, phụ thân Lưu Thành đã mở một học đường ở Tùy Châu, cuộc sống xem qua rất  dễ chịu. Mà phụ thân là cử nhân ăn cơm quan gia, do phụ thân liêm khiết, sinh hoạt nhà nàng có chút túng quẫn. Cũng vào bốn năm trước, phụ thân được điều nhiệm đến Tùy Châu, do đó mà trưởng bối hai nhà lại lui tới lần nữa, phụ thân cảm thấy Lưu gia là chỗ quen biết cũ, hơn nữa Lưu Thành cũng coi như tuổi trẻ tài cao mới tuổi đôi mươi đã là tú tài, lúc Lưu gia tới cầu hôn, lập tức  đồng ý. Chỉ là cảnh còn người mất, có lẽ phụ thân ở trong ngục còn chưa biết chuyện Lưu gia sớm phái người hủy hôn. Dù  cho có nói là vì bảo vệ nữ tế (con rể), cũng không thể nào vì thế mà xả thân vào tù được. Nàng trả lời đúng sự thật: “Lưu Thành vốn là vị hôn phu của ta, chỉ là sau khi nhà ta xảy ra chuyện, Lưu gia đã tới hủy hôn. Nếu bạc  kia là do Lưu Thành đặt ở nhà ta, vì sao phụ thân phải dấu diếm cho hắn,  hay là trong đó còn có duyên cớ gì?” Lúc nghe được tiếng vị hôn phu, Lý Kê không khỏi nhíu mày, thẳng đến khi Giang Cảnh Nghiên nói Lưu gia hủy hôn, hắn mới  dãn mày “Chậc Chậc.” hai tiếng. “Bởi vì, rương bạc kia là do Mộc Vương cho Lưu gia.” Giang Cảnh Nghiên giật mình mà há to miệng: “Cái gì, vì sao Mộc Vương lại  đưa bạc cho Lưu gia?” Lý Kê: “Không phải Mộc Vương muốn cưới ngươi sao. Hắn đã kêu người tặng bạc cho Lưu gia, muốn Lưu gia từ hôn, trưởng bối Lưu gia vừa có được lợi ích lại không dám đắc tội Mộc Vương, nên đã tặng một nửa bạc cho nhà ngươi. Đương nhiên, phụ thân ngươi  không nói một chữ nào liên quan tới nguồn gốc của rương bạc kia, cũng là vì ngươi. Thật ra Mộc Vương sớm gặp qua phụ thân ngươi, nhưng phụ thân ngươi không muốn để nữ nhi làm tiểu thiếp của người ta, nên muốn tiếp tục gánh tội, Mộc Vương cũng không thể tìm ngươi gây phiên phức.” Hốc mắt nàng ướt, thì ra là thế, khó trách kiếp trước sau khi mình tiến vào  phủ Mộc Vương,  ngay cả một bức thư phụ thân cũng không viết cho mình, không bao lâu  sau ông liền bệnh chết. Nếu lai lịch của bạc kia đã rõ ràng, chỉ cần tìm người Lưu gia ra làm chứng, phụ thân  có thể được thả ra. Giang Cảnh Nghiên nghĩ đến thư đệ đệ gửi, không phải nói Lưu Thành tới kinh đô sao, sau khi nàng nói ra suy nghĩ của mình với Lý Kê, Lý Kê lại lắc đầu. “Nếu Lưu gia đã nhận bạc của Mộc Vương, ngươi cảm thấy bọn họ còn sẽ vì ngươi, mà đi đắc tội với Mộc Vương sao?” Một người là Vương gia có quyền thế, một người thuộc gia tộc đang xuống dốc. Là người thông minh, đều sẽ lựa chọn người trước. Sẽ không, Giang Cảnh Nghiên lắc lắc đầu. “Như thế, phụ thân ta phải làm sao?” “Lưu gia có được danh tiếng tốt như vậy, nhà bọn họ lại không phải là kẻ khiêm tốn, tất nhiên sẽ có người đỏ mắt, chúng ta cứ chờ là được.” Giang