Đích Nữ Họa Phi

Chương 67 : trạng nguyên

Tất nhiên lời đồn đãi trong kinh cũng có chỗ đồn không tới. Thí dụ như Liễu Mẫn ở Quốc Tử Giám, người này không biết đêm qua xảy ra chuyện gì cả. Nhiều ngày nay, hắn đều chuẩn bị cho khoa thi sắp tới, người bí ẩn luôn trao đổi thư từ với hắn. Mỗi ngày hắn đặt thư hồi âm trên bàn, đối phương không nhận, nhưng sau đó trên bàn sẽ có thêm một phong thư khác. Tựa như không cần xem thư hồi âm của hắn đối phương cũng biết hắn nói gì. Nhưng sau mấy ngày trao đổi ngắn ngủi, Liễu Mẫn cũng phát hiện, tài học của đối phương thượng thừa, ý kiến của bọn họ có sự bất đồng, vậy mà đối phương luôn có biện pháp từng bước thuyết phục hắn, hơn nữa lý do cũng rất đầy đủ, khiến người khác không thể không tin phục. Ở Quốc Tử Giám, Liễu Mẫn không có bằng hữu, vì vậy trong lòng lặng lẽ coi người bí ẩn kia thành tri kỷ. Hôm nay trên bàn theo thường lệ cũng có thêm một phong thư, nhưng không bàn luận vấn đề học thuật với hắn, mà trên thư chỉ có hai chữ: May mắn. Đây là đang cầu chúc hắn thành công trong khoa thi mấy ngày sau, Liễu Mẫn cười một tiếng, cất phong thư. Xoay người ra ngoài nhìn quanh, rồi mới đi vào cửa lớp đã thấy mọi người bàn luận sôi nổi. "Không ngờ muội muội vừa trở về của Tưởng huynh lại tuyệt diệu dường ấy, điệu múa tối hôm qua ngay cả Tưởng nhị tiểu thư cũng không sánh bằng." Liễu Mẫn im lặng đi tới chỗ của mình ngồi xuống. Tất nhiên hắn biết mọi người đang bàn luận chuyện trên thuyền Linh Lung ở Hội Hoa Đăng tối qua. Nhưng hắn xuất thân bần hàn, căn bản không có tư cách tham dự, càng không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì, cũng khinh thường không muốn biết. "Nhưng Tưởng đại tiểu thư số khổ, từ nhỏ đã bị đưa tới thôn trang thì cũng thôi, giờ mới hồi phủ đã bị Tưởng phu nhân đối phó độc ác như vậy, thật đáng thương." Một công tử trẻ tuổi khác gật gù đắc ý nói, giọng điệu rất đồng tình. "Tưởng phu nhân và Tưởng nhị tiểu thư bình thường nhìn rất dịu dàng dễ gần, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy?" "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ngươi không nhìn thấy cử chỉ của Tưởng nhị tiểu thư với Cẩm Anh vương tối qua sao, e rằng đã sớm bám vào cành cao rồi." Người này mới vừa nói xong, học sinh đối diện liền nói: "Coi cái giọng điệu của ngươi kìa, như thể hận mình không phải Cẩm Anh vương, không thể nào rước được mỹ nhân về?" Mọi người cười ha hả, đúng vào lúc này, một người từ ngoài cửa bước vào, y phục quý giá, nhưng đôi mày cau chặt. Hắn chính là Tưởng Siêu. Thấy Tưởng Siêu đi vào, mọi người nhất thời ngừng nghị luận, trong mắt mang theo vài phần chế nhạo, tất nhiên Tưởng Siêu cũng biết ánh mắt của mọi người có ý gì, trong lòng lập tức xuất hiện ngọn lửa không tên, cảm thấy như tất cả mọi người đều đang vây xem chế giễu hắn. Vì vậy bước nhanh vào, đi ngang chỗ Liễu Mẫn thì tình cờ đụng vào bàn Liễu Mẫn, bàn rung làm cho mực trên bàn đổ xuống hết, dính cả vào người Liễu Mẫn. Tưởng Siêu hung tợn quay đầu, mực cũng dính vào y phục của hắn, hắn đang nổi điên không có chỗ nào phát tiết, lúc này y phục lại dính mực, không đợi Liễu Mẫn đáp lời, đã nắm chặt cổ áo Liễu Mẫn: "Ngươi đang làm gì vậy hả!" Ở Quốc Tử Giám, trước giờ Tưởng Siêu luôn bày ra dáng vẻ thân thiết ôn hòa. Mặc dù không thân cận với Liễu Mẫn, nhưng cũng không chủ động khiêu khích, hôm nay hắn bực bội không có chỗ phát tiết. Nhưng phần lớn học trò trong Quốc Tử Giám đều xuất thân cao quý, không thể tùy tiện đắc tội, nhìn khắp cả lớp, chỉ có một mình Liễu Mẫn là có thể tùy ý gây khó dễ. Người xung quanh đều chỉ đứng nhìn, sẽ không có ai đứng