Đích Nữ Họa Phi
Chương 72 : Kết thông gia!
Đêm nay, Tưởng Nguyễn ngủ rất say, đợi buổi sáng mở mắt ra thì ánh nắng đã chiếu vào. Bạch Chỉ thấy nàng thức dậy, cười nói: "Tối qua tiểu thư ngủ ngon thật, sáng nay còn dậy trễ hơn thường ngày."
"Mẫu thân không cần ta đi thỉnh an, trễ chút cũng không sao." Tưởng Nguyễn cười nói.
"Bây giờ phu nhân làm gì có tâm trạng để chờ tiểu thư tới thỉnh an, chắc đang lo lắng muốn chết rồi." Liên Kiều bưng nước nóng tới, vừa hầu hạ Tưởng Nguyễn rửa mặt, vừa nói: "Chắc Mi Thanh uyển đang loạn tới gà bay chó sủa rồi."
Tưởng Nguyễn nhận lấy khăn mặt: "Bây giờ thế nào rồi?"
"Nhị thiếu gia bị chặt mất ngón tay út ở bàn tay phải." Liên Kiều nói: "Lúc trở lại máu me dầm dề, dọa chết người." Dừng một chút, nàng lại nói: "Lúc đó bên ngoài cũng truyền tin, nói nhị thiếu gia tới Bách Hoa lầu vung tiền như rác, nhưng thật ra thì trong túi trống trơn. Tưởng phủ chúng ta đột ngột không thể lấy ra nhiều bạc như vậy, chỉ có năm ngàn lượng, người Bách Hoa lầu tha cho nhị thiếu gia một mạng, chỉ chặt ngón tay út của nhị thiếu gia thôi."
Tưởng Nguyễn rửa sạch mặt, trả khăn lại cho Liên Kiều: "Còn gì nữa không?"
"Tiểu thư liệu sự như thần." Liên Kiều nói: "Không biết vì sao lão phu nhân lại biết chuyện này, nổi trận lôi đình, cấm túc phu nhân và cả nhị tiểu thư. Bản thân thì tức giận tới nỗi ngã bệnh, bây giờ đại phu vừa khám cho nhị thiếu gia xong, rồi lại đi bắt mạch cho lão phu nhân rồi."
"Động tác của tam muội thật nhanh." Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười: "Chuyện này đang lan truyền khắp kinh thành rồi sao?"
"Đó là tất nhiên." Lộ Châu từ bên ngoài đi vào, nghe thấy Tưởng Nguyễn hỏi, thuận tiện đáp: "Bây giờ ai cũng biết tối qua nhị thiếu gia vung tiền như rác ở Bách Hoa lầu, còn bị chặt mất một ngón tay, tất cả mọi người đều nói Tưởng phủ rất nghèo." Nói xong câu cuối cùng nàng ngại ngùng nhìn biểu cảm của Tưởng Nguyễn. Lại thấy Tưởng Nguyễn không hề để ý tới lời nói của mình mà chỉ hỏi chuyện khác: "Bây giờ phụ thân thế nào?"
"Lão gia vô cùng tức giận, nếu không phải bây giờ nhị thiếu gia đang mê man trên giường, chắc lão gia đã xông tới đánh hắn rồi. Hình như có chuyện gì đó lớn lắm."
Tưởng Nguyễn cúi đầu uống một hớp trà, mặt mũi của Tưởng phủ sau tối qua bị Tưởng Siêu chơi đùa, coi như là mất hết rồi. Đối với người chú trọng danh tiếng như Tưởng Quyền mà nói, đó không khác gì một đả kích khổng lồ. Trải qua chuyện này, đám ngự sử kia thế nào cũng viết sớ tố ông ta với Hoàng Thượng, đối với tương lai của ông ta, cũng sẽ là một trở ngại.
Tất nhiên quan trọng nhất là, phát sinh mâu thuẫn với Lý gia. Đêm qua vung tiền như rác, nếu Tưởng Siêu thắng, ắt phải đắt tội Lý Dương.