Cảnh Nghiên vẫn do dự: “Chỉ là……” Lý Kê thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng rất  đáng yêu, cố tình trêu chọc nàng:“Ngươi cứ yên tâm đi, phụ thân ngươi đã giao ngươi cho cô, cô nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.” “Cái gì?” Giang Cảnh Nghiên đột nhiên đứng lên, làm đổ nước trà trong ly: “Điện hạ giỡn với ta sao, nếu phụ thân đã không muốn ta làm tiểu thiếp của  Mộc Vương, sao ông ấy có thể đồng ý……” “Bởi vì ông ấy thấy cô thanh liêm như gió trầm lặng như trăng, làm người lại chính trực, ông ấy rất vừa lòng.” Hắn cắt đứt câu nói của nàng, nhìn dáng vẻ  cam chịu của Giang Cảnh Nghiên, trong lòng hắn vừa vui sướng vừa có chút thất vọng. Một lát sau, hắn thấy tay Giang Cảnh Nghiên níu chặt làn váy đến mức sắp trầy da, mới nói: “Ngươi suy nghĩ gì vậy, phụ thân ngươi chỉ đồng ý để ngươi làm nha đầu làm việc nặng cho ta thôi, ông ấy nói ngươi làm không tốt, thì đừng làm nữ nhi của ông ấy nữa.” Thật xấu hổ, nàng biết Lý Kê cố tình trêu ghẹo mình, nhưng vẫn cứ vì ý nghĩ của mình mà đỏ mặt. Nàng cúi đầu thật thấp, không nói lời nào, tay lại buông làn váy ra. Có được niềm vui, hắn nghẹn cười rời khỏi Ngô Đồng Uyển, thẳng đến điện Tuyên Đức, hắn mới bật cười ra tiếng. Thuận Xương ở ngoài điện nghe thấy tiếng cười này, cả người không nhịn được nổi da gà. Mà Giang Cảnh Nghiên bên kia, tuy rằng Lý Kê muốn nàng chờ, nhưng nàng vẫn sợ, sợ còn chưa đến ngày sửa lại án sai thì phụ thân đã không còn. Loại cảm giác bị người khác nắm giữ vận mệnh này, làm cả người nàng không thoải mái, bất kể là kiếp trước hay hiện tại, nàng đều giống như một con rối, chỉ có thể mặc người khác đùa nghịch. Hiện tại, làm sao nàng có thể bảo đảm, người đang giúp mình sẽ luôn đứng về phía mình chứ. Nàng cấp bách muốn tự nắm giữ vận mệnh của mình, loại  ý tưởng này như một hạt giống từ từ nảy mầm. Nhìn cung điện rộng đến không thấy bờ ranh giới này, nếu có một ngày, nàng nói là nếu, nàng cũng có thể đứng trò chuyện vui vẻ trên đỉnh cao thì không biết sẽ có cảm giác thế nào đây. Ban đêm hôm nay, Giang Cảnh Nghiên mơ thấy mình mặc thêm giá ý (áo cưới),  lúc vào động phòng, nàng thấy  Lý Kê, Lý Ung, còn có Lưu Thành, bọn họ đều muốn làm tân lang của nàng, nhưng nàng không muốn ai cả, giữa lúc hỗn loạn, lúc nàng tỉnh dậy đã phát hiện mình thấm đẩm mồ hôi lạnh. “Thôi ma ma.” Tiến vào không phải Thôi ma ma, mà là Như Ngọc: “Giang tiểu thư, ngài tỉnh rồi à.” “Như Ngọc, Thôi ma ma đâu?” “À, hiện tại mới canh ba giờ dần, các bà tử và nha đầu còn chưa đổi ca.” Giang Cảnh Nghiên nhìn thấy ngoài cửa sổ vẫn xám xịt, thì ra là nàng dậy sớm. Trên người dính mồ hôi,  đã không còn buồn ngủ, nàng bảo Như Ngọc chuẩn bị một bồn nước, thay