ra bênh vực Liễu Mẫn. Liễu Mẫn bị Tưởng Siêu xách cổ áo, bản thân hắn không được cao lớn như Tưởng Siêu, sức lực cũng yếu hơn Tưởng Siêu, giờ phút này chỉ có thể dùng đôi mắt kiêu ngạo chăm chú nhìn Tưởng Siêu, cũng không nói gì. Tưởng Siêu không thấy được sự sợ hãi trong mắt Liễu Mẫn, lập tức cảm thấy vô cùng phẫn nộ, chỉ hận không thể xé nát người trước mặt. Hít một hơi thật sâu, hắn đột nhiên cười một tiếng, ác ý nói: "Ngươi làm dơ xiêm y của ta, ngươi nói phải làm sao đây?" Bình thường ở Quốc Tử Giám Liễu Mẫn trước giờ đều cao ngạo, nếu bình thường gặp phải loại chuyện này, nhất định sẽ dùng lý lẽ biện luận, thà chết cũng không chịu khuất phục. Tưởng Siêu hỏi như vậy, đối với lòng tự ái cực mạnh của hắn chính là sự sỉ nhục cực lớn, tất cả mọi người đều chờ xem kịch vui, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, thiếu niên trước giờ luôn quật cường kia hiện tại lại cúi thấp đầu xuống, nói: "Thật xin lỗi." Tất cả mọi người ngây ra tại chỗ. Trong nháy mắt khi sắp kích động, không biết tại sao Liễu Mẫn lại đột nhiên nghĩ tới người xa lạ đã gửi cho hắn những phong thư. Trong đó có một phong thư đối phương tranh luận về đời sống của con người với hắn, có nên khom lưng cúi đầu trước mặt kẻ quyền quý hay không. Liễu Mẫn là người thà chết chứ không chịu khuất phục, đối phương lại nói như vậy là không được. Đối phương nói, nội tâm chính trực, thuận theo thế đạo mới là hành động sáng suốt. Thí dụ như cây trúc trong rừng, cực ít cây bị gãy, bởi thì nó nghiêng theo chiều gió, có thể giữ cho thân mình nguyên vẹn, không đến nổi bị gió thổi gãy. Mà những cây thẳng tắp, hoa dại ven đường luôn bị gió thổi gãy. Nếu không biết nhẫn nhịn cái khó khăn trước mắt, sau này sẽ chẳng thể làm nên chuyện lớn gì cả. Thuận theo cùng giữ vững, vốn phải biết nắm đúng chừng mực. Người thông minh biết nắm giữ vừa đủ, mới có thể làm được chuyện mình muốn làm. Vào lúc này, Liễu Mẫn đột nhiên nhớ tới câu này, đối phương nói, chuyện trên đời, có lẽ khom lưng cuối người so với giữ vững còn khó hơn. Hắn nhìn Tưởng Siêu đang kinh ngạc, lặp lại một lần: "Thật xin lỗi." Tưởng Siêu hồi thần lại, hắn không ngờ tên thư sinh nghèo cao ngạo này lại chịu nhượng bộ, nhưng hắn không hề vui, chỉ vì mặc dù Liễu Mẫn nói như vậy, nhưng đôi mắt kia vẫn cao ngạo trước sau như một, tựa như đang cười nhạo hắn ngây thơ. Trong lúc nhất thời, lửa giận trong lòng Tưởng Siêu bừng cháy dữ dội. Hắn cười lạnh: "Một tiếng xin lỗi thì xong rồi à? Hôm nay ngươi phải liếm sạch cho ta! Nếu liếm không sạch thì đừng hòng đi ra khỏi cánh cửa này!" Những học sinh khác trong Quốc Tử Giám thấy tình cảnh này thì bàn luận sôi nổi. Mặc dù thường ngày bọn họ hay ức hiếp Liễu Mẫn, nhưng cũng biết kiềm chế, không muốn làm ra chuyện chết người. Mà hôm nay tên Tưởng Siêu lúc nào cũng tỏ ra ôn hòa thân thiết lại hùng hổ như vậy, thật sự là khiến người ta khinh thường. Đối với cái nhìn của người chung quanh Tưởng Siêu hồn nhiên không cảm giác được, một lòng chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Liễu Mẫn, muốn Liễu Mẫn cầu xin hắn trước mặt mọi người. Nếu không cầu xin, thì hôm nay cho dù Liễu Mẫn có thể rời khỏi đây, ngày sau sẽ không ngừng gặp phiền toái, dẫu sao trong nhà hắn cũng chỉ có một người mẹ ốm đau liệt giường. Liễu Mẫn nhéo lòng bàn tay mình một cái, trên gương mặt thanh tú lúc này nổi lên sự bực tức, nhưng rất nhanh, chút bực tức ấy đã bị hắn ép xuống. Hắn vén vạt áo bị giặc đến trắng bệch của mình lên, nhẹ nhàng nói: "Tưởng công tử nếu nhất định muốn như thế, Liễu Mẫn cũng chỉ có thể làm theo." Nói xong thì quỳ một gối