Tên Lý Dương này lòng dạ nhỏ mọn, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Cứ tiếp tục như vậy đi, Tưởng Nguyễn nhìn ra ngoài cửa sổ, Tưởng Siêu chiếm đoạt cái danh trưởng tử Tưởng phủ nhiều năm như vậy, người đời mấy ai còn nhớ Tưởng gia còn có một Tưởng Tín Chi.
Khoản nợ này, cứ để nàng thay mặt Tưởng Tín Chi đòi lại. Tưởng Siêu, mới bấy nhiêu đã thấy đau khổ ư, từ thiên đường tới địa ngục chỉ cách nhau một bước ngắn, nhưng mà, đây chỉ là mới bắt đầu thôi.
Trong thư phòng, Hạ Nghiên kinh hoảng nhìn Tưởng Quyền: "Lão gia, người không thể nhốt Siêu nhi lại, tại sao không muốn để nó tới Quốc Tử Giám nữa?"
"Nghịch tử!" Tưởng Quyền giận không kiềm được: "Ngươi đi nghe thử xem bên ngoài đang nói Tưởng phủ ta thế nào? Tới học người ta tiêu tiền như rác ở Bách Hoa lầu, Tưởng phủ ta coi như nuôi không nó nhiều năm đi! Thi rớt khoa cử, cả ngày chỉ biết uống rượu, ngươi nuôi ra một đứa con trai ngoan!"
"Thiếp biết trong lòng lão gia tức giận." Hạ Nghiên quỳ xuống: "Nhưng Siêu nhi tuổi trẻ ngu dốt, ai không phạm phải sai lầm. Siêu nhi là đứa con thiếp mang thai mười tháng sinh ra, khi còn nhỏ Siêu nhi bị người ta mắng là thứ tử, lão gia người đã quên sao. Siêu nhi làm tất cả chỉ vì muốn Tưởng phủ được vẻ vang mà thôi. Lần này thi rớt, trong lòng nó cũng cực kỳ khó chịu, mới phạm phải một sai lầm lớn như thế, bây giờ nó cũng đã nhận trừng phạt rồi không phải sao? Siêu nhi đã mất đi một ngón tay, cầu xin lão gia hãy thương hại nó."
Tưởng Quyền nhìn Hạ Nghiên quỳ trên mặt đất, hít một hơi thật sâu. Đây là nữ nhân ông ta yêu mến, nhưng lại để nàng chịu khổ mấy năm mới trở thành phu nhân của mình. Lúc Tưởng Siêu được sinh ra chỉ là thứ tử, cho dù hắn bồi thường thế nào đi nữa cũng không thể làm ra chuyện gì.
Hạ Nghiên lại nói: "Lão gia, chẳng lẽ ngay cả đứa con trai duy nhất của mình người cũng không cần sao?"
Trong lòng Tưởng Quyền run lên, vào năm năm trước Tưởng Tín Chi đã không rõ sống chết, ông ta cũng đã coi như không có đứa con trai này. Hạ Nghiên nói không sai, bây giờ Tưởng Siêu là đứa con trai duy nhất của ông ta. Tưởng Quyền ngồi xuống trước bàn sách, sa sút tinh thần nói: "Ta chỉ vì muốn tốt cho Siêu nhi, nó kết oán với công tử phủ Tể tướng Lý tể tướng. Nếu không tránh đi, sợ rằng Lý Dương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó."
Hạ Nghiên sửng sốt một chút: "Lý tể tướng, Lý Dương là ai? Siêu nhi sao có thể kết oán với bọn họ?"
Tưởng Quyền thở dài một hơi, nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho Hạ Nghiên nghe. Còn có một việc ông ta không nói cho Hạ Nghiên, Lý Đống là người bên cạnh Bát hoàng tử, hiện nay ông ta muốn lấy lòng Bát hoàng tử. Nhưng bỗng dưng đắc tội Lý Đống, nếu Lý Đống cản trở từ bên trong, ngày sau cây đại thụ Bát hoàng tử này hắn không thể bám vào. Huống chi thế lực của Lý Đống ở trong triều khá rộng, nói tới nói lui cũng không phải là chuyện tốt gì.
Hạ Nghiên nghe Tưởng Quyền nói xong thì trầm ngâm: "Lão gia, người nói vậy, là không muốn trở mặt với Lý gia?"
"Trèo lên Lý gia, đối với Tưởng gia là chuyện tốt." Tưởng Quyền lắc đầu: "Vốn muốn tìm cơ hội đi cùng đường, không ngờ bây giờ Siêu nhi như vậy, ngược lại là kết oán.
Hạ Nghiên trầm mặc một hồi, một ý niệm chợt lóe. Bà ta nói: "Lão gia có biết, quan hệ bền vững an ổn nhất là gì không?"
Tưởng Quyền nhìn bà ta. Hạ Nghiên nói: "Nếu có thể kết thông gia với Lý gia thì sao?"
"Lệ nhi làm việc quá phô trương, Đan nhi tuổi tác quá nhỏ." Tưởng Quyền nhíu mày một cái: "Ngươi đừng suy nghĩ lung tung.”
Hạ Nghiên lắc đầu: "Dù sao Lệ nhi và Đan nhi cũng chỉ là thứ nữ, thân phận không xứng, không thể làm chính thê."
“Ta không bao giờ để Tố nhi đến đó làm dâu!! Đừng bàn chuyện này nữa.”
"Lão gia đang nói gì vậy." Hạ Nghiên đi tới bên cạnh Tưởng Quyền, tay nhẹ nhàng đè lên vai ông ta: "Tố nhi cũng là xương thịt của thiếp, thiếp làm sao có thể ép nó như vậy. Ý của thiếp là Nguyễn nhi." Bà ta nhìn dáng vẻ sửng sốt của Tưởng Quyền, tiếp tục nói: "Tính tình Nguyễn nhi trầm ổn, tuy thiếp cũng lo âu, nhưng không phải Lý gia vẫn còn một người con trai út sao? Tiểu công tử kia thông minh có thừa, nếu vừa ý với Nguyễn nhi, thân phận cũng xứng, há chẳng phải là quan hệ sẽ tốt lên. Cứ như vậy, chúng ta lại nhận lỗi với họ, chắc hẳn Lý Đống cũng sẽ vui vẻ mà chấp nhận."
Nghe thấy vậy, Tưởng Quyền bừng tỉnh: "Sao ta lại quên mất Lý An. Nàng nói không sai, sau này Lý An kia tiền đồ rộng mở, nếu Nguyễn nhi gả cho hắn, Tưởng phủ cũng coi như có trợ lực. Nhưng mà," Ông ta có chút chần chờ: "Hôn sự tốt như vật, nàng lại không cân nhắc cho Tố nhi?"
"Nguyễn nhi số khổ." Hạ Nghiên dịu dàng nói: "Dù gì Tố nhi cũng có thiếp yêu thương, Nguyễn nhi là đứa trẻ không có mẹ. Đều là tiểu thư Tưởng phủ, chẳng lẽ thiếp sẽ cố ý hại nó hay sao? Với lại thiếp còn muốn ở cùng Tố nhi vài năm nữa, hôn sự không gấp, từ từ chọn sau."
Tưởng Quyền nhìn nụ cười trên mặt Hạ Nghiên, vẻ mặt rốt cuộc cũng dịu lại, đưa tay ôm bà ta vào lòng: "Ta biết nàng thấu tình đạt lý, đời này cưới được nàng là phúc của ta. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho Tố nhi, đời này sẽ không để nó chịu thiệt."
Hạ Nghiên cười nói dạ, hai người lại nói chuyện một hồi, Tưởng Quyền nói: "Vậy ta gửi thiếp mời tới Lý gia, để bọn họ tới phủ chúng ta một chuyến."
Hạ Nghiên cười nói: "Vậy thì thiếp không quấy rầy lão gia nữa, thiếp đi thăm Siêu nhi." Bà ta đóng cửa lại, nụ cười trên mặt biến mất không còn. Dáng người yểu điệu đi xuyên qua hành lang, đi tới trong sân, Thúy Ngọc đang hầu hạ Tưởng Siêu, thấy bà ta đi vào, vội vàng đứng dậy lui qua một bên.
Tưởng Siêu nằm trên giường không nhúc nhích, Hạ Nghiên ngồi xuống bên cạnh hắn, kéo cánh tay quấn dây băng gạc lên mép mình, khẽ nói: "Siêu nhi, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con."