xiêm y sạch sẽ thì đi ra Ngô Đồng Uyển với Như Ngọc. Qua Ngô Đồng Uyển không lâu, nàng mơ hồ nghe được tiếng múa kiếm, lúc đi ngang qua một cái sân, đến gần vừa thấy, thì ra là Lê Tiến. Lê Tiến là hậu nhân nhà tướng, vốn được xem như dòng dõi hiển hách, nhưng vào mười năm trước, phụ thân và tất cả thúc bá của hắn đều hy sinh trong một trận chiến tranh, thời kì giáp vụ, người trong gia tộc không ai có thể tiếp nhận vị trí tổ tiên để lại, gia tộc của hắn cứ mai một tại kinh đô như vậy. Sau đó cũng không biết Lê Tiến gặp vận gì, được Thái tử để ý, một đường lên tới vị trí chính nhị phẩm- tướng quân Phiêu Kị như bây giờ. Lê Tiến lớn lên trong quân doanh từ nhỏ, dậy sớm rèn luyện thân thể đã là thói quen nhiều năm, múa kiếm đến đổ mồ hôi, viện này của hắn  là Thái tử cố ý ban cho hắn ở Đông Cung, để khi hắn đang trực có thể dùng nghỉ ngơi, hắn cảm thấy nữ quyến phiền toái, lại không có nha đầu hay bà tử hầu hạ ở chỗ này, cho nên chỉ mặc một áo choàng ngắn, cánh tay rắn chắc và cơ bắp mặc sức chảy mồ hôi nóng. (=))) Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, hôm nay  lại có hai kẻ tới “Rình coi”. (=3) “Ai da” Hắn không cẩn thận làm rơi chuôi kiếm xuống, đập vào chân của mình “Ha ha.” Giang Cảnh Nghiên cười bước qua thềm cửa, Như Ngọc đi theo nàng cũng  cười ha hả, nàng khen nói: “Kiếm thuật của Lê tướng quân không tệ nha.” Khác với khuôn mặt tươi cười của hai nữ nhân, sắc mặt Lê Tiến xanh mét, xong rồi xong rồi, vậy mà hắn lại bị hai nữ nhân này xem hết, Như Ngọc đã làm thổ phỉ thì thôi đi, làm sao Giang Cảnh Nghiên nhìn thấy mình…… Cũng không ngượng ngùng. Lê Tiến căm giận mà nhặt quần áo, đẩy cửa chạy vào. Đầu Giang Cảnh Nghiên đầy nghi vấn, hỏi Như Ngọc: “Hắn bị gì vậy?” Như Ngọc còn đang nhớ lại hình ảnh vừa rồi, làn da của Lê tướng quân nhìn cũng thật non mềm, dáng vẻ mới vừa rồi cực kỳ giống tiểu tức phụ đang tắm bị nhìn lén, thật đáng yêu. Nếu bà trẻ lại mười tuổi, sẽ suy nghĩ tới việc cướp người về sơn trại làm vị hôn phu. “Như Ngọc à?” “Hả, tiểu thư kêu ta làm gì?” “Ta hỏi Lê tướng quân bị làm sao vậy?” “Xấu hổ đó mà.” Như Ngọc ra vẻ như người từng trải nói: “Hắn là một con gà con, sợ là cả kỹ viện cũng chưa đi qua, lại không có thê tử, đột nhiên bị nữ nhân nhìn, nên xấu hổ đó.” Lê Tiến đỏ mặt ở trong phòng,  lúc nghe được tiếng [con gà con], vừa định ra cửa tỷ thí với Như Ngọc, nhưng mới vừa đứng lên đã nghĩ đến tiếng cười vui sướng của Giang Cảnh Nghiên. Không biết liêm sỉ! Hắn  phải đến dặn dò Thái Tử điện hạ cách xa nữ nhân này một chút. “Chậc chậc.” Giang Cảnh Nghiên sống hai đời, đối với chuyện kiêng kỵ giữa nam nữ, không để ý lắm, nàng không ngờ tới  Lê Tiến sẽ ngây thơ như vậy, cực kỳ thú vị. Sau khi đi ra khỏi sân vườn của Lê Tiến, nghĩ đến chuyện của phụ thân, nàng đến điện Tuyên Đức, nghĩ tới lúc này Thái tử cũng sắp dậy. “Giang tiểu thư.” Thuận Xương dẫn theo hai  hàng tiểu thái giám, xách thùng bưng nước đều có đủ, hắn nhìn thấy Giang Cảnh Nghiên lập tức cúi người chào, đi đến trước mặt nàng:“Sao người lại có thời gian tới đây vậy?” Giang Cảnh Nghiên nói: “Chuyện của phụ thân ta còn phải làm phiền tới điện hạ, nên muốn tới điện Tuyên Được một chút, xem ta có thể giúp đỡ gì hay không.” Hôm qua hắn nói muốn mình làm nha đầu làm việc nặng, tuy có thể đa số là trêu chọc, nhưng trong lòng nàng, thật sự  biết ơn hắn. Bất kể là kiếp trước, hay là hiện tại. Thuận Xương cười, thầm nghĩ chẳng lẽ Giang tiểu thư thật sự muốn làm người của điện hạ, chẳng qua bên người điện hạ chưng từng có nữ nhân, cũng không biết Giang tiểu thư có phúc phận kia hay không. Nếu là có, lấy tính nết hiền lành của Giang tiểu thư, làm chủ tử của bọn họ cũng không tệ lắm. Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt Thuận Xương không khỏi có chút chân thành:“Giang tiểu thư nói gì vậy, nô tài trong điện Tuyên Đức này đều có đầy đủ rồi, ai phải làm gì đều đã được phân chia rõ ràng, sao có thể làm phiền Giang tiểu thư. Chẳng qua,  thân thể điện hạ yếu ớt từ nhỏ, hôm kia lại canh giữ một đêm không ngủ, nô tài nghe ngài ấy nói mình có chút khó chịu, nên theo chỉ thị đến phòng bếp làm canh tuyết lê. Nghĩ đến bây giờ không còn sớm nữa, nhưng bây giờ nô tài lại không thể đi được, nếu Giang tiểu thư có thời gian, hay đến phòng bếp truyền lời giúp nô tài, sai người bưng canh tuyết lê tới đi.” “Có thời gian mà, Thuận Xương công công yên tâm đi, ta lập tức đến phòng bếp.” Giang Cảnh Nghiên cười đồng ý,  các đại thái giám ở bên người  như Thuận Xương đều là người linh hoạt, lời hắn vừa thốt ra, Giang Cảnh Nghiên đã biết hắn cố ý chỉ dẫn cho mình. Chẳng qua, nàng có khả năng sẽ làm Thuận Xương thất vọng rồi, nữ nhân ở Đông Cung này không thể nào ít hơn phủ Mộc Vương, hiện tại như thế, về sau  cũng như thế. Cho nên, nàng có thể kính Lý Kê, cũng có thể làm việc cho Lý Kê, chỉ riêng không thể làm nữ nhân của Lý Kê. Thuận Xương phái  tiểu thái giám dẫn đường Giang Cảnh Nghiên, lúc nàng đến phòng bếp làm bộ không thấy tiểu thái giám nháy mắt ra hiệu cho trù nương (nữ đầu bếp), chủ động đề xuất việc để mình giúp đưa canh tuyết lê đến điện Tuyên Đức. Mới vừa đi vào trong điện, nàng đã nghe được tiếng ho khan của Lý Kê, thật đúng là một vị chủ tử yếu đuối mong manh (#Melody: mô phật, nguyên văn mị không thêm không bớt:>), lúc nghĩ đến Lê Tiến múa kiếm, có vẻ là, thân thể nam nhân vẫn nên cường tráng một chút thì tốt hơn. ~ Hết chương 11~