xuống, khó khăn liếm vệt mực trên vạt áo Tưởng Siêu. Tất cả mọi người ngừng thở, chuyện hôm nay thực sự quá kỳ quặc, một Tưởng Siêu bình thường ôn hòa thân thiết bỗng biến thành ngang ngược hung hăng, một Liễu Mẫn cao ngạo khiến mọi người thấy căm phẫn nay lại khuất tất nhẫn nhịn. Tưởng Siêu đứng hình ngay tại chỗ, trong lòng là lửa giận vô hình không phát tác được. Vốn muốn lợi dụng Liễu Mẫn để phát tiết một phen, không ngờ hôm nay Liễu Mẫn như biến thành một người khác, giống như đánh vào vải bông, rõ ràng là hành động thấp hèn, nhưng không biết thế nào, bị đôi mắt thanh cao kia nhìn một cái lại khiến hắn cảm thấy tựa như Liễu Mẫn mới là người có thân phận cao quý đang nhìn một kẻ bình thường. Tưởng Siêu nghĩ đến bực mình, lập tức muốn đá Liễu Mẫn, ai ngờ vừa mới nhấc chân đầu gối đã bị thứ gì đó đánh trúng, lập tức không còn sức động. Mạc Thông đứng dậy: "Tha được cho người khác thì nên tha, Tưởng huynh cần gì phải vì một bộ y phục mà tính toán chi li. Liễu huynh cũng chỉ vô tâm lỡ lời, cần gì phải vì chuyện này mà làm hỏng tâm trạng chuẩn bị dự thi. Hay tiểu đệ nhường cho huynh một bộ y phục, Tưởng huynh đừng làm khó Liễu huynh nữa." Liễu Mẫn nhìn Mạc Thông, thật sự không ngờ Mạc Thông sẽ nói đỡ cho mình. Tưởng Siêu cũng kinh ngạc, thân phận của Mạc Thông không dễ chọc, cho dù trong lòng giận dữ không kiềm chế được, cũng không thể biểu hiện ra. Hắn hất tay áo, hừ lạnh, không quay đầu lại bước chân khỏi lớp học. Đợi Tưởng Siêu hoàn toàn đi khỏi, Mạc Thông nói với Liễu Mẫn: "Không sao chứ." Liễu Mẫn đứng dậy, phủi bụi trên người, không chú ý tới mực dính trên y phục, nói với Mạc Thông một tiếng cám ơn, trở về chỗ của mình ngồi xuống, không nói tiếng nào chỉ nhìn chăm chú vào sách. Hành động của hắn nhẹ nhàng khoan khoái, không có một chút âu sầu hay uất ức, tựa như vừa rồi không hề có chuyện gì hết, Mạc Thông nhìn rõ, trong mắt thoáng qua hàm ý sâu xa. Học trò trong Quốc Tử Giám tranh chấp, nhưng không có ai nhìn thấy hai người đứng ngoài đã xem hết tất cả. Tống Chủ Bộ với Trần Tế Tửu đứng ngoài cửa, Tống Chủ Bộ giận dữ: "Tưởng Siêu đúng là không coi ai ra gì, Quốc Tử Giám là chỗ nào, hắn nghĩ rằng mình là con nhà quan thì có thể hoành hành ngang ngược sao? Đúng là sỉ nhục mặt mũi của người có học!" "Chắc là trong lòng buồn giận không chịu nổi rồi." Trần Tế Tửu nói. Chuyện hôm qua bọn họ cũng có nghe nói, tất nhiên biết vì sao hôm nay Tưởng Siêu lại khác thường như vậy. "Bất luận thế nào cũng không thể đối xử với đồng học như vậy!" Tống Chủ Bộ không vui: "Có điều hôm nay Liễu Mẫn làm ta rất kinh ngạc, không ngờ hắn lại biết nhượng bộ, nếu là ngày xưa, không biết sẽ xảy ra sóng gió gì." Nếu lấy tính khí của Liễu Mẫn ngày trước, ắt sẽ có một cuộc náo loạn lớn, thành thật mà nói, nếu thật sự có chuyện thì Liễu Mẫn không thể nào đứng vững chân được. Tưởng thượng thư là người vô cùng bao che người của mình, nhất là đối với con trai trưởng và đích nữ của hắn, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là Liễu Mẫn mà thôi. "Hắn biết cúi đầu, đây mới là chỗ đáng sợ nhất." Ánh mắt Trần Tế Tửu sâu thẩm: "Trước giờ chúng ta đã xem thường hắn, người này có thể co dãn, nếu có thể vào triều, tương lai tất thành đại khí. Tưởng Siêu, thua hắn rất nhiều." Ngày thường Tống Chủ Bộ thấy Trần Tế Tửu cũng không coi trọng Liễu Mẫn, hôm nay hắn chủ động khen ngợi Liễu Mẫn, không hẹn mà hợp đều cùng có suy nghĩ với mình, trong lòng thấy an tâm, phụ họa nói: "Đúng vậy, Liễu Mẫn lại còn rất ngay thẳng, cương trực ghét dua nịnh, đúng là nhân tài hiếm thấy." Trần Tế Tửu cười một tiếng, không nói thêm nữa.