Lâm Lang đứng bên cạnh hỏi: "Phu nhân, người thật sự muốn làm mối cho đại tiểu thư và Lý nhị thiếu gia sao?"
"Làm sao có thể!" Hạ Nghiên cười âm ngoan: "Ta muốn nó, đời này chỉ có thể làm một tiểu thiếp của Lý Dương, đừng hòng mơ tưởng đến vị trí chính thế, ta muốn nó thân bại danh liệt, chỉ có thể làm đồ chơi của hai cha con Lý gia, gả vào Lý gia, đau khổ cả đời!"
Lâm Lang rùng mình, lại nghe Hạ Nghiên cười nói: "Chính thê của Lý nhị công tử? Nằm mơ!"
Chuyện ở Bách Hoa lầu trong vòng một đêm đã truyền đến khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Đã nhiều ngày nay, Tưởng gia biến thành đề tài câu chuyện của mọi người trong kinh thành, nhưng cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.
Cẩm Anh vương phủ, nam nhân y phục đen tuyền đứng bên cửa sổ, càng làm nổi bật dáng người cao ngất, một con bồ câu trắng như tuyết bay đến cửa sổ đáp xuống tay hắn. Nam nhân gỡ sợi dây buộc tờ giấy trên chân bồ câu xuống. Chim bồ câu dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn hắn, hắn đưa tay vuốt đầu nó, nó vui sướng kêu một tiếng, đập cánh bay lên.
Tiêu Thiều mở tờ giấy ra, khẽ nhíu mày, gõ bàn một cái, trong phòng đột nhiên xuất hiện hai người mặc y phục đen.
"Chủ tử." Một người trong đó nói: "Đã tra ra được, thuộc hạ theo dõi thư đồng ở Quốc Tử Giám, thư đồng kia đi ra từ phủ của Tưởng Quyền, đưa thư là nha hoàn bên cạnh Tưởng gia đại tiểu thư. Nhưng không tra ra được quan hệ của hai người."
"Ừ, lui xuống đi." Tiêu Thiều nhàn nhạt nói.
Không gian lại trở nên yên lặng, Dạ Phong đứng sau lưng Tiêu Thiều, suy nghĩ nói: "Lần trước lời đồn cũng do Tưởng đại tiểu thư truyền ra, chủ tử, thân phận của Tưởng đại tiểu thư quả thật rất đáng nghi."
"Nàng không phải nội gián." Tiêu Thiều nói. Khi tra ra là Tưởng Nguyễn, trong lòng hắn cũng hết sức kinh ngạc. Biết rõ đề thi của hoàng thượng, vậy chỉ có người bên cạnh ngài. Tưởng Nguyễn chỉ là một tiểu thư khuê các, bất luận thế nào cũng không thể là nội gián trong cung.
Nhưng nàng lại có nhiều chỗ không thể nào lý giải được. Ví như lần trước trong phủ Thẩm thị lang, ngay cả mật đạo bí mật nhất nàng cũng biết. Trong tay hắn có hơn ba trăm ngàn Cẩm y vệ, chưa từng có tin tình báo nào không thu thập được, nhưng đối với Tưởng gia đại tiểu thư này, lại không tìm được một điểm khả nghi nào, giống như nàng vốn biết rõ những bí mật kia vậy.
Chuyện đêm qua ở Bách Hoa lầu, hắn cũng có nghe thấy, gần đây Tưởng phủ liên tục xảy ra chuyện, hình như cũng bắt đầu từ khi vị Tưởng đại tiểu thư này trở về.
Sự thật chứng minh, Cẩm y vệ tìm được gã hầu đi theo cạnh Tưởng Siêu ở Bách Hoa lầu, gã cũng thừa nhận là nhận bạc của người khác cố ý dẫn dụ Tưởng Siêu. Sau cùng mũi dùi nhắm thẳng vào Tưởng Nguyễn.
Hắn không nhịn được mà nhíu mày: "Chuyện này có chỗ rất lạ. Tiếp tục tra, xem thử nàng và lão Bát có quan hệ gì." Nếu là con cờ của Tuyên Ly, thì không cần bàn những thứ khác nữa.
Dạ Phong suy nghĩ một hồi lại nói: "Vậy Tưởng nhị tiểu thư thì sao, mấy hôm trước nàng ta lại tới, Lâm quản gia đã đuổi nàng ta đi."
"Không cần để ý." Tiêu Thiều nói.
Dạ Phong nhún vai, không nói gì nữa.
Ở một chỗ khác, Lý Đống nhận được thiếp mời của Tưởng Quyền, cũng lắc đầu nói: "Kỳ quái, Tưởng Quyền có ý gì? Bình thường đâu có qua lại, đột nhiên đưa thiếp mời làm gì?"
Lý Đống béo phệ, Mỹ Cơ bên cạnh đút một quả nho cho lão, nói: "Rất nhiều người muốn dựa vào lão gia mà."
Ánh mắt Lý Dương đang lởn vởn trên người Mỹ Cơ mới của Lý Đống, nghe thấy vậy liền nói: "Không được, hôm qua tên Tưởng Siêu này làm ta mất mặt. Thế nào ta cũng phải tìm cơ hội xử lý hắn."
"Được rồi." Lý Đống nói: "Đệ đệ ngươi mấy ngày nữa sẽ hồi kinh, đừng gây thêm phiền phức cho nó. Tưởng Siêu kia là ai, đáng để ngươi so đo sao."
Lý Dương còn muốn nói tiếp, Mỹ Cơ kia nghe vậy cười nói: "Nô không biết Tưởng Siêu là ai, nhưng trước khi vào phủ nô có nghe qua hai tiểu thư của Tưởng gia, đều là người tuyệt sắc."
Lý Dương vừa nghe, mắt sáng lên: "Ngươi nói thật à?"
"Tất nhiên là thật, nô không dám lừa thiếu gia." Mỹ Cơ cười duyên nói. "Tưởng gia đại tiểu thư quyến rũ như yêu, Tưởng gia nhị tiểu thư xinh đẹp như tiên, lại tài nghệ vô song. Đây là sự thật là điều mà mọi người trong kinh thành đều biết. Bình thường đại thiếu gia chẳng thèm ngó tới các tiểu thư quan lại trong kinh, tất nhiên là không biết rồi."
"Không ngờ Tưởng Siêu còn có hai muội muội như vậy, ta đây muốn nhìn thử."
Trong mắt Lý Dương lóe lên ánh sáng háo sắc: "Cha, trong thiếp mời Tưởng Quyền đề là lúc nào."
"Chính là ngày mai." Lý Đống nhìn mắt của trưởng tử đã biết: "Sao, ngươi cũng muốn tới Tưởng gia?"
"Sắc đẹp bậc này, tất nhiên con muốn nhìn thử. Để xác định người trong kinh không nói dối." Lý Đống cười hạ lưu: "Tưởng Siêu làm ta bỏ lỡ Mẫu Đơn, nếu hai muội muội của hắn đủ sắc, ta sẽ không tính toán với hắn."
"Ngươi tỉnh táo chút cho ta." Lý Đống nói: "Thân phận của Tưởng tiểu thư, cũng không phải là người ngươi có thể đùa giỡn. Ta thấy tuổi tác của ngươi không nhỏ, cũng cần phải thành thân rồi. Đúng lúc, ngày mai tới Tưởng phủ, nhìn trúng ai, lấy về nhà cũng được."
"Ta vẫn chưa muốn thành thân." Lý Dương sup sụp, nghĩ một chút, lại hỏi Mỹ Cơ: "Tính tình hai tỷ muội Tưởng gia kia thế nào?"
"Tưởng đại tiểu thư mới vừa hồi kinh, cũng không biết nhiều lắm, nhưng nghe người khác nói cũng rất có phong thái, dịu dàng uyển chuyển." Mỹ Cơ cười nói: "Tưởng nhị tiểu thư ngây thơ hồn nhiên, không rành thế sự, người người trong kinh đều biết."
"Tính tình đúng là không tệ." Lý Dương liếm liếm môi: "Nếu thật muốn lấy vợ, nếu có thể tề nhân chi phúc*, cũng là một việc tốt."
*Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
31 chương
48 chương
149 chương
22 chương
